Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 73: Dương Như bị bắt, người người thích nghe ngóng vui mừng




Edit: Small 

"Lão gia tử...."

"Người đâu, kéo người xuống cho tôi, ném vào trong tù."

Dưới bục, vài người vệ sĩ bên trong lên bục, chạy như bay đến phía Dương Như.

Dương Như quỳ gối trước mặt ông nội Tống, cái trán vang lên cộp cộp. Nháy mắt, máu tươi đỏ thắm nhiễm đỏ trán bà.

Bà đau khổ cầu xin nói: "Lão gia tử, cầu ngài xem như vì tôi ở Tống gia làm nhiều chuyện như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Xem như vì tôi sinh được Tinh Nhật, hãy cho tôi một con đường sống, tôi không thể bôi đen Tinh Nhật được."

Ông nội Tống tức giận nói: "Hiện tại mới nghĩ đến Tinh Nhật, lúc trước chị nɠɵạı ŧìиɦ với Kim Hoa Thanh, chị có nghĩ tới Tinh Nhật không? Có nghĩ tới nó là người của công chúng không? Chị nɠɵạı ŧìиɦ sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho nó, đừng ở trước mặt tôi giả mù sa mưa, cút cho tôi!"

Ông nội Tống dầu muối không ăn, nhìn thái độ này, định là muốn đưa Dương Như vào nhà tù.

Các phóng viên dưới bục, đèn pha đều nhắm ngay mặt Dương Như, một trận đèn flash điên cuồng chụp, chụp tư thế bà quỳ với ông nội Tống.

Đây là một tin tức tương đương tin bạo, rất khó có được.

Tống gia ở thành phố S vốn đã nổi tiếng, hơn nữa còn là gia đình thân sinh của nữ minh tinh tuyến đầu - Tống Tinh Nhật, lượng truy cập trên mạng  nhất định sẽ rất bùng nổ.

Một bữa tiệc cảm tốt đẹp, lại biến thành cuộc đấu đã nội bộ của Tống gia, khuếch trương đến một bước này, thật sự khiến người ta thổn thức.

Ánh đèn quá mức nhấp nháy, Tống Tinh Nguyệt che trước mặt Dương Như, lớn tiếng mắng các phóng viên: "Không được chụp, tất cả dừng lại cho tôi, đều không được chụp."

"Ngừng lại, đều ngừng lại, các người là người của nhà soạn nào, tôi sẽ nói cho chị cả, phong sát các người."

Các phóng viên đều thờ ơ, liều mạng chiếm vị trí tốt nhất, chụp được một mặt chật vật của người được xinh là người mẹ ưu nhã cao quý nhất của minh tinh. Mặt trước mặt sau của bà ta, tương phản quá lớn.

Vệ sĩ bên trong chạy vội tới trên đài, giữ lấy Dương Như đang quỳ, kéo bà ta xuống dưới bục.

Dương Như ra sức phản kháng, sức của động tác quá lớn, lại khiến cho phóng viên điên cuồng chụp lần nữa.

Bà thảm thiết lớn tiếng gào: "Lão gia tử, cầu ngài cho tôi một đường sống, tôi tốt xấu gì cũng là mẹ của Tinh Nhật. Nếu chuyện này bị truyền ta, mấy năm phấn đấu của Tinh Nhật ở giới giải trí đều thành công cốc."

Gương mặt ông nội Tống lạnh lùng, không nói gì, lạnh mắt nhìn bà ta bị kéo xuống đi, bị các phóng viên vây quanh điên cuồng chụp.

Vệ sĩ bên trong kéo xuống đến dưới bục, Dương Như còn chưa từ bỏ ý định, đau khổ cầu xin ông nội Tống.

Các phóng viên sớm đã ầm ĩ bùng nổ phỏng vấn bà, giọng nói quá lớn đều át đi tiếng cầu xin của bà.

"Dương Như nữ sĩ, bà đã ôm mục đích gả vào Tống gia? Là vì ngầm chiếm gia sản Tống gia sao?"

"Dương nữ sĩ, Tống Tinh Nguyệt là con gái riêng của bà, thần tượng nổi tiếng Tống Tinh Nhật cũng là kết quả của cuộc tình yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của bà với Kim Hoa Thanh sao? Xin trả lời."

"Ngài âm mưu chiếm tài sản, gϊếŧ người có liên quan đến Tống Tinh Nhật không? Cô ấy biết kế hoạch của bà không? Chuyện này còn có ai biết sự việc trong đó?"

"Dương Như nữ sĩ, xin trả lời câu hỏi của tôi một chút, cảm ơn......"

"Dương nữ sĩ xin trả lời câu hỏi của tôi."

Phóng viên một đường đi theo tới cửa, tất cả mọi người chăm chú nhìn Dương Như cùng phóng viên cuối cùng biến mất ở cửa đại sảnh.

Cánh môi Tinh Thần giương lên cười, trước mặt người cũng không thu lại nụ cười.

Dương Như rốt cuộc đã ngã xuống.

Dương gia sụp đổ, rốt cuộc cũng không đứng lên nổi.

Lần này, Dương Như dù không phải tử hình, thì nửa đời sau cũng chỉ có thể vĩnh viễn đợi ở trong phòng giam.

Tinh Thần đã nghĩ đến tiêu đề các phóng viên sẽ viết như thế nào.

"Mẹ của nữ minh tinh nổi tiếng, nɠɵạı ŧìиɦ thời gian dài sinh hạ con gái riêng, bị nghi ngờ có liên quan việc tìm cách gϊếŧ ba, chiếm đoạt gia sản, bị bắt vào tù."

"Mẹ ruột của Tống Tinh Nhật, bị nghi ngờ có liên quan đến gϊếŧ người, sẽ phán tử hình lập tức thi hành."

"Thân phận con riền của Tống Tinh Nhật được đưa ra ngoài sáng, mẹ cùng cha ruột có liên quan đến dự kiện kim tiên lây bệnh AIDS của bện viện Nhã  Trình, bị nghi ngờ có liên quan mưu sát gia chủ Tống gia, ngược đãi con gái. Tình huống nghiêm trọng, cao nhất sẽ phán tử hình."

Mỗi con chữ, mỗi câu nói, đủ để đẩy Dương Như vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Tinh Thần thật sự rất suиɠ sướиɠ!

Hai đời, bị Dương Như bắt nạt chèn ép ba mươi năm, hôm nay cuối cùng cũng báo thù rửa hận. Về sau, bên cạnh Tống Tinh Nhật không còn Dương Như bày mưu tính kế, thiếu một trợ thủ đắc lực mạnh mẽ.

Dương Như sẽ ăn cơm tù cả đời, mãi mãi không được thả ra.

Cô cần phải kiên trì giữ vững, còn chưa thấy Tống Tinh Nhật thân bại danh liệt, từ trên tầng mây cao cao tại thượng ngã xuống đáy vực, biến thành con chuột vạn người phỉ nhổ chạy qua đường.

Tinh Thần sẽ khiến bà ta tận mắt nhìn thấy, ngôi sao rực rỡ nhất từng chút một ảm đạm, rơi xuống và biến mất. Mà bà ta chỉ có thể ở trong tù mỗi ngày với cơn đau khoan từ tim đến xương, lại không hề có cách nào.

Khóe miệng Tinh Thần tràn đầy ý cười, thật là quá suиɠ sướиɠ.

Còn Tống Tinh Nguyệt đang đứng ở góc tường.

Cô muốn xin Tống Húc giữ lại, nhưng nhìn Tống Húc mặt đầy lệ khí, rồi lại không dám.

Muốn cầu xin ông nội Tống thương tình, mà ông nội Tống một bụng lửa giận, đứng ở trên bục: "Các vị, hôm nay buổi lễ cảm ơn đến đây kết thúc, xin cứ tự nhiên, thứ lỗi vì không tiễn xa được."

Dưới bục, mọi người đứng lên, nhiệt tình thảo luận còn chưa đã, chậm chạp không muốn rời đi.

Vở diễn của Tống gia này, thật sự quá bùng cháy, quá xuất sắc.

Không có tham dự buổi lễ cảm ơn thật là quá đáng tiếc, bỏ lỡ cuộc đấu đã nội bộ của giới hào môn xuất sắc như vậy.

Những quý phụ có thù oán với Dương Như, chờ không kịp đi nói cho nhóm chị em, thi nhau khoa trương hưng phấn kể dáng vẻ chật vật của Dương Như.

Quả thực thích nghe ngóng, mọi người vui mừng, hận không thể đốt pháo chúc mừng!

Thậm chí có người không màng mặt mũi ông nội Tống, gọi điện thoại vui vẻ nói: "Dương Như bị bắt, tử hình, lập tức thi hành! Vui vẻ không, không phải bà không thích nhì bà ta nhất sao?"

"Dương Như của tập đoàn Tống Thị , vô cùng giả bộ, thích nhất là làm nổi bật kia đó. Bà ta bị bắt rồi, cái gì, ông không tin, nhìn vòng bạn bè đi đều đã truyền khắp rồi. Bị nghi ngờ có liên quan đến gϊếŧ người có chứng cứ vô cùng xác thực, chạy không được."

"Dương Như không bao giờ có thể ở trước mặt tôi khoe khoang, ha ha ha......Vui vẻ!"

Trên bục, Trương tổng luôn muốn an ủi ông nội Tống, mở miệng muốn nói chút gì, lại bị Lý tổng lôi đi.

Âu Dương Phúc Thụy nhìn Tinh Thần, đến đến phía cô, lại bị Âu Dương Minh ngăn lại, một nhà ba người xuống bục.

Vài phút sau, dưới không còn ai, nhóm phục vụ bắt đầu thu dọn bàn ăn.

Trên đài, còn lưu lại vài người.

Tống Tinh Nguyệt khúm núm đi đến trước mặt ông nội Tống, trên mặt mang theo nước mắt, dáng vẻ nhu nhược đáng thương.

Cô còn chưa kịp mở miệng, ông nội Tống đã lạnh nhạt nói: "Cút khỏi Tống gia, đổi họ Tống đi, tên cũng đổi lại. Nhật nguyệt tinh thần, cô không xứng có được chữ ' nguyệt ' này."

Tống Tinh Nguyệt gắt gao cắn cánh môi, cúi đầu.

Cô chuyển hướng đến Tống Húc, con ngươi Tống Húc mang theo màu máu, vẫn hung ác như vừa rồi. Trong phúc chốc, dũng hí mở miệng với hắn đều không có.

Trước khi xuống bục, cô còn hung hăng trừng mắt nhìn Tinh Thần một cái.

Ngược lại Tinh Thần nở nụ cười.

Chẳng qua là chó nhà có tang, còn dám trừng cô, diễu võ dương oai cho ai xem?

Tinh Thần ra hiệu cho người đàn ông trung niên mặc quần áo đi làm.

"Dọn dẹp xong, chúng ta đi!"

Đàm Quân Trạch để ba lô xuống, đem máy chiếu với laptop cho vào trong. Còn USB giao cho Tinh Thần, rồi quy củ đứng đằng sau Tinh Thần.

Tinh Thần cầm USB, vứt cho trợ lý Trần, nói với ông nội Tống: "Ông nội, ngày mai thi đại học, buổi tối cháu sẽ không về."

Ông nội Tống lạnh mắt nhìn cô, tầm mắt liếc qua người đàn ông đứng sau cô.

"Sau khi kết thúc thi đại học thì sao?"

Tinh Thần lạnh nhạt nói: "Cháu cũng có nơi đi, ông nội không cần lo lắng."

"Cháu có ý gì? Rời nhà trốn đi, ra oai với ông?"

"Tinh Thần không dám!" 

"Cháu còn có cái gì không dám, trong tay vậy mà có đoạn video như vậy. Cháu rốt cuộc còn gạt ông cái gì, cánh cứng cáp rồi, cháu muốn bay?"