Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 58: Đừng trách tôi tàn nhẫn




Thám tử tư nhìn hắn không còn tỉnh táo, một bên ôm laptop, mười phần bình tĩnh, tựa như đã nhìn quen những cảnh như này.

"Tống tiên sinh, tôi nhắc nhở ngài một câu, gϊếŧ người cũng không thể giải quyết vấn đề. 8% cổ phần dưới danh nghĩa của Dương Như cũng là tài sản chung của vợ chồng hai người. Việc ngài nên làm hiện giờ, là mau chóng ngăn bà ấy đi ký tên lên hợp đồng buôn bán chuyển nhượng cổ phần, dù sao đó cũng không phải một con số nhỏ."

Một câu khiến Tống Húc, hắn bị cơn tức xông lên não, thiếu chút nữa là quên chuyện này.

"Đúng vậy, 8% cổ phần đó, đồ đàn bà thối đó đang ở đâu?"

Thám tử tư gập laptop lại rồi tắt máy, thong thả nói: "Bởi vì khi tôi đến tìm ngài đã mất thời gian khá lâu, cho nên bà ấy đã rời khỏi nơi đây được một giờ."

Tống Húc tức giận quát mắng hắn ta: "Cậu không tìm thấy tôi, vậy tại sao không gọi đến."

"Tống tiên sinh, tôi có gọi cho ngài, nhưng ngài lại không nghe."

Tống Húc nghĩ đến gì đó, mà màn hình điện thoại ra. Trên màn hình là một chuỗi màu đỏ, là vô số cuộc gọi nhỡ.

Hắn vì muốn cùng cô người mẫu trẻ đó chơi đến tận hứng, không bị người khác quấy rầy. Do đó hắn đã để điện thoại vào chế độ yên lặng, dù có ai gọi tới cũng sẽ không nghe thấy.

Tống Húc mở ra danh bạ điện thoại, gọi cho Dương Như.

Điện thoại vang lên vài tiếng, trực tiếp bị Dương Như cúp máy.

"Vậy mà dám cúp máy tôi." Hắn tức giận nói.

Tống Húc tiếp tục gọi lại.

Lúc này, điện thoại còn chưa kết nối được đã lập tức báo bận, sợ là Dương Như đã kéo Tống Húc vào sổ đen.

Tống Húc nào đã phải chịu qua hoàn cảnh như vậy, vợ chồng hai người cãi vã chiến tranh lạnh với nhau suốt hai mươi năm qua cũng không phải lần đầu tiên. Lần chiến tranh lạnh dài nhất, cũng chỉ hai tuần lại làm hòa.

Nhưng trực tiếp kéo đen như này, là Dương Như quá phận.

Nàng dùng cổ phần của tập đoàn cho không cho tiểu bạch kiểm, còn tai tiếng của bệnh viện nháo lớn như vậy, trên mạng đều là tin đen đầy đầy trời. Cho dù có cứu được, thì sau này cũng sẽ không ai lại vào đó khám nữa, dù giải hòa được với người bệnh, thì danh dự của bệnh viện cũng không vãn hồi được.

Bà ta có chút đầu óc hay không, hay vẫn là nhất kiến chung tình với tên tiểu bạch kiểm kia, đáp ứng hết thảy yêu cầu của hắn ta, không tiếc bán đi cổ phần.

Tống Húc vừa vội vừa tức, gọi cho Tinh Nhật, bên phía Tinh Nhật rất nhanh bắt máy. Bên kia truyền đến giọng nói của nam trợ lý cực kỳ khách khí: "Tống tiên sinh, Tinh Nhật đang ở sân ga, chuẩn bị nhận phỏng vấn của truyền thông, không tiện nghe điện thoại."

"Để cho con bé nhận, là chuyện gấp."

"Xin lỗi, đây là một thương hiệu quốc tế lớn, yêu cầu rất khắt khe. Tinh Nhật phải mất ba tháng mới nhận được làm đại ngôn, đây là lần đầu tiên công khai tham dự buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, không thể gây phiền phức cho cô ấy. Ngài yên tâm, khi nào cô ấy xong, tôi sẽ nói lại với cô ấy để gọi lại cho ngài."

Tống Húc tức giận hủy cuộc gọi.

Hắn quay sang thám tử tư, khó chịu nói: "Đưa điện thoại đây."

Dùng điện thoại của thám tử tư, hắn gọi vào trong đường dây nội bộ của tập đoàn, trực tiếp chuyển đến điện thoại Dương Như.

Lúc này, Dương Như rất nhanh bắt máy.

Tống Húc tức giận, ngay câu đầu tiên đã lập tức hỏi: "Bà đang ở đâu?"

"Tống Húc, tôi ở đâu thì liên quan gì đến ông?"

"tôi hỏi bà đang ở đâu?"

"Làm sao, muốn cùng tôi ly hôn? Tống Húc, tỉnh lại đi, nếu ông dám ở trước mặt ba ông nói đến chuyện ly hôn, nếu ba ông đồng ý, tên của Dương Như tôi liền viết ngược."

Lão gia tử không phải người đần độn như Tống Húc.

Buổi lễ ký  kết hợp đồng oanh động như vậy, tất cả danh nhân thành phố đều mời đến. Hắn dám ở ngay trước hội trường đòi ly hôn, lão gia tử chắc chắn sẽ không đồng ý, mà sẽ càng ngày càng ghét bỏ Tống Húc, và càng sủng ái Tống Tinh Thần.

Khi hai người nháo đến cuối cùng, người được lợi sẽ là Tống Tinh Thần.

Dương Như cho rằng lôi ông nội Tống ra là có thể dọa được Tống Húc, ít nhất hắn cũng sẽ thu liễm, sẽ không mỗi lần mở miệng ngậm miệng đều là đòi ly hôn.

Bà vẫn chưa định ly hôn đâu, 8% cổ phần vừa mới bán ra, ngoại trừ trang sức châu báu trong nhà, bà đã trắng tay.

Tống Húc không có cổ phần trong tay, nhưng trước khi Tống lão phu nhân qua đời vì bệnh đã để lại một số lượng bất động sản kếch xù, đủ cho hắn tiêu xài cả đời.

Vì thế, khi hắn còn trẻ ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, phóng túng không quản được, đến cả ba hắn cũng không thể từ nhúng tay từ phần kinh tế để quản hắn được.

Thân phân phu nhân Tống gia, bà không thể bỏ được

Chỉ tiếc, lần này Dương Như đã tính sai, Tống Húc nổi giận đùng đùng, chỉ hỏi bà một câu: "8% cổ phần, bà bắn đi toàn bộ?"

Dương Như hít sâu một hơi, xém chút nữa làm rơi điện thoại.

Chuyện bà lén bán cổ phần tập đoàn Tống thị, trừ Kim Hoa Thanh ra thì không ai biết cả, ông ta làm sao biết được?

Kim Hoa Thanh chắc chắn sẽ không có khả năng nói cho hắn, chẳng lẽ là bên phía người mua, là người có quen biết Tống Húc?

"Nói chuyện đi, bà mẹ nó trả lời cho tôi. Cổ phần tập đoàn trong tay bà, có phải bán đi toàn bộ?"

Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận, khiến lỗ tai Dương Như như muốn điếc.

Ông ta đã chửi bậy.

Tống Húc mặc dù phóng túng, nhưng từ nhỏ đã tiếp thu tầng giáo dục của giới thượng lưu. Đại đa số thời điểm vẫn luôn ưu nhã phong độ, mị lực rất lớn, cực hiếm khi chửi bậy trừ phi chọc hắn cực kì tức giận.

Lúc này rõ ràng là cực kì tức giận.

Dương Như bị hắn chửi, đầu óc nhất thời trống rỗng, lại cũng thực nhanh trấn định lại.

Hắn nhất định là nghe được tiếng gió ở đâu đó, nhưng không có bằng chứng, bà sống chết không thừa nhận, Tống Húc có thể làm gì bà?

"Tống Húc, ông chửi tôi là gì. Đây đều là cổ phẩn của tôi, tôi bán hay không bán, liên quan gì đến ông."

"Bà nói lại lần nữa? Tài sản dưới danh nghĩa vợ chồng bà dám tự mình bán, tôi nói cho Dương Như bà, tôi không phải cái loại ăn chay, bà mà dám lừa gạt tôi, đừng trách tôi tàn nhẫn"

Dương Như cười.

Hơn hai mươi năm, Tống Húc vậy mà còn dám uy hiếp bà?

Ở trong công ty, những chuyện Tống Húc không giải quyết được, hoặc muốn bà hỗ trợ chùi đít, đều sẽ cầu xin bà.

Có khi nào hắn dám lớn tiếng kiêu ngạo trước mặt bà, còn uy hiếp bà.

Bà rất khinh thường Tống Húc, không học vấn không nghề nghiệp, không có một chút năng lực quản lý công ty. Người cũng đã trung niên, đã năm mươi mấy tuổi, vẫn còn suốt ngày lẳng lơ ong bướm, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày sẽ chết trong bụng phụ nữ.

Bà khinh thường Tống Húc từ trong xương tủy, bà gả cho hắn, là cho rằng bản thân đã bị hắn hủy hoại.

Nếu không phải ba của bà ép buộc, không phải vì Dương gia, không phải vì sản nghiệp của Tống thị rất lớn... bà mới còn lâu sẽ lấy Tống Húc.

Hắn còn dám uy hiếp bà, đè lên đầu bà.....

Dương Như cười lạnh, ngạo mạn nói: "Được, tôi chống mắt nhìn xem, ông có thể làm được gì?"

Nói xong liền cúp điện thoại.

Tống Húc điên cuồng, ném mạnh chiếc điện thoại của thám tử tư.

May rằng điện thoại của thám tử tư là loại chống va đập nên không bị vỡ. 

Tống Húc nói với thám tử tư: "Tôi mặc kệ muốn làm cách gì, tóm lại tôi muốn thanh danh của Dương Như ở trong vòng này sụp đổ, hoàn toàn biến mất. Lừa tôi, còn để tôi nuôi đứa con hoang kia mười tám năm, đem cổ phần bán đi để cho không cho người đàn ông khác. Chết tiệt, gϊếŧ chết bà ta thì quá tiện nghi cho bả, tôi muốn bà ta sống không bằng chết."

Thám tử tư hỏi: "Tống tiên sinh, ngài xác định muốn làm như vậy?"

"Tôi bị đội nón xanh hơn hai mươi năm, còn nuôi lớn đứa con hoang cho bọn họ, cậu còn hỏi ta muốn chắc chắn?"

"Dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến tiểu thư Tống Tinh Nhật."

"Tinh Nhật có phải hay con gái ruột của tôi không còn chưa biết. Vạn nhất, đó lại đứa con của bà ta lêu lổng với người đàn ông khác ở bên ngoài thì sao......"

Thám tử tư cực kỳ đồng tình nhìn hắn.

Hắn vào nghề đã 10 năm, câu chuyện đau buồn nhất đó chính là con trai độc nhất của Tống gia - Tống Húc. Sinh ra nơi hào môn, gia tài bạc triệu, nhưng đến hai đứa con gái của mình lại không thể xác nhận, không biết rõ đó có phải con ruột của mình không.

Vậy là hắn đã gặp qua người ủy thác bi thảm nhất, không gì sánh nổi.