Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 136: Đã nói là một mình đấu, cô lại đi tìm giúp đỡ




Edit: Small

Cô đối với kiến thức chuyên môn vẫn luôn tự tin, có thể nói tự tin rằng không có đối thủ trong những người cùng tuổi, cho nên cô mới có thể nắm chắc như vậy , cuồng ngạo như vậy...

Nhưng khi đến hội trường lễ trao giải, cô rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*.

*Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn

Cô mười bảy tuổi mới được ngoại giới biết, mà người ta mười bốn lăm tuổi đã tiếng tăm lừng lẫy, làm ra cống hiến cô không thể nào với tới.

Mà cô trong khoảng thời gian này quá mức thuận lợi, có Mộ Đình Tiêu trợ giúp nên cô không có gì phải lo lắng về tài chính lẫn quản lý. Ở trong trường, các mặt cô đều nghiền áp Lâm Giai Vi, hết thảy đều phát triển dựa theo những gì cô nghĩ.


Quá thuận lợi khiến cô lâng lâng.

Hôm nay, cuối cùng cũng biết rằng người bằng tuổi cô càng mạnh hơn, ở lĩnh vực cô am hiểu nghiên cứu phát minh cũng có một ngày cô bị người khác áp xuống .

Giọng nam nói vẫn tiếp tục hào sảng đọc to: "Robot công nghiệp AI thông minh mà cậu đã phát minh đã thâm nhập vào đủ các ngành nghề, làm lĩnh vực AL thông minh của nước ta nhảy vọt về chất lượng, vượt qua các nức Mĩ, Nhật về nhiều mặt, làm cho lĩnh vực công nghiệp nước ta có sự đột phá quan trọng. Sự xuất hiện của vị thiên tài nãy đã thay đổi cái nhìn hạn hẹp của các cường quốc quốc tế về đất nước chúng ta, làm đất nước ta bước lên đứng đầu lĩnh vực công nghiệp AL thông minh, cậu chính là... Cảnh Thần Diễn năm nay chỉ mới 18 tuổi của Viện Khoa học nước Z."

"Cho mời, người thứ mười đoạt giải Mười nhân vật truyền cảm hứng của nước Z, Cảnh Thần Diễn... lên sân khấu!"


Cảnh Thần Diễn, cái tên này rất quen thuộc, đời trước cô trước nhất định có nghe qua nhưng ký ức lại mơ hồ.

A, nghĩ ra rồi!

Năm đó khi Lâm Giai Vi tiếp cận cô thì đã có bạn trai, tên là Cảnh Thần Diễn. Hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ngay cả gia thế xuất thân cũng không chênh nhau lắm.

Là bởi vì bên người Lâm Giai Vi có Cảnh Thần Diễn, nên Tinh Thần chưa từng nghĩ tới Lâm Giai Vi tiếp cận cô là muốn thay thế địa vị cô, muốn gả cho Mộ Lệ Sâm.

Cảnh Thần Diễn là một nhân tài mà Mộ Lệ Sâm cực kỳ muốn mượn sức, cả bốn người còn từng cùng đi ăn riêng. Cho đến khi cô bị giam vào câu lạc bộ đêm Hoàng Đình, thì không có tin tức gì về Cảnh Thần Diễn nữa.

Toàn trường yên tĩnh, một chùm ánh đèn chiếu thẳng đến chiếc bàn ở chéo phía sau Tinh Thần.

Ánh mắt Tinh Thần nhìn theo hướng ánh đèn chiếu về, thấy Cảnh Thần Diễn cùng Lâm Giai Vi ngồi ở cùng nhau ở bàn sau.


Vừa rồi ở tường ký tên, Lâm Giai Vi là cùng cậu ta tới.

Mà khi Tinh Thần quay đầu lại, khóe miệng Lâm Giai Vi  hơi vểnh, đôi mắt đắc ý nhìn về phía Tinh Thần, công khai khiêu khích.

Cô ta đạt được giải thưởng Mười nhân vật truyền cảm hứng của nước Z thì thế nào, thiên tài có rất nhiều, Tống Tinh Thần cô ta thì tính là gì.

Cảnh Thần Diễn bên cạnh cô, bất kể là danh tiếng, hay lực ảnh hưởng, hoặc là thành quả nghiên cứu phát minh cũng đủ để nghiền nát Tống Tinh Thần cô ta.

Tống Tinh Thần rất khó chịu.

MMP*~

*Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".

Đã nói là một mình đấu, cô ta lại đi tìm giúp đỡ!

Còn là cao thủ tất cả các phương diện đều cực kỳ lợi hại.
Tinh Thần thu lại ánh mắt, tay vuốt bụng, đừng tức giận......

Cảnh Thần Diễn lợi hại là bởi vì cậu đã sớm tham gia vào robot công nghiệp, mà cô năm nay vừa mới bắt đầu, chỉ cần cho cô cũng đủ thời gian, cô nhất định có thể thắng.

Không nổi giận, phải bình tĩnh, tiếp tục cố gắng.

Ông nội Tống nhìn thấy cô như vậy, từ lúc vào Đế Đô, đứa nhỏ này đều bay bổng chính là bởi vì quá thuận lợi.

Hiện tại bị người khác áp xuống nên mới khó chịu thành như vậy.

Ông nội Tống có chút vui sướng, cười khi người khác gặp hoạ: "Thế nào, cảm nhận được áp lực không?"

"Có chút."

"Mới có một chút à, cậu nhóc này có đóng góp rất lớn đó!"

"Không sao cả, hoàn cảnh hồi nhỏ của cậu ta với cháu không giống nhau, nếu có thể để cháu có điều kiện nghiên cứu phát minh sớm hơn mấy năm, cháu tự nhận sẽ không kém cậu ta. Cậu ta mười lăm tuổi đã vào lớp thiếu niên ở đại học, cháu cũng có thể..."
Tinh Thần đột nhiên nói đến một nửa liền dừng lại, không tiếp tục nói tiếp.

Mà ông nội Tống lại có chút tự trách, áy náy nói: "Aizzz, đều là ông không tốt, làm chậm trễ cháu. Sớm nên để cháu về bên cạnh ông, thì có lẽ hiện tại cháu càng ưu tú hơn cậu ấy."

Tinh Thần ngược lại không sao cả, cười nói: "Ông à, cháu chưa từng trách ông."

"Ông biết, nhưng trong lòng người ông này vẫn còn áy náy."

"Không sao, hậu sinh khả úy*, chúa sẽ vượt qua cậu ấy." 

*Hậu sinh khả úy là một câu thành ngữ dùng để chỉ tài năng của lớp trẻ, cho rằng họ đáng được tôn trọng, vì họ thông minh, dễ thích nghi, biết cầu tiến, siêng năng, tương lai sáng sủa. Cre: Trí Thức VN. 

......

Trên sân khấu, Cảnh Thần Diễn cũng không có mặc lễ phục mà là một bộ trang phục giản dị nhẹ nhàng, chân đi giày thể thao, hai tay đút túi quần, ung dung đi lên sân khấu.
Cậu rất cao, cao đến một mét tám mấy, nước da trắng ngần, mặt nhỏ ngũ quan tuấn tú, ngoại hình xuất sắc.

Cậu đi lên sân khấu nhận lấy cúp và giấy chứng nhận do khách quý trao, người trao giải là một một ông già tóc trắng xóa và là phó viện trưởng viện nghiên cứu khoa học.

Ông ấy duỗi tay định bắt tay với cậu nhưng cậu lại không bắt lại.

Làm khách quý trao giải rất xấu hổ rút tay về.

Nữ dẫn chương trình thấy là Cảnh Thần Diễn, liền đem microphone giao cho nam dẫn chương trình đi phỏng vấn.

Nam dẫn chương trình đi lên trước mà không cần nhìn vào giấy ghi sẵn, mỉm cười với Cảnh Thần Diễn nói: "Chúc mừng Cảnh tiên sinh đạt được giải  Mười nhân vật truyền cảm hứng của nước Z, mời ngài phát biểu cảm nghĩ đoạt giải."

Cảnh Thần Diễn rất kiêu ngạo đi lên phía trước, đứng ở trước microphone, cặp mắt đào hoa híp lại nhìn qua mọi người một vòng rồi dừng trên mặt Tinh Thần trên.
Cậu khinh miệt cười: "Sở dĩ tôi tham dự lễ trao giải, ngoại trừ thầy hướng dẫn yêu cầu tôi đến ra còn có một nguyên nhân quan trọng, nghe nói người phát triển ra hệ thống điều khiển bay cũng trạc tuổi tôi, còn là người duy nhất trong kỳ thi đại học năm nay đạt điểm tối đa, cô ấy đã làm nổi lên lòng hiếu kỳ của tôi."

"Đối với lĩnh vực nghiên cứu khoa học, trong những người cùng trang lứa, tôi tự nhận là không ai là đối thủ của tôi, cũng bao gồm vị phát triển ra hệ thống điều khiển bay này. Hôm nay tôi tới đây cũng là muốn gửi thư thách đấu với vị tiểu thư Tống Tinh Thần đây, chúng ta lấy một năm sau làm tiền đặt cược, thế nào?"

Vẻ mặt Tinh Thần khó hiểu.

Tình huống này là sao, cô cũng không quen biết với Cảnh Thần Diễn, tính cả đời trước cũng chỉ gặp mặt qua một lần lúc đi ăn mà thôi.
Cộng cả hai đời cũng không đắc tội qua cậu.

Vì sao cậu ta lại nhắm vào mình, còn hạ thư khiêu chiến.

Ông nội Tống cũng không vui, vốn dĩ Tinh Thần cùng cậu ta đã là hai lĩnh vực khác nhau, hệ thống máy bay không người lái làm sao có thể so được vơi robot công nghiệp, hơn nữa cậu đã đi đến tận lĩnh vực AI thông minh.

AI thông minh được vận dụng rộng rãi, vượt qua xa máy bay không người lái dân dụng.

Cái này không cách nào so sánh được!

Mà dưới sân khấu có rất nhiều người bàn tán sôi nổi, đều là cảm thấy vị thiếu niên quá cuồng ngạo, đây rõ ràng là đam giẫm đạp người khác.

Máy bay không người lái cùng robot công nghiệp, phạm vi robot công nghiệp càng phổ biến hơn, mà cậu lại lấy ưu thế này để chỉ đích danh Tống Tinh Thần nhận thách đấu, đây chẳng phải làm khó người khác sao?
Tinh Thần ngồi yên tại chỗ, một chùm ánh đèn trên sân khấu chiếu thẳng lên mặt cô, làm cô không thể lảng tránh.

Ông nội Tống mặt mày giận dữ nói với cô: "Tinh Thần, cháu có thể từ chối, cái này cũng không mất mặt, ở chỗ này thư thách đấu là quá đáng rồi."

Cậu ta là giúp Lâm Giai Vi thách thức cô, trốn tránh, sao có thể trốn tránh!

Một khi Lâm Giai Vi được toại nguyện, về sau sẽ giẫm đạp lên mặt cô. Đời trước bị Lâm Giai Vi hại thảm như vậy, cuối cùng còn bị kéo chết trên đường cao tốc.

Một đời này, cô làm sao có thể để Lâm Giai Vi đắc ý.

Lễ trao giải là phát sóng trực tiếp, có vô số người xem ở trước màn hình TV, hơn nữa tự bên các phương tiện truyền thông trong khoảng thời gian này điên cuồng quảng cáo quá trình tranh tuyển hoa khôi của cô, nhiệt độ của cô so với minh tinh trong giới giải trí cũng không thấp hơn.
Cô đây là bị buộc đi đến trước miệng súng, cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng đã không còn đường lui.

Người giúp đỡ Lâm Giai Vi này thật là tàn nhẫn.

Ở chỗ này gửi thư thách đấu, khiến cô hoàn toàn không thể chối từ.

Lúc này điện thoại trong túi xách vang lên, Tinh Thần mở ra túi xách lấy điện thoại ra, nhìn màn hình là Mộ Đình Tiêu gọi tới.

Cô tiếp máy ngay trước mặt mọi người.

Giọng Mộ Đình Tiêu trầm thấp, chỉ nói một câu với cô.

"Em không muốn nhận thừ cứ từ chối cậu ta, tôi sẽ bảo vệ em chu toàn, từ chối cũng không mất mặt."

Dù là ông nội hay Mộ Đình Tiêu, đều muốn cô từ chối.

Nhưng cô trời sinh phản nghịch, cô tự nhận không kém hơn bất cứ ai, đối thủ cũng đã công khai nhảy đến trước mặt khiêu khích cô, cô có thể lui sao?

Không, cô không thể lui về phía sau.
---------

1/6 vui vẻ~~~~