Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 92: Cảm giác làm BOSS rất sướng




Edit: Small

Phiên bản 1 của hệ thống điều khiển máy bay được thiết kế ra, ngày hôm sau, Tinh Thần cùng giáo sư Tôn tổ chức 1 bữa tiệc mừng nho nhỏ, rồi xin bằng sáng chế.

Bởi vì hệ thống tiên tiến, ổn định hơn hệ thống cảm biến của máy bay không người lái của nước M. Nên sau khi xi bằng sáng chế, đã được chú ý nhiều từ các nhà nghiên cứu trong nước.

Đơn xin bằng sáng chế được phê duyệt cần mất một khoảng thời gian.

Tinh Thần cuối cùng cũng có thời gian, tự mình nghe điện thoại với ông nộp Tống.

Ông nội Tống vừa nghe thấy giọng cô, lập tức mắng cho một trận.

"Cháu lâu như vậy không nhận điện thoại của ông, nếu không phải Đàm Quân Trạch chụp cho ông mấy tấm, thấy cháu đang làm thí nghiệm, ông còn tưởng rằng cháu lại làm loạn bỏ nhà trốn đi. 20% cổ phần đã chuyển sang tên cháu, chứng nhận cổ phần đã làm xong."

"Cháu cũng không tới tham gia hội đồng quản trị, mấy người lão Tân có thành ý với cháu rất lớn. Biết không  cháu cứ như vậy muốn vượt qua chị cả cháu, ông còn định cho cháu mấy hạng mục để cháu làm, cháu vậy mà lại chơi trò mất tích với ông!"

Tinh Thần đành phải xin lỗi ông nội Tống: "Thật xin lỗi ông nội."

"Cháu hiện tại đang ở đâu?"

Tinh Thần nghiêng đầu, ấp úng không trả lời.

"Cháu đừng giấu ông, rốt cuộc ở nơi nào?" Ông nội Tống lời nói càng tăng thêm giọng điệu.

"Đế Đô."

Ông nội Tống vừa nghe thấy Đế Đô, lập tức phát giận, liên tục mắng.

"Cháu đi Đế Đô làm gì, một kì nghỉ hè cháu cũng không ở lại được. Cháu thật sự thích Mộ Đình Tiêu, thì nên thành thật yên phận đợi ở thành phố S, làm ra chút thành tích trong công ty. Châu mặt dày dính lấy cậu ta, người Mộ gia bọn họ sẽ nhìn thế nào với cháu. Nói câu không dễ nghe, bọn họ còn tưởng rằng ông dạy ra cháu gái không biết xấu hổ, không chút liêm sỉ."

"Ông ơi, ông hiểu lầm rồi, cháu không phải!"

"Cháu đừng lười ông, cho rằng bản thân thi đại học được điểm tuyệt đối liền không biết trời cao đất dày, không không biết xấu hổ cùng Đình Tiêu đi Đế Đô. Đứa nhỏ này ông thích, hai người các cháu thật sự muốn ở bên nhau, vậy cũng phải chờ ông dẫn cháu đến Mộ gia gặp ông Mộ của cháu, đừng một mình mặt dày Đi, sẽ là mất mặt ông trước biết không?"

Nói đi nói lại, là ông sợ cô đi theo Mộ Đình Tiêu.

Cô thích Mộ Đình Tiêu, nhưng ở trong mắt ông, cô một chút e thẹn của con gái đều không có!

Ông nội Tống sau khi phát giận một hồi xong, hỏi Tinh Thần: "Được rồi, ông cũng không phê bình cháu nữa, khi nào về nhà."

Tinh Thần cúi đầu, nói lắp bắp: "Cháu khả năng cho đến khi khai giảng, sẽ không quay về."

Trong khi cô không biết ngày đêm làm thí nghiệm, Đàm Quân Trạch đã nói qua với cô, Sở Vân giúp đã giúp cô làm xong thủ tục của Đế Đại.

Nghe nói vài trường đại học trọng điểm của Đế Đô đều muốn giành cô, đưa ra những điều kiện cực kì mê người.

Đế Đại có tập đoàn Mộ Thị đầu tư, Sở Vân đã làm thủ tục cho cô đầu tiên, hơn nữa còn được học bổng cao nhất.

Ông nội Tống giận dữ, lớn tiếng nói: "Tống Tinh Thần."

"Có!"

"Cháu nói thêm câu nữa thử xem? Một tháng cũng không gọi về cho ông, nếu không phải trợ lý cháu chụp mấy tấm ảnh cho ông, ông còn tưởng rằng cháu bị bắt cóc, cháu lập tức trở về cho ông!"

"Ông à, thật sự không thể quay về."

"Cháu nói lại lần nữa!"

"Ông nội, cháu thật sự rất bận, mới vừa mở một phòng thí nghiệm, bằng sáng chế đã được báo xáo rồi, đang chờ xét duyệt."

Ông nội Tống mắng: "Cháu có bằng sáng chế, có thể được bao nhiêu tiền, có đủ ăn không? Một đơn làm ăn của Tống Thị tiền lãi có cai không?"

Tinh Thần: "......"

"Được rồi, được rồi, đưa địa chỉ cho ông, mai ông bay sang. Nhớ kỹ, cháu đừng làm chuyện xấu gì cho ông."

"Ồ."

"Cúp máy đây, nghe cháu nói chuyện ông liền tức giận!"

Ông già này, còn ghét bỏ cô.

Điện thoại mới vừa cúp máy, Kiều Thâm đi vào: "Tống tiểu thư, Mộ tiên sinh mang theo vệ sĩ tới đây, đan ở ngoài cửa chờ."

Đình Tiêu đến? Cô trộm đến Đế Đô, Mộ Đình Tiêu ngay cả căn cứ địa của cô cũng biết đến chính xác.

Tinh Thần mang Kiều Thâm cùng Đàm Quân Trạch ra ngoài đón.

Mộ Đình Tiêu mặc một thân áo vest tối màu, đứng thẳng trước cửa lớn , thấy Tinh Thần đi ra, khuôn mặt lạnh băng góc cạnh hơi nhíu lại, vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn cô.

Chờ Tinh Thần đi đến trước mặt, anh nhíu mày nói: "Cả tháng này em rốt cuộc đang làm cái gì, vốn đã không coa thịt, còn gầy một đi một vòng."

Tinh Thần giơ tay ra, mới chú ý cổ tay nhỏ đi một vòng.

Cô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Mộ Đình Tiêu, da mặt dày nói: "Em giảm béo."

Mộ Đình Tiêu hiếm khi cười nhạt một cái, đi đến trước mặt cô, kiểm tra cao ốc 5 tầng của cô. Tầng không cao, kiến trúc là của mấy năm trước, bên trong không có thang máy, một tầng có một sân nhỏ xi măng, tường vây quanh cũng thấp.

"Nơi này quá nhỏ." Chỗ này, anh rất không vừa lòng.

Tinh Thần nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Tiền thuê ở Đế Đo đắt nên không có cách nào, toà nhà này khoảng cách Đế Đại gần nhất, có thể cho thuê được."

"Cao ốc mới tôi đã tìm được, cách Đế Đại nửa giờ đi xe, hiện tại dẫn em đi xem."

Tinh Thần ngạc nhiên nói: "Nhanh như vậy?"

"Tôi chờ em gần một tháng, em không nghe điện thoại, dựa theo bản kế hoạch lúc trước em cho tôi, tôi đi thuê chỗ làm văn phòng cho em trước."

Tinh Thần vui vẻ nói: "Hiện tại mang em đi xem."

Sở Vân mở cửa xe, làm ra tư thế mời: "Tống tiểu thư, thái tử gia chờ cô mất một tháng. Lên xe đi, còn có hai vị huynh đệ, các anh đi chiếc phía sau."

Tinh Thần cùng Mộ Đình Tiêu tới văn phòng mới, là cao ốc Hưng Mậu cao nhất tọa lạc ở phía nam Đế Đại, là một trong nhữn tòa nhà có kiến trúc mang tính cột mốc của Đế Đô, văn phòng thuê hết ba tầng.

Thật giàu!

Thậm chí ngay cả khi chưa có Tinh Thần, công ty mới cũng đã khai trương.

Đúng, khai trương!

Tên công ty cực kì xấu, gọi là Tinh Thần Đầu Tư!

Cô là một người rất điệu thấp, lại bị Mộ Đình Tiêu chỉnh cho cực kì điệu cao.

Bởi vì ba tầng thuê là tầng cao nhất, ngay khi vừa vào thang máy, logo hết ba tầm cao nhất là 4 chữ to Tinh Thần Đầu Tư, như sợ người khác nhìn không thấy.

Càng tệ hơn, Tinh Thần đi theo Mộ Đình Tiêu vừa tiến vào công ty, hàng trăm nhân viên của công ty đã tập trung ở sảnh lớn, sắp xếp chỉnh tề từ trước, ngay khi nhìn thấy cô liền đồng thanh nói: "Bà chủ, buổi sáng tốt lành!"

Giọng nói khí thế to lớn vang dội, tinh thần phấn chấn năng động.

Nhân viên nghênh đón cô, làm cô rất vui vẻ, cảm giác làm BOSS thật sảng khoái.

Mộ Đình Tiêu nói với cô: "Tôi căn cứ theo kế hoạch của em, công ty đầu tư chia làm ba bộ phận, một công ty bất động sản. Những miếng đất em đã khoanh vào này, tôi đã cho người đi nói chuyện."

Ở hàng đầu, một nhân viên trung niên mặt mang vui mừng, khuy cài trên ngực ghi giám đốc bộ phận bất động sản.

Hắn nhiệt tình giới thiệu nói: "Bà chủ, tôi họ Ngô, ngài cứ gọi tôi là giám đốc Ngô là được, là người phần bất động sản của công ty dưới danh nghĩa. Ngài muốn 126 lô đất ở Bách Thành, có 20% có giá thấp hơn giá yêu cầu, nói tiếp còn 30% là đang đàm phán."

Tinh Thần rất ngoài ý muốn: "Thuận lợi như vậy?"

"Vâng, những mảnh đất ngài nhìn trúng đều giá rẻ, hiện tại nhiều thành thị muốn cải tạo những thị trấn tồi tàn, vấn đề đền bù phá dỡ và di dời ở các thị trấn tồi tàn, rất ít người sẵn sàng tiếp quản. Chính phủ đã làm đấu thầu, nhường lại hoàn toàn pcho chúng ta. Còn có chút chỗ vị trí địa lí không tốt, trực tiếp bán cho chúng ta."

Tinh Thần quay đầu lại nhìn Mộ Đình Tiêu, hỏi: "Anh tìm được nhân tài ở đâu vậy, hiệu suất cao, tày nghề rất thuần thục."

Mộ Đình Tiêu gật đầu với giám đốc Ngô, giám đốc Ngô giám đưa cặp tài liệu cho Tinh Thần, rồi lui về.

Mộ Đình Tiêu: "Giải tán trước đi làm."

"Vâng." Sau khi nhân viên giải tán, Tinh Thần nói với Mộ Đình Tiêu: "Nhìn không ra, hiệu suất còn nhanh hơn so với em tưởng tượng."