Tất cả học sinh trong lớp đều phẫn nộ trừng cô.
Nhìn thấy một màn như vậy, Tống Tinh Nguyệt thầm đắc ý.
Trước đây Tống Tinh Thần bị chèn ép quá đáng nên giờ bắt đầu phản công sao? Thật đúng là ngông cuồng, đắc tội với các đồng học khác. Dù cô ta được điểm thi thử tuyệt đối, là thiên tài trong mắt phó hiệu trưởng thì thế nào?
Lớp Đằng Long không giống ở nhà, có ông nội Tống che chở cô. Hơn phân nửa học sinh xuất thân hào môn nhị đại tam đại*, đắc tội bọn họ, chẳng khác nào đắc tội với các quyền quý trong thành phố S.
*Như kiểu phú nhị đại á, là con cháu đời thứ 2 hoặc đời thứ 3
Trừ phi cô ta không ở thành phố S nữa, thì không cần cô động thủ đã có rất nhiều người sẽ chỉnh cô ta thay cô.
Thầy Hứa không ngờ Tinh Thần sẽ nói ra lời này, hơi giật mình. Trước kia ở trong lớp như người tàng hình, mà hiện giờ tính khí lại thay đổi như vậy.
Ngược lại, Phó hiệu trưởng không quá để ý. Kể từ khi hắn làm trong ngành giáo dục đến nay, có thể tìm được những thiên tài tầm tuổi Tống Tinh Thần không nhiều lắm, nhưng mỗi người đó lại có tính cách khá nổi trội.
Có người tính tình cổ quái, có người lại rất lầm lì, thu mình lại, có người thì rất.... Với Tống Tinh Thần bị cả lớp công kích, cô lại chống lại với cả lớp, cho thấy cô là người có thù tất báo.
Hắn cùng ông nội Tống là người quen cũ. Chưa nói Tống Tinh Thần có điểm thi tốt như vậy, dù bị 0 điểm hắn cũng sẽ để cô thuận lợi tốt nghiệp.
Lâm Lê Tuyết phẫn nộ nói: "Cô làm liên lụy lớp Đằng Long cả ba năm, suốt ba năm chúng tôi đều bị những lớp khác cười nhạo. Là bởi vì có cô, đứa nhược trí mỗi lần kiểm tra đều ăn con 0. Cô còn mặt mũi nào nói không thèm so đo với chúng tôi..."
"Đúng vậy, được điểm tối đa là ghê gớm, là có thể kiêu ngạo?"
Tinh Thần cười nói: "Thật ngại quá, là người được điểm tuyệt đối xếp top 1 trong lớp Đằng Long, đương nhiên là có tư cách kiêu ngạo. Nếu không phục, cô cũng thi được điểm tuyệt dối đi"
Nữ sinh ra mặt cùng Lâm Lê Tuyết quan hệ không tồi. Trong tức khác, liền bị Tinh Thần nói cho mặt mũi đỏ ửng.
"Cô... Tống Tinh Thần, đừng có mà quá đáng."
"Quá đáng sao? Các người luôn mồm nói tôi gian lận, tôi chẳng qua là bác bỏ lại ý kiến của các người. Chỉ mỗi như thế mà cũng cảm thấy tôi quá mức? Mọi người đều là người có ăn có học, mở miệng ra đều là giảng đạo lý. Phó hiệu trưởng, thầy cảm thấy ai quá đáng hơn?"
Phó hiệu trưởng vui tươi hớn hở khuyên nhủ: "Được rồi, mọi người đều nhường nhau một bước. Lần thi thử này, đều là được chủ nhiệm các lớp coi thi, và không tồn tại sự việc gian lận nào. Các em cảm thấy vẫn có gian lận, thì chính là hoài nghi nhân cách của chính chủ nhiệm của mình."
"Có hôm, bạn học Tống Tinh Thần còn dám nộp bài giấy trắng, nên sẽ không đến mức chỉ vì một lần thi thử mà gian lận. Mọi người rộng lượng một chút, có bạn học ưu tú như vậy, hẳn nên vui mừng mới đúng."
Phó hiệu trưởng nói xong, có một bạn nam sinh đứng lên, dáng người thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, mặt mày thanh tú, mỉm cười nói với Tinh Thần: "Thật tuyệt, cao hơn mình tận 25 điểm. Đây là lần đầu tiên mình bị vượt qua, nên mình sẽ thắng trong kì thi đại học. Bạn học Tống Tinh Thần cùng cố lên nha."
Âu Dương Phúc Thụy, là con trai độc nhất của Âu Dương gia - gia tộc có thể so bằng Tống gia ở thành phố S.
Lức trước, người luôn đứng đầu trong lớp Đằng Long là Âu Dương Phúc Thụy, ở trung học Hoằng Dương hắn có danh tiếng khá rộng giống như Tống Tinh Nhật vậy. Là giáo thảo có giá trị nhan sắc nổi bật, luôn luôn chiếm vị trí hạng nhất trong lớp Đằng Long.
Là nhân vật quan trọng có tiếng trong trường, là đối tượng trong lòng tất cả các nữ sinh đều yêu thầm.
Mọi người đang bận nghi ngờ Tinh Thần, thì chỉ mỗi hắn ta đứng ra khi họ đang nói xéo cô.
Khi Âu Dương Phúc Thụy học năm nhất cao trung, vì bắt Tinh Thần học tập, thì có kèm cặp giúp cô ôn tập được mấy ngày, rồi sau đó không biết vì sao đột nhiên đứt quãng giữa đường.
Cả 3 năm cao trung, những người khác đều coi Tinh Thần như không khí, không nhìn thấy. Các nữ sinh ở bên cạnh Tống Tinh Nguyệt thì xui cô ta khi dễ cô, và đã có rất nhiều lần là do Âu Dương Phúc Thụy giúp cô giải vây.
Mọi người trong lớp Đăng Long đối với Tinh Thần rất có thành kiến, nhưng chỉ ngoại trừ Âu Dương Phúc Thụy.
Đời trước, lúc đầu Âu Dương Phúc Thụy cũng đối với Tinh Thần là như thế này. Nhưng cho đến khi phát sinh sự việc xảy ra ở tiệc tối kia, và khi Âu Dương Phúc Thụy gặp lại cô đã nói: "Tôi không ngờ cô lại là nữ sinh dơ bẩn như vậy."
Lúc ấy, Tinh Thần khóc không thành tiếng, ngồi xổm xuống góc tường khóc thật lâu.
Ba năm cao trung, Tinh Thần cũng giống các nữ sinh khác vậy, cũng thầm thích Âu Dương Phúc Thụy. Trong cả lớp chỉ có hắn đối xử tốt với cô, giúp cô giải vây, có thành tích tốt, khuôn mặt điển trai, gia thế còn ưu tú......
Các phương diện đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Hiện tại, Tinh Thần nhớ tới khi hắn nói câu nói kia: "Tôi không ngờ cô lại là nữ sinh dơ bẩn như vậy. "
Cô nở nụ cười lạnh bên khóe môi, ngồi xuống không có đáp lại hắn.
Các nữ sinh khác thấy cô không để ý đến Âu Dương Phúc Thụy, thi được một lần tuyệt đối mã đã muốn bay lên trời, vậy mà không để ý tới hắn.
Âu Dương Phúc Thụy là chủ tịch hội học sinh của trung học Hoằng Dương, là đệ nhất giáo thảo. Mặt Tống Tinh Thần rốt cuộc lớn đến bao nhiêu đại, mà cư nhiên không để ý tới hắn.
Sau khi cô ngồi xuống, lại tiếp tục mở ra sách vở ra ôn tập.
Âu Dương Phúc Thụy ngược lại cũng không để ý, đây là lần đầu tiên hắn cùng Tống Tinh Thần nói chuyện vào năm ba cao trùng. Vẫn là bắt chuyện với cô khi cô đã đạt được điểm tuyệt dối, như vậy có vẻ hắn quá dối trá rồi.
Phó hiệu trưởng nói một tràng lời khích lệ thì rời khỏi phòng học.
Ngay sau đó, bầu không khí đã trở về yên tĩnh và trầm mặc.
Âu Dương Phúc Thụy thường xuyên ngoái đầu lại nhìn Tinh Thần, ngắm đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô, mi nhạt môi hồng phấn, cúi đầu lật ôn bài.
Ba năm qua, sau hai ngày thường xuyên để ý. Thì hắn đã bị đã rất ngạc nhiên trước vẻ ngoài kinh diễm của cô.
Tống Tinh Nguyệt thấy Âu Dương Phúc Thụy cứ nhìn Tinh Thần, tay cầm chặt bút viết, ngòi bút đè mạnh xuống bài thi.
Đáng chết, đáng chết, Âu Dương Phúc Thụy chẳng lẽ coi trọng Tống Tinh Thần.
Dựa vào gì, tiểu tiện nhân kia thì có gì đẹp, cô ta có xinh hơn sao?
Ba năm cao trung, cô lén thổ lộ với Âu Dương Phúc Thụy không dưới ba lần. Mỗi lần Âu Dương Phúc Thụy đều không có trả lời rõ với cô, chỉ qua loa lấy lệ, hắn nói cao trung thì học hành là chính, sẽ không yêu đương.
Có quỷ mới tin, mà dùng lý do thoái thác như vậy qua loa lấy lệ cho cô.
Hôm nay thấy kia tiểu tiện nhân kia, Âu Dương Phúc Thụy tựa như mất hồn. Trong một tiết không dưới 10 lần ngoái đầu lại.
Vì sao tiểu tiện nhân đó không chịu không an phận, còn trang điểm xinh đẹp tới trường học câu dẫn nam nhân. Cô ta giống như trước không tốt hơn sao?
Mấy ngày gần đây, cô thành thành thật thật giả làm một đứa ngốc không tốt sao?
Tức chết rồi!
Editor: Quản Thanh Nhan
......
Ở ngoài Hành lang, Sở Vân liếc trộm sắc mặt Mộ Đình Tiêu. Thấy đôi mắt hắn lạnh như muốn đóng băng, đứng ở bên cạnh hắn anh còn cảm giác được áp suất không khí ngày càng thấp, lạnh căm căm.
Sở Vân sờ sờ mũi, hắn không có làm gì khiến thái tử gia tức giận nha. Mà phải nói một câu, tiểu soái ca hình như thích tam tiểu thư Tống gia, hắn thấy ánh nhìn của hắt ta đối với Tống tam tiểu thư còn có ánh sáng hiện ra.
Này, chẳng lẽ không phải thật chứ?
Thái tử gia cũng tự mình nói rằng hắn không thích Tống Tinh Thần.
Tống tam tiểu thư lớn lên xinh đẹp, còn ưu tú, những nam sinh khác sao không thích cô cho được? Bọn họ ra tới còn đã mấy ngày mà chưa về.
"Thái tử gia, chiều nay phải về Đế Đô, Mộ lão gia tử đã gọi điện thoại tới thúc giục."
"Câm miệng."
Sở Vân không dám nói tiếp.
"Nét chữ trong bài thi của Tống Tinh Nguyệt và Tống Tinh Thần kết quả thế nào?"
"Giám định kiểm tra và ra kết luận là cùng 1 người."
Quả nhiên là cô, những gì cô nói là sự thật. Tống Tinh Nguyệt nhiều năm như vậy đều là gian lận, bài thi đều co Tinh Thân làm. Trung học Hoằng Dương là thương hiệu có danh tiếng tốt nhất trong nước, phân hiệu đạt được mấy trăm cái. Nhưng chuyện này một khi tuôn ra, thương hiệu sẽ bị nhiễm bẩn, giá cổ phiếu sẽ sụt giảm.
"Tống Tinh Nguyệt dám làm như vậy, trong trường học chắc chắn có người chống lưng, đi tra......"
"Vâng, thái tử gia. Nhưng ngài đã đến thành phố S mấy ngày rồi, lại không quay về Mộ gia, Mộ lão sẽ phát hỏa mất...."
"Câm miệng.