Tống Tinh Nguyệt lớn tiếng gọi: "Khuê thúc, chờ một chút......"
Nhưng Khuê thúc không dừng lại, cũng không đáp lại lời cô, nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ rời đi, mang theo đoạn ghi hình.
Sau đó Tống Tinh Nguyệt ngã ngồi xuống đất.
Editor: Quản Thanh Nhan
......
Ở chỗ đường rẽ vào Tống gia, Sở Vân cẩn thận nhìn Mộ Đình Tiêu qua kính chiếu hậu một cái.
Mộ Đình Tiêu ngồi ở ghế sau, thần thái đạm mạc, sườn mặt như được khắc ung dung nhìn hướng Tống Tinh Nguyệt biến mất, thấy cô ta đi vào vườn sau mới thu lại ánh mắt.
Có chút thú vị.
Anh ngược lại muốn nhìn một chút, tam tiểu thư Tống gia ngày thường hèn mọn yếu đuối, danh tiếng không được ưa thích kia, sẽ làm thế nào để phản kích lại Dương Như có ảnh hưởng mạnh hơn cô gấp mấy lần đó.
"Thái Tử gia, không đi vào bái phỏng Tống lão gia tử sao?"
"Mang lễ."
"Vâng."
......
Trong đại sảnh, Tinh Thần còn chưa đi đến nơi, đã nghe được giọng nói của Dương Như.
"Ba, chuyện này là do con suy xét không chu đáo. Là do con chưa bao giờ nghĩ tới có kẻ gian hòa lẫn với khách khứa và lẻn lên tầng, còn gây hại cho Tinh Nguyệt."
"Tinh Nguyệt đã đủ đáng thương rồi, con bé là người bị hại, bị những đám cầm thú làm hại, vì chuyện của con bé mà con đã rất đau lòng. Nhưng Tinh Thần nói con ngược đãi con bé...... Ba, con gả vào Tống gia đã hai mươi mấy năm, con vì cái nhà này mà trả giá nhiều như vậy. Hễ có chút tư tâm nào, thì Tinh Nhật cũng đã không có ngày trở thành ảnh hậu, Tinh Nguyệt cũng sẽ không có ngày trở thành học bá. Nói đúng hơn, tập đoàn Tống thị nếu không có con, thì sẽ không phát triển quy mô như ngày hôm nay. Tinh Thần oan uổng con, con vạn vạn không thể tiếp nhân."
"Ba, chúng ta đã ở chung hai mươi mấy năm. Con là dạng người gì, ba chẳng lẽ còn không biết sao?"
Không hổ là lưỡi xán hoa sen*.
*Lưỡi xán hoa sen: Ta cũng không hiểu nó có nghĩa là gì nhưng chúng ta cứ thống nhất với nhau là đó là một kiểu nói khác của miệng lưỡi mềm dẻo, trên lưỡi còn gắn thêm cả một bông hoa sen tinh khiết vào để nói thế nào cũng đều thanh bạch đi ;-;
Cũng khó trách ông nội nhiều lần bị bà ta thuyết phục. Nhưng hôm nay, mặc kệ Dương Như có nói cái gì đi chăng nữa, chẳng sợ bà ta ba hoa chích choè, thì cũng đều sẽ không dễ dàng thoát thân.
Trong con ngươi Tinh Thần hiện lên một tia đắc ý, đi vào đại sảnh.
Cô vừa vào đại sảnh, giọng điệu nhu nhu nhược nhược mang theo nghẹn ngào gọi: "Ông......"
Cô vừa cất tiếng, tất cả mọi người trong đại sảnh đều quay đầu nhìn cô, cũng đều nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của cô hằn lên một vết bạt tai, sưng đỏ nửa bên má, phối thêm nước mắt lung tròng trong hốc mắt, cùng vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.
Dương Như vừa thấy cô, ấn đường giật lên, có loại dự cảm không lành.
Hình dáng vẫn là người đó, bên ngoài còn không nhìn được lên bàn, vâng vâng dạ dạ, điệu hèn mọn nhỏ như nước mưa rơi trên lá cây chuối tây, không cẩn thận nghe thì căn bản đều không nghe rõ.
Nhưng dựa vào đêm qua, cô ta ở ngay trước mặt khách khứa chỉ thẳng mặt bà nói những gã đàn ông kia đều do bà an bài.
Bà liền biết, này tiểu tiện nhân thay đổi.
Thay đổi từ trong ra ngoài, hoàn toàn không bao giờ trở lại dáng vẻ con ngốc mặc người ta thao túng dễ dàng như trước đây nữa. Dù vậy cô ta thay đổi thì có sao, Tôn Ngộ Không dù có lật trời còn không thể thoát được ngũ chỉ sơn của Phật Tổ Như Lai nữa kìa.
Hôm nay bà nhất định phải mang tiểu tiện nhân này về, chỉ cần trở lại nhà chính Tống gia, bà nhất định sẽ đánh gãy hai chân con tiểu tiện nhân này, chụp ảnh quay video đám fax đàn ông phá thân cô.
Cô ta hại Tinh Nguyệt thất thân, tiền đồ nữ nhi nhiều năm bồi dưỡng tỉ mỉ ra chỉ trong chốt lát liền bị hủy sạch. Trở thành trò cười của đám thượng lưu trong giới cao tầng, ai cũng có thể làm chồng.
Nghĩ đến tinh nguyệt, bà ta liền cảm thấy đau lòng, con gái bảo bối bà thương yêu nhất.
Ông nội Tống thấy bộ dáng ủy khuất của Tinh Thần, lập tức đứng lên, gõ mạnh cái nạng đầu rồng xuống đất hỏi: "Mặt cháu là bị làm sao vậy? Là do ai đánh?"
Ở tổ trạch, lại dám đánh tam tiểu thư tiểu thư Tống gia, như vậy quá không đem ông vào mắt rồi.
Người hầu mang một cái ghế xuống bên cạnh cô, cô ngồi xuống, hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua ông nội Tống, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy ủy khuất, nước mắt rưng rưng.
Hơi hơi cắn cánh môi, muốn nói ra rồi lại không dám.
"Cháu cứ việc nói ra, ông nội làm chủ cho cháu."
Ông nội Tống từ trước đến nay đều nghe qua lời của con dâu Dương Như, thổi phồng việc đối đãi Tinh Thần tốt ra sao, thường xuyên tiêu phí cho nhiều nhất trong ba cô con gái, nuôi cô lớn xinh đẹp thế nào.
Mà mỗi lần ông gặp Tinh Thần, đều thấy cô càng ngày càng đẹp hơn cực kỳ động lòng người. Nhiều năm như vậy, ông cũng không quan tâm về Tinh Thần nhiều lắm.
Ông già rồi, đón về cũng chỉ có thể nuôi mấy năm, không bằng cho Dương Như nuôi. Cô ta có trình độ học vấn cao, năng lực tốt, dáng vẻ được bảo dưỡng tốt tự nhiên không phải nói chơi.
Nhưng ông nội Tống cũng không thể nào nghĩ đến, ba gã đàn ông phá thân Tinh Nguyệt, là do Dương Như an bài.
Đêm qua, sau khi ông nghe Tinh Thần nói vẫn khiếp sợ không thôi.
Rồi sau đó cũng cho người thăm dò người hầu nhà bên kia, thì đám người hầu đó cũng không biết kia ba gã nam nhân kia lên tầng 5 bằng cách nào.
Tầng 5, số tầng mà người bình thường còn không thể nào vào được, nên người khiến ông nghi ngờ đầu tiên chính là Dương Như.
Tinh Thần ngẩng đầu, hốc mắt đỏ ửng nhìn Dương Như, rồi lại rất nhanh cúi đầu xuống, tựa như cực kỳ sợ bị Dương Như quát mắng.
Thấy hành động của cô thế kia, cái gì cũng đều không cần phải nói nữa, vừa nhìn là hiểu ngay.
Sắc mặt ông nội Tống trở nên nghiêm khắc nhìn Dương Như, giận dữ nói: "Cứ nói thẳng ra, có ông ở đây còn không thể làm chủ cho cháu?"
Ngón tay Tinh Thần run càng mạnh lên, cực kỳ sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Là, là chị hai."
"Câm miệng!"
Dương Như tức giận đánh gãy lời Tinh Thần nói.
"Tinh Thần, con phải nghĩ kỹ, rốt cuộc là ai đánh con. Ở trước mặt ông nội, con không thể nói bậy như vậy được. Ở thành phố S, ai không biết ông xuất thân từ bộ đội, một thân chính khí, cương trực, trời sinh ghét nhất người nói dối."
"Chị hai con vẫn còn quỳ ở ngoài cửa chính, sao con bé có thể đánh con được? Đừng nói ngày thường có món nào ngon con bé đều nhường cho con ăn trước, có đồ gì đẹp đều cho con mặc trước. Ở tổ trạch, con bé cũng chỉ là một đứa con nuôi làm sao có tận thêm mấy lá gan đánh con?"
Tinh Thần giống bị Dương Như dọa, từ ghế trên đứng lên trốn vè phía sau ghế.
Cô thật sự sợ Dương Như, khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự sợ hãi, hai mắt rưng rưng nhu nhược đáng thương nhìn ông nội Tống.
Ông nội Tống lớn tiếng nói: "Cứ nói thật, không sợ."
"Ông, thật sự là chị hai đánh. Chị ấy không những hôm nay đánh cháu, lúc trước cũng thường xuyên đánh cháu, còn ép cháu làm việc cho chị. Cháu cùng chị ở cùng một lớp, những bài thi của chị đều là do cháu làm, viết tên của chị lên, còn bài thi của cháu thì chị lại nộp giấy trắng......"
Hai mắt ông nội Tống mở to trừng lên, giọng nói ầm ầm, tức giận nói: "Cái gì?"
Bài thi Tống Tinh Nguyệt đều do Tinh Thần làm?
"Đúng vậy ông nội, ông biết, mỗi lần thi cuối kỳ cháu đều bị 0 điểm. Không phải chỉ một môn, mà tất cả các môn đều 0 điểm, trên bài thi có nhiều lựa chọn như vậy, cháu đều là theo tư duy người bình thường. Sao có thể mỗi môn đều thi bị 0 điểm như vậy, trừ phi là nộp giấy trắng......"
Nói xong khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, lo lắng nhìn liếc qua Dương Như.
Người hầu trong nhà cũng khó tin nhìn Tinh Thần.
Tống Tinh Nguyệt ở trong vòng thượng lưu được truyền đi cái danh học bá, thành tích cô ta cực tốt, là người đứng đầu trong trung học Hoằng Dương, không phải ở lớp, mà là đứng đầu cả khóa.
Mỗi lần thi cuối kỳ, bài thi Tống Tinh Thần đều sẽ bị 0 điểm, còn bài thi Tống Tinh Nguyệt luôn là đứng đầu cả khóa.
Loại này tương phản mạnh mẽ này, khiến cho tâm tình ông nội Tống trở nên buồn bực.
Tâm tình ông nội Tống không tốt, đám người hầu cũng kinh hồn bạt vía. Sợ chọc tức ông nội Tống, nên cuốn tay nải chạy lấy người.
Tam tiểu thư nói không sai, trừ phi là nộp giấy trắng, cũng chẳng sợ nhược trí mà đều có thể khoanh bừa vài câu đúng.
Dương Như oán hận trừng Tống Tinh Thần, ánh mắt âm ngoan giống lưỡi dao sắc bén bôi độc lên. Tiểu tiện nhân hại Tinh Nguyệt thân bại danh liệt còn chưa đủ, còn muốn cắn ngược lại con bé một nhát, khiến ba chán ghét con bé, căm hận con bé, đem con bé hoàn toàn đuổi ra Tống gia mới cam tâm......
"Đủ rồi, Tống Tinh Thần! Mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn lên, con không cảm ơn mẹ thì thôi, còn đổ oan cho chị hai con đánh con, ép con làm bài thi cho. Trung học Hoằng Dương là nơi nào? Là cao trung tốt nhất thành phố S, cho dù nói Tống gia ở thành phố S một tay che trời, nhưng có thể vươn tay vào tận trung học Hoằng Dương?"