Từ sau khi đám người
Ngô Vũ rời đi, Lancer bỗng thơ thẫn như mất đi một thứ gì đó. Dường như
lúc nào hình ảnh chiếc váy dài đỏ rực của những thiếu nữ Hawai cũng rập
rờn trước mắt anh, sóng sánh như dịch kentone[1] tiết ra từ cơ thể của
người phụ nữ gợi cảm. Trong khi đó, ánh mắt huyền bí, hoang dại và đầy
phản trắc của Susan hiện hữu khắp nơi, đầy ám ảnh.
[1] Từ chuyên
môn trong y học: ở bệnh nhân tiểu đường, khi cơ thể không có đủ insulin
để đưa đường vào trong tế bào, đường ở lại bên ngoài làm tăng đường
huyết. Trong lúc đó, cơ thể lại cần nhiên liệu để hoạt động, nên bắt
buộc phải dùng các nguồn nhiên liệu khác ngoài glucose như các axit béo
lấy từ các mô mỡ dự trữ. Các axit béo này khi được sử dụng để trở thành
năng lượng thải một số phế phẩm mà phần lớn là các thể kentone (kentone
bodies). Kentone tích tụ trong máu và được thải ra ngoài qua nước tiểu.
Đàn ông và đàn bà luôn có nhiều thần giao cách cảm về chuyện này. Khi trong đầu một gã đàn ông không ngừng xuất hiện hình ảnh một người đàn bà, thì nhất định trong tâm trí của người đàn bà kia cũng hiện hữu hình ảnh của gã trai nọ. Nếu như vào thời cổ đại, cặp nam nữ này chỉ có thể nhìn
trời mà thở dài cho số kiếp của mình, thì trong xã hội công nghệ cao
ngày nay họ chỉ cần ấn một chiếc nút nhỏ là đã có thể chiếm được trái
tim của đối phương. Điều quan trọng là ai sẽ bấm nút đó trước.
Susan chính là người đầu tiên ấn nút. Trong tin nhắn đầu tiên gửi cho Lancer, cô ta chỉ viết một dòng ngắn ngủi:
Em kiếm được hai vé chợ đen trận L.A Lakers đấu với Chicago Bulls, anh có muốn đi không?
Hai ngày sau, đối phương đã nhanh chóng hồi âm:
Khi nào, ở đâu?
Đúng hai giây sau, một tin nhắn khác lại đến:
7 giờ tối thứ Bảy tuần này ở trung tâm liên hợp Chicago.
“Để anh suy nghĩ được chứ?” Lancer tắt máy tính, tim đập liên hồi, toàn
thân nóng rực. Ý định của Susan sau lời mời này là gì? Là một cao thủ
tình trường, Lancer sao lại không biết. Nhất cử nhất động của cô ta đều
nằm trong những chiêu tán tỉnh mà anh đã thuộc như lòng bàn tay: đầu
tiên là viện cớ này nọ để mời đối phương đi xem phim hoặc xem đấu bóng,
sau đó là đi ăn cơm hoặc tới bar, cuối cùng là lên giường và làm chuyện
ấy. Nếu như sau tất cả các màn đó, cả hai đều không có cảm giác thì sẽ
nói “bye, bye”, ngược lại sẽ tiếp tục lén lút gặp nhau.
Vậy có
nên đi hay không? Đêm đó nằm trên giường, Lancer trằn trọc không sao ngủ được. Anh nghĩ đến cuộc sống đều đều ngày nào cũng giống như ngày nào,
nghĩ đến khuôn mặt cố tỏ ra sung sướng của Tuyết Nhung mỗi lần làm tình, nghĩ đến thành phố khô khan vô vị mà mình đang sống. Trong khi đó cặp
mắt đen nhánh của Susan mới rạng rỡ làm sao, nồng nàn làm sao! Rõ ràng
cô ấy vẫn không quên anh là fan cuồng của cầu thủ Kobe Bryant đội L.A
Lakers. Từ đó có thể thấy, Susan luôn nhớ những sở thích của anh. Để
kiếm được một tấm vé xem Bryant đấu, cô ấy chắc đã bỏ ra 500 thậm chí có khi là 1000 đô. Cứ nghĩ đến cách Bryant uốn người đưa bóng vào rổ, tư
thế tấn công dũng mãnh vạn người không địch nổi đó khiến Lancer thấy
hưng phấn vô cùng. Đương nhiên, anh cũng tò mò về tài năng của Derrick
Rose ngôi sao mới của đội Chicago Bulls. Mới chỉ 22 tuổi nhưng cậu ta đã được mọi người tung hô là người bay Micheal Jordan thứ hai. Đúng là một anh chàng thú vị, chỉ tiếc chưa được tận mắt xem anh ta chơi bóng như
thế nào. Tất cả những suy nghĩ đó khiến Lancer ngứa ngáy như thể có một
con sâu đang ngọ nguậy trong lòng. Haizzz, dù sao mình cũng là một gã
đàn ông, đúng vậy không? Lancer thở một hơi thật dài: Mình cũng cần phải đi đổi gió một chút chứ, mình cũng cần phải có cuộc sống và bạn bè
riêng chứ! Nhìn sang Tuyết Nhung đang nằm ngủ ngon lành như một đứa trẻ ở bên cạnh, anh thầm hứa với cô: “Em yêu à, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ
không yêu Susan, trước giờ anh chưa từng yêu người phụ nữ đó! Anh hứa sẽ chỉ đi với cô ta để điều chỉnh lại cuộc sống một chút mà thôi. Chỉ lần
này thôi, anh hứa chỉ duy nhất một lần này thôi, và sẽ là lần cuối
cùng!”
Cuối cùng, Lancer đã tìm ra cho mình một lý do thỏa đáng.
Anh lập tức đi đến trước máy tính, gửi cho Susan một tin nhắn chỉ có vỏn vẹn hai chữ “anh đi”, sau đó quay trở lại giường và chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Lancer nói với Tuyết Nhung cuối tuần sẽ đi xem bóng rổ ở
Chicago với một số anh em, sau đó đến bar uống rượu nên đêm có thể sẽ
không về. Tuyết Nhung hỏi có cần cô đi theo hay không? Lancer nhăn mặt
nói đến đó toàn là đàn ông, không phải chỗ dành cho đàn bà. Sau đó, anh
ôm cô vào lòng, âu yếm hôn lên trán: “Em yêu à, hôm đó anh sẽ cho em một ngày ở nhà để tận hưởng cảm giác tự do của cuộc sống đơn thân trước
kia.”
6 giờ 30 thứ Bảy, Lancer đội mũ của đội L.A Lakers, mặc một bộ đồ thoải mái xuất hiện ở cửa lớn của trung tâm liên hợp Chicago. Anh nhìn đám đông huyên náo xung quanh với tâm trạng vô cùng phấn chấn.
Bỗng có ai đó chạm vào Lancer từ phía sau khiến anh giật nảy mình, quay
đầu nhìn lại thì ra đó là Susan. “A, Susan.” Lancer vui mừng dành cho
người bạn cũ một cái ôm nồng nhiệt. Nhìn kỹ lại, anh phát hiện Susan
cũng đội chiếc mũ truyền thống có hai màu vàng xanh chủ đạo của đội L.A
Lakers. Cả hai cũng nhìn vào người đối diện, rồi cùng bật cười lớn.
Susan cười để lộ hàm răng đều đặn, trông thật tinh nghịch và đáng yêu.
Cô mở to đôi mắt long lanh, cố tình nói với Lancer bằng giọng hờn dỗi:
“Chúng ta có khoa trương quá không khi dám đội mũ của đội L.A Lakers
trên địa bàn của đội Chicago Bulls? Làm thế này rất có thể sẽ bị fan của bọn họ xử lý mất.”
“Không sao đâu, có anh ở đây rồi.” Lancer xắn tay áo lên, khoe cơ bắp rắn chắc của mình. “Ha ha ha ha!” Cả hai lại
cười giòn giã, rồi cùng nhau đi vào trong sân bóng.
Chẳng bao lâu sau, trận đấu bắt đầu. Đội hình của cả hai bên đều mạnh rất khó phân
thắng bại. Khi cầu thủ cao 1.98 mét Bryant linh hoạt luồn lách vào hàng
phòng ngự dày đặc của đối phương, cướp bóng rồi thực hiện một cú ném
bóng từ phía xa, Lancer kích động đến suýt rơi nước mắt. “Cảm xúc khi
được xem các trận đấu đỉnh cao của NBA[2] ngay tại sân đúng là hoàn toàn khác với ngồi xem truyền hình trực tiếp ở nhà.” Lancer quay sang bên
cạnh, định cảm ơn Susan nhưng cô đã rời khỏi chỗ ngồi đi mua đồ ăn vặt
và nước uống từ lúc nào. Lúc này, Susan đang cố gắng len qua đám đông
phấn khích để quay lại. Khắp người Lancer nóng rực, điều đầu tiên anh
nghĩ đến lúc đó là Tuyết Nhung chưa bao giờ làm được việc đó. Nhưng ngay sau khi suy nghĩ này xuất hiện, anh liền thấy tội lỗi, làm sao có thể
lấy Tuyết Nhung ra để so sánh với Susan được? Thật đáng ghét!
[2] NBA: giải nghề dành cho nam tại Bắc Mĩ.
Những phút tiếp theo của trận đấu, Lancer và Susan vừa ăn vừa nói chuyện rôm
rả. Khi đội L.A Lakers giành được bóng, cả hai cùng nhảy lên reo hò;
ngược lại khi bóng lọt vào tay đội Chicago Bulls, họ lại huýt gió và la
hét om sòm. Susan thấy tay Derrick Rose ngôi sao mới của đội Chicago
Bulls chẳng thần kỳ như lời người ta vẫn tâng bốc. Kỹ thuật của anh ta
vẫn còn lộ rõ những điểm hạn chế chết người, có luyện thêm mười năm nữa
cũng không xách dép được cho người bay Micheal Jordan. Giáo chủ của giải NBA chỉ có một người, đó chính là Kobe Bryant.
Nghe Susan bình
luận hết sức chuyên nghiệp như vậy, Lancer thầm nghĩ trong đầu cần phải
nhìn nhận lại Susan – người phụ nữ trước giờ anh chưa từng để ý đến bằng một con mắt khác. Không ngờ trong đôi mắt đen trống rỗng đó lại ẩn chứa nhiều thứ sinh động đến thế. Những kiến giải về bóng rổ của Susan hoàn
toàn giống anh, chỉ có thể diễn tả bằng một câu “sự đồng điệu tâm hồn”.
Điểm này của cô ấy khác hẳn Tuyết Nhung. Khi ngồi xem bóng rổ với Tuyết
Nhung, dù anh có giải thích hàng trăm nghìn lần thì cô ấy cũng chỉ giả
vờ như đã hiểu. Dáng vẻ hào hứng hùa theo của cô ấy khiến anh cảm nhận
được sự đồng cảm. Cuối cùng ngày hôm nay trên sân bóng, anh đã tìm được
một người bạn tri âm. Lancer bỗng cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể mình
đều đang rạo rực. Cảm giác đó anh chưa từng có lại kể từ khi kết hôn với Tuyết Nhung và chuyển về vùng đất quê mùa kia. Giờ đây, không hiểu tại
sao nó bỗng nhiên trỗi dậy, trào dâng trong lòng. Thực sự, anh vô cùng
cảm kích trước những gì mà Susan đã làm cho mình.
Đội L.A Lakers
đã thắng với cách biệt mong manh. Song bất luận thế nào, đội bóng mà
Lancer yêu thích cũng đã giành được chiến thắng. Cả Lancer và Susan đều
cho rằng họ cần phải ăn mừng cho vị thần chiến thắng Bryant của mình.
Nhưng nên đi đâu để ăn mừng đây? Susan nháy mắt nói với Lancer: “Anh chỉ cần đi theo em là được!”
Susan đưa Lancer đi vòng vèo qua các
con phố, cuối cùng dừng lại trước cửa một nhà hàng nhỏ ở đường
Broadview. Anh ngẩng đầu lên nhìn tấm biển hiệu sờn cũ treo trên mái
hiên chìa ra đường, không khỏi ngỡ ngàng. “Cửa hàng xúc xích Wiener!
Trời ơi!” Lancer reo lên kinh ngạc. “Đây không phải là cửa hàng xúc xích nổi tiếng nhất của vùng Chicago này hay sao?”
“Đương nhiên rồi!” Susan nói với vẻ đầy tự hào, sau đó cười sung sướng. Bất kỳ người dân
nào của vùng Chicago này cũng biết đến cửa hàng xúc xích Wiener, thậm
chí rất nhiều người nổi tiếng trong giới điện ảnh mỗi lần đến Chicago
đều ghé thăm nhà hàng nhỏ này. Nhiều lần, Lancer đã định đưa Tuyết Nhung đến đây thưởng thức xúc xích, nhưng nghĩ đến khẩu vị Trung Quốc của cô
ấy còn thua xa cả humberger của Mc Donal’s nên đành từ bỏ ý định. Không
ngờ hôm nay, anh lại được ăn món ngon mà mình đã mong được thưởng thức
từ lâu.
Cửa hàng xúc xích này từ trong ra ngoài đều chẳng có gì
đặc sắc, vừa nhỏ vừa tồi tàn, vừa bẩn vừa lộn xộn, trông chẳng khác nào
những tiệm ăn lôi thôi của các nước thuộc thế giới thứ ba. Trong tiệm
chỉ bày ra một hàng ghế băng cao lêu khêu dựa sát tường, đến cả một
chiếc bàn ăn đàng hoàng cũng không có. Sau khi gọi món từ một cửa sổ bé
tẹo, thực khách chỉ có thể mang đồ ra ăn tại vài chiếc bàn đơn giản bên
ngoài cửa tiệm. Chỉ vậy thôi mà nó vang danh bốn phương, trong lòng
Lancer cảm thấy không khỏi tò mò về điểm này.
Khách đến mỗi lúc
một đông, Lancer và Susan nhanh chóng đứng vào hàng. Chẳng mấy chốc,
hàng người đã xếp dài từ bên trong cửa hàng ra tận nơi cách đó cả vài
trượng. Lancer liếc nhìn xung quanh, quả nhiên bắt gặp vài gương mặt
quen thuộc: người ăn vận chỉnh tề đằng kia là MC nổi tiếng của đài
truyền hình Chicago, còn gã luống tuổi đẹp trai đang đứng ôm eo cô bạn
gái xinh đẹp tóc vàng kia là ảo thuật gia lừng danh mà anh đã nhìn phát
chán ở Las Vegas. Nếu những người nổi tiếng này xuất hiện ở nơi khác,
thì chắc đã bị fan vây kín mít từ lâu. Song ở cửa hàng xúc xích Wiener,
dù là người da đen hay da trắng, người nổi tiếng hay người bình thường
thì đều có những việc riêng, kẻ buôn chuyện, người nói điện thoại, có
người thậm chí còn đứng ngây người ra xếp hàng chờ đến lượt mình. Nói
tóm lại, mục đích cuối cùng của tất cả mọi người khi đến đây là: ăn xúc
xích. Nghe nói món xúc xích ở đây ngon đến mức ăn mà cắn cả vào lưỡi.
Hai mươi phút sau, họ đã mua được xúc xích. Hai người cầm bao giấy chen ra
khỏi hàng người đông đúc. Phải khó khăn lắm, họ mới tranh được một chiếc bàn bên ngoài cửa hàng. Lancer vội vàng mở bao ra trực ăn, ai dè bị
Susan lấy tay ngăn lại. Cô cười tinh quái, rồi đổ một nửa cốc nước sốt
vào hộp giấy đựng khoai chiên của anh. Trước mắt Lancer mọi thứ bỗng rực sáng, hương thơm ngây ngất lan tỏa khắp nơi. Anh cố cắn một miếng xúc
xích thật to, rồi nhét một miếng khoai chiên đã rưới nước sốt vào miệng. Trời ơi! Đúng là một kỳ tích! Thực sự trong khoảnh khắc đó, anh đã
không còn cảm nhận được đầu lưỡi mình. Lưỡi ư? Có lẽ nó đã bị nuốt vào
bên trong mất rồi! Thật là đáng sợ quá!
Lancer yếu ớt nói với
Susan: “Nói chung thì đồ ăn của người Mỹ chúng ta vẫn ngon tuyệt!” Nhưng đúng lúc đó, lòng anh bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi mới: Anh sẽ phải
quay trở lại vùng quê đó, trở về ngôi nhà với cơm, với mì, với những bữa ăn toàn mùi nước tương. Trời ơi! Lancer thất vọng như sắp rơi xuống vực thẳm.
Susan dường như sinh ra là để hiểu hết mọi tâm tư của
Lancer. Cô nghiêng nghiêng đầu, lém lỉnh nói: “Lancer, em còn nhớ trước
đây anh không bao giờ cúi đầu thở dài như thế này. Nếu anh thích thì sau này chúng ta có thể thường xuyên đến Chicago! Em là người sinh ra ở đây nên rất thông thạo địa hình. Em muốn đưa anh đi đến một loạt các nhà
hàng Mỹ ngon tuyệt, đến tất cả những địa điểm vui chơi thú vị nhất ở
vùng Chicago này!” Lòng Lancer bỗng đau nhói. Anh thẫn thờ nhìn Susan
vài giây, tự hỏi sao cô gái ngồi trước mặt mình không phải là Tuyết
Nhung?
Sau khi ăn xúc xích xong, trời đã nhá nhem tối. Mặc dù đã
nói với Tuyết Nhung là sau khi xem bóng xong có thể cùng đám bạn đến bar uống rượu thâu đêm, nhưng Lancer vẫn chưa quyết định được có nên dừng
cuộc vui và trở về nhà không. Khi anh còn đang lưỡng lự, Susan liền nói
đã thuê hai phòng ở khách sạn gần đây, họ có thể đến đó nghỉ một đêm.
Gợi ý này khiến Lancer giật mình bởi anh chỉ nghĩ tiếp theo họ sẽ đi
uống rượu ở bar. Nếu Susan nói cô ấy đã đặt một phòng khách sạn thì nhất định anh sẽ từ chối ngay lập tức, nhưng giờ lại là hai phòng. Là một gã đàn ông, anh rất khó nói một tiếng “không”. Lancer bỗng thấy rất tò mò, không hiểu cô gái có đôi mắt đen láy này đang nghĩ gì trong đầu? Cô ấy
sẽ làm gì? Hai người ở hai phòng khác nhau liệu có đảm bào là sẽ không
có chuyện gì xảy ra? Sự hiếu kỳ đã khơi dậy lòng ham muốn ẩn sau trong
một gã đàn ông như anh. Khi nhìn lại Susan một lần nữa, Lancer bỗng thấy từ giây phút này, cô ấy không còn là một người bạn gái bình thường nữa
mà đã trở thành một người phụ nữ đích thực.
Khi lái xe ra ngoại
ô, Susan đột nhiên dừng lại ở một cửa hàng băng đĩa. Cô quay đầu lại nở
nụ cười xinh đẹp với Lancer: “Em xuống thuê vài chiếc đĩa phim để đến
khách sạn chúng ta còn có thứ giết thời gian. Anh ngồi chờ một lát, em
sẽ quay lại ngay.”
Chẳng hiểu sao, mắt Lancer cứ đờ đẫn nhìn theo bóng hình của Susan. Chiếc váy ngắn màu xám bạc cô ấy đang mặc chắc
chắn là của hãng Armani, nếu không sẽ không thể có đường cắt tinh tế đến vậy. Mặc dù bộ váy trông có vẻ đơn giản, nhưng lại khéo léo kheo ra ba
vòng của Susan, khiến eo cô ấy thon gọn hơn, ngực nở nang hơn, mông
quyến rũ hơn. Đôi giày cao gót Susan đang đi cao ít nhất 15cm, nếu thay
chiếc váy kia bằng một bộ nội y, cô ấy chẳng thua kém gì mấy cô người
mẫu của hãng Victoria Secret. Có lẽ, đó là nét quyến rũ nhất của một
người phụ nữ như Susan. Mặc dù cô ấy không có một khuôn mặt kiều diễm,
nhưng lại có một cơ thể nóng bỏng! Toàn thân Lancer bỗng nóng rực. Anh
vội vàng kéo cửa kính xe xuống, để gió từ bên ngoài thổi vào trong, phả
vào khuôn mặt nóng rát của mình. Chỉ có làm như vậy, cơ thể anh mới bình thường trở lại.
Không lâu sau, Susan đã duyên dáng đi trên đôi
giày cao gót, quay trở lại xe. Lancer cất tiếng hỏi: “Em đã thuê những
đĩa nào thế?”
Susan cười vẻ thần bí: “Bí mật, đảm bảo sẽ đem lại niềm vui bất ngờ cho anh!”
Có thể đó là một bộ phim khoa học viễn tưởng đang hot hiện nay, cũng có
thể là một bộ phim kinh dị nào đó kiểu như “Sự im lặng của bầy cừu”,
hoặc là một bộ phim nghệ thuật lãng mạn say đắm? Càng nghĩ càng thấy
không chính xác! Lancer vội vàng sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn
trong đầu mình, dựa lưng ra sau ghế, thả lỏng tinh thần.
Một chốc sau, chiếc xe đỗ lại trước một khách sạn yên tĩnh. Họ đến quầy lễ tân
lấy thẻ quẹt phòng của mỗi người. Susan mỉm cười nói với Lancer: “Anh
xem, bây giờ chúng ta đã là hàng xóm, có chuyện gì cũng sẽ thuận tiện
hơn!”
Những lời Susan nói lúc này khiến Lancer bỗng thấy đau nhói trong lòng. “Tối nay giữa chúng ta liệu có thể xảy ra chuyện gì?” Người Lancer lại nóng rần lên. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên vô tư
của Susan, anh lại tự trách mình: “Hôm nay mình đúng là điên mất rồi!
Tại sao lại toàn nghĩ đến chuyện xấu xa đó?”
Hai người vào phòng
của mình. Susan mở phòng trước, sau khi vào còn ló đầu ra nói lớn:
“Lancer, nếu anh không mệt thì lúc nào sắp xếp đồ đạc xong sang phòng
xem phim cùng em nhé!”
Thực sự lời mời của cô không để cho anh
bất kỳ lý do nào để từ chối. “Được rồi! Anh sẽ quay lại ngay!” Sau khi
trở về phòng mình, Lancer vào phòng tắm chỉnh lại tóc tai quần áo cho
gọn gàng rồi mới đi đến trước cửa phòng Susan. Anh vốn định gõ cửa,
nhưng phát hiện cửa vẫn khép hờ.
“Anh vào đi.” Từ trong phòng, Susan nói vọng ra. “Vào rồi anh đóng cửa hộ em luôn nhé!”
“Cạch.” Cửa được đóng vào hết sức nhẹ nhàng. Điện khắp phòng bật sáng rực như
ban ngày, khiến Lancer chưa thể quen ngay được vì ở nhà Tuyết Nhung luôn vặn đèn ở mức dịu nhất. Song, anh lại thấy yên tâm phần nào khi mọi thứ đều sáng tỏ, như thế này chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra, anh cũng hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ đều ngồi im trên chiếc ghế sô pha của mình. Susan bỗng nở một nụ cười thần bí hỏi: “Em đã thuê một đĩa phim ngắn và một đĩa phim dài. Anh muốn xem dài trước hay ngắn
trước.”
Lancer không nghĩ ngợi đáp: “Xem ngắn trước đi!”
Susan hờ hững nhét đĩa phim vào đầu đĩa, trên màn hình lớn xuất hiện những
hàng chữ mờ mờ không rõ. Sau đó, tất cả mơ hồ bỗng nhiên bị xóa sạch,
màn hình chiếu đến hình ảnh một chiếc ly đế cao chứa đầy rượu vang. Vài
giây sau, cốc rượu được nhấc khỏi bàn bởi một cánh tay đàn ông, máy quay liền di chuyển theo cánh tay đó đến góc phòng. Chiếc ly nghiêng xuống
từ từ, từ từ đến khi những giọt rượu đỏ bắt đầu rơi xuống dưới. Máy quay lâp tức lia theo dòng rượu đỏ, như thể muốn truy đến tận cùng đích đến
của nó. Cuối cùng, ống kính dừng lại trên bầu ngực trần của một người
phụ nữ. Một vài giọt rượu đỏ tươi sót lại trên đôi gò bồng đảo, điểm
xuyết thêm vẻ quyến rũ khiêu gợi cho hai đầu nhũ hoa phơn phớt hồng.
Dòng rượu vẫn như một dòng suối nhỏ, từ từ chảy xuống phần dưới cơ thể
phụ nữ theo những đường cong lả lướt.
Một người đàn ông lõa thể,
phủ phục xuống, dùng lưỡi chầm chậm liếm hết những giọt rượu còn vương
lại trên bầu ngực đẫy đà… Lancer bỗng dưng bật dậy, khắp người run rẩy,
mặt đỏ bừng bừng giống như con thú phát điên. Trong khi đó, Susan trên
người không một mảnh vải ngồi ở sô pha đối diện, tay cầm ly rượu đỏ, mỉm cười quyến rũ dưới ánh điện rực sáng như ban ngày. Lancer điên cuồng
lao đến, giằng lấy ly rượu rồi từ từ đổ xuống bầu ngực trần của cô, sau
đó phủ phục người lên rồi điên dại như một con thú. Susan nằm bên dưới
người anh ta, rên rỉ sung sướng.
Lancer, người đàn ông cao thượng chân thành mà Tuyết Nhung đã gửi gắm cả đời, vậy là anh ta đã…
Sau chuyện này, Lancer luôn bị ám ảnh bởi cảm giác tội lỗi với Tuyết Nhung. Mặc dù biết rõ Susan đã dùng thủ đoạn để mê hoặc mình, nhưng anh vẫn
không trách cô ấy. Bởi vì sự thật đã chứng mình, cái bẫy này của Susan
đã khiến anh giác ngộ hoàn toàn. Trước đây, Lancer luôn cho rằng Tuyết
Nhung là người phụ nữ anh yêu nhất, phù hợp với anh nhất nhưng sau khi ở bên Susan, anh mới hiểu ra rằng mặc dù bản thân không yêu Susan như yêu Tuyết Nhung nhưng giữa hai người dường như có một sợi dây vô hình gắn
kết tâm hồn và thể xác. Thậm chí có những lúc Lancer đã đem mối quan hệ
tam giác của mình với Tuyết Nhung và Susan ra so sánh với câu chuyện của hoàng tử Charles, công nương Diana và Camilla. Cuối cùng anh cũng đã
hiểu tại sao hoàng tử Charles lại không yêu công nương Diana có vẻ đẹp
chim sa cá lặn, mà lại say đắm nàng Camilla quá đỗi bình thường.
Tình yêu và sự hi sinh mà Susan dành cho anh là 200%. Ở đó không có sự dính
dáng của Ngô Vũ, cũng không có những xung đột về văn hóa. Mặc dù Susan
cũng là người châu Á, nhưng cô ấy lại sinh ra và trưởng thành ở đất Mỹ,
còn có cha dượng là người Mỹ. Chính vì thế, cô ấy vừa là một người phụ
nữ châu Á, vừa mang trong mình tính cách của phụ nữ Mỹ. Có thể nói Susan là sự kết hợp của nét dịu dàng, kín đáo đậm chất Á Đông và sự gợi cảm,
nóng bỏng của người Mỹ.
Khi màn ngoại tình này mới bắt đầu,
Lancer luôn nghĩ mối quan hệ giữa mình và Susan chẳng qua chỉ là đùa
giỡn cho vui. Song thời gian ở bên Susan càng nhiều, anh lại càng thích, càng nhớ nhung người phụ nữ đó. Susan đã đem đến cho anh nguồn khoái
cảm vô tận. Cô ấy vừa giống như tình nhân, vừa giống như một người mẹ,
người vợ, có lúc lại giống như một con thú hoang… Bất luận ở góc độ nào, chỉ cần nghĩ đến cô ấy, Lancer lại nảy sinh những nhu cầu sinh lý. Mỗi
lần ở bên cô ấy, anh đều cảm thấy rất thoải mái, rất phóng túng, vừa
hạnh phúc vừa vui vẻ… Có lẽ, đây mới chính là thứ mà người ta vẫn gọi là mối quan hệ nam nữ hoàn mĩ.
Tình yêu mà Lancer dành cho Susan cứ lớn lên bao nhiêu, thì cảm giác tội lỗi của anh với Tuyết Nhung lại
giảm đi bấy nhiêu. Lúc này, anh không thể hiểu nổi tại sao hồi đó mình
lại nông nổi làm ra biết bao chuyện kinh thiên động địa để giành bằng
được người con gái đó về tay mình. Thực sự, giờ đây anh không muốn nhìn
lại khuôn mặt gượng cười của Tuyết Nhung thêm một lần nào nữa, cũng
không muốn sống tiếp cuộc sống lúc nào cũng phải tương kính như tân, cẩn thận từng li từng tí. Anh càng không muốn nghĩ tiếp đến cuộc sống của
hai người khi có con. Điều hạnh phúc nhất đối với Lancer lúc này là họ
chưa có con. Vì thế nếu muốn bước ra khỏi cuộc hôn nhân này, anh có thể
ra đi hết sức nhẹ nhàng.