Edit: Small
Đến lúc đó nói thế nào với nó giờ?
Lấy tính cách cách của con bé, nói không chừng sẽ trực tiếp cãi nhau với Mộ lão, điều này là không thể được.
Ông nội Tống quyết định vẫn là gạt cô trước.
Lúc Tinh Thần vào chuyện này đừng nói với con bé trước, con bé vừa thi xong đại học đã một đầu chui vào phòng thí nghiệm, bận đến cả người cũng gầy đi một vòng. Lại lùi mấy ngày, để tôi nghĩ cách uyển chuyển có thể làm con bé tiếp thu được, rồi lại nói cho con bé."
"Vậy được, ông cứ làm đi. Nhưng phải nghĩ biện pháp để hai đứa nhỏ thấy mặt nhau."
"Được, tôi sẽ nói với Tinh Thần."
Hai người cứ như vậy thảo luận với nhau giấu Tinh Thần tác hợp cô với Mộ Lệ Sâm.
Tinh Thần tiến vào phòng cờ liền thấy ông nội Tống và Mộ lão, hai người đấu từ cờ vây sang cờ tướng, lại từ cờ tướng sang đến cờ quân sự.
Cô cười hỏi ông nội Tống: "Ông nội, ông nên thả vài nước nhường Mộ gia gia chút."
Mộ lão cười nói: "Tinh Thần thật biết nói chuyện, có nghe thấy không, kêu ông thả vài nước, đừng đánh tôi đến mảnh giáp cũng không còn."
Ông nội Tống: "Ông có bao nhiêu phân lượng tôi còn không biết chắc, dù tôi có thả thì ông cũng không phải đối thủ của tôi."
"Đấy, lại khoe khoang trước mặt tôi, không được, tôi không thắng được ông. Chúng ta đi đánh golf, ông khẳng định không phải đối thủ của tôi."
Tinh Thần mỉm cười nói: "Hai ông đi đánh golf thì cháu không đi đâu, Mộ gia gia, cháu có thể lên tầng tham quan không?"
"Gọi quản gia dẫn cháu đi, một hồi nhớ phải xuống tầng ăn cơm trưa."
"Vâng, cháu biết rồi."
Mộ lão và ông nội Tống đi sân golf, Đàm ca và Kiều Thâm đi sân bắn, quản gia dẫn Tinh Thần lên tầng.
Khi tham quan đến tầng thứ tám, quản gia không cho Tinh Thần đi lên, nói: "Tầng trên này là phòng của thái tử gia, cậu ấy không cho phép bất kì ai động vào đồ của cậu. Chúng tôi ngày thường cũng sẽ không tùy tiện vào, Tống tiểu thư, chúng ta dừng chân tại đây thôi."
Phòng Mộ Đình Tiêu~
He he!
Tinh Thần cười nói: "Cháu có thể nghỉ ngơi ở phòng tầng 8 không? Cháu không thích phòng cho khách tầng 4, cháu thích con số 8 này."
Quản gia hoà nhã mỉm cười nói: "Tống tiểu thư nếu thích tầng tám, vậy cứ tự nhiên. Còn nửa tiếng nữa đến giờ ăn cơm trưa, cô hãy nhớ xuống ăn."
"Được, nửa tiếng nữa cháu sẽ xuống tầng."
Quản gia tạm biệt. đi vào thang máy xuống tầng.
Tinh Thần từ cầu thang tầng tám chạy lên tầng chín, tầng chín chỉ có một cửa, phòng Mộ Đình Tiêu chiếm hết toàn bộ cả tầng.
Cô đi vào trong phòng Mộ Đình Tiêu.
Phòng ngủ rất rộng, ước chừng khoảng 300 mét vuông, phòng chỉ có hai loại màu sắc là màu trắng và màu xanh , hai loại thuần sắc hợp lại, đơn giản lại bắt mắt.
Trong phòng lại chia ra thành phòng thay quần áo, phòng sách, khu nghỉ ngơi...
Đi qua bàn trà và sô pha chính là chiếc giường siêu lớn của anh.
Chăn đêm trên giường được gấp chỉnh tề, không có một chút nếp nhăn, sạch sẽ giống như không có ai ở qua.
Tinh Thần nhảy lên, nhảy vào chiếc giường lớn, nằm ở trên lăn qua lăn lại quay cuồng vài vòng.
A ha, cô lẻn vào phòng Mộ Đình Tiêu, thật vui ~
Dù sao, đây là lần đầu tiên trong đời cô tiến vào phòng của anh.
......
Ăn xong cơm trưa, ông nội Tống dẫn Tinh Thần chào tạm biệt, Mộ lão nhiều lần giữ lại nhưng ông nội Tống khăng khăng phải đi.
Không cách nào, Mộ lão chỉ có thể đưa bọn họ đến dưới chân núi.
Nói thật Tinh Thần muốn chờ Mộ Đình Tiêu trở về, gọi điện thoại cho Sở Vân, Sở Vân nói phải 5 giờ chiều mới có thể trở về. Nhưng ông nội Tống đến 3 giờ đã ngồi không được, nói muốn đi tham quan nhà xưởng.
Rời khỏi nhà thuỷ tạ, Tinh Thần đưa ông nội Tống đi tham quan nhà xưởng máy bay không người lái.
......
Buổi tối, khi Mộ Đình Tiêu trở lại nhà thuỷ tạ thì Mộ lão đang nghiên cứu kì phổ của ông nội Tống mang đến, thấy anh vào cửa, Mộ lão xuyên qua cặp kính viễn thị nhìn anh, hỏi: "Đi đâu vậy?"
Mộ Đình Tiêu thẳng tắp đứng trước mặt Mộ lão, sắc mặt như thường, giọng điệu nhạt nhẽo nói: "Bác ba bảo cháu qua, có chuyện cần xử lý."
"Bác ba của cháu chỉ biết phá chuyện, suốt ngày gọi cháu, lần sau đừng đi."
Mộ Đình Tiêu gật đầu: "Vâng."
Mộ lão ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói: "Hôm nay có khách đến đây."
Anh không nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm chờ Mộ lão nói câu tiếp theo.
Thằng cháu này sao lại tẻ nhạt như vậy, nhiều lời một câu cũng không chịu.
Khác với nha đầu Tinh Thần kia, thông minh, miệng lại ngọt, còn sẽ dỗ người...... Hiện giờ xem ra, mười mấy đứa cháu nội cháu ngoại của ông cũng không thắng nổi một cô cháu gái của lão gia hỏa kia.
Ông có chút hâm mộ lão gia hỏa.
Tinh Thần thông minh có năng lực, tự mình mở nhà xưởng lớn sản xuất máy bay không người lái, về sau a, tiền đồ không thể đếm được.
Chỉ là Lệ Sâm coi trọng trước , nha đầu tốt như vậy, nếu ở bên Đình Tiêu... Ông ngược lại sẽ yên tâm.
Ông nội Mộ đặt kì phổ xuống, đứng lên: "Bỏ đi, cùng đi ăn cơm."
"Cháu đã ăn qua ở nhà bác ba."
Đứa nhỏ này, ngay cả cơm tối cũng không trở về ăn, để lại ông một mình ở nhà ăn cơm.
Nghĩ đến bàn cơm hôm nay, Tinh Thần gắp đồ ăn, thêm cơm, rót rượu cho ông già kia, nói cái này không được ăn, cái kia không cho ăn. Ngoài mặt ông già đó phản lại, cãi nhau với đứa nhỏ, nhưng thật ra là đang khoe khoang ông ấy có cô cháu gái ngoan.
Mà Mộ lão lại một mình ăn bữa tối, ngay cả người nói chuyện cũng không có. Đối lập như vậy, cảm giác chua xót thật sự mãnh liệt.
Ông tức giận.
Vô cớ nổi giận nói: "Được rồi, nhanh lên lầu đi, đừng lắc lư trước mắt ông nữa."
Thấy Mộ lão vô cớ tức giận, Đình Tiêu cũng không dỗ ông, gật đầu: "Ông nội, cháu lên lầu trước."
"Nhanh lên đi, đừng ở chỗ này chướng mắt."
Mộ Đình Tiêu không nói một lời, xoay người đi ra phòng cờ.
Đi thang máy thẳng đến tầng cao nhất, đẩy cửa tiến vào phòng anh liền dừng lại bước chân, đứng ở sau cửa. Chợt thấy phòng có chút không giống, là từng có người tiến vào.
Trong nháy mắt, sắc mặt anh lạnh lùng tiến vào trong phòng.
Thứ nhìn thấy trước tiên là trên bàn trà trước sô pha có khăn giấy xếp thành một hình trái tim.
Ở trên giường, cái chăn màu trắng cũng gấp thành một hình trái tim lớn.
Phòng sách, trên bàn làm việc là một mảnh giấy gấp thành hình trái tim.
Phòng thay quần áo, trên gương, là son môi vẽ hình trái tim.
Trong phòng, tất cả đồ vật đều bị người khác động qua, rất nhiều góc khuất cũng bị đều bị cố tình đặt hình trái tim.
Là ai, rốt cuộc là ai?
Không ai dám trắng trợn táo bạo tiến vào phòng anh, còn ở trong phòng bày vẽ trái tim bốn phía.
Mộ Đình Tiêu cầm lấy điện thoại, gọi điện cho quản gia.
Điện thoại vừa được bắt máy, anh giận dữ hỏi: "Hôm nay có ai từng vào phòng tôi?"
Quản gia nghe vậy, lập tức trong lòng run sợ, thái tử gia luôn luôn không cho người khác động vào đồ vật của mình. Trước đó có một hầu gái trẻ tuổi tự ý tiến vào phòng anh, nay đã bị đuổi việc được nửa năm.
"Thái tử gia, hôm nay cũng không có người hầu nào lên lầu."
"Tôi hỏi ông, có ai đã tới."
"Cái này...... Hôm nay có vị khách đã đến tham quan tầng dưới, tôi không biết cô ấy sẽ lên tầng cao nhất, tôi đã nói qua với cô ấy rằng tầng cao nhất là phòng cậu, và cậu không thích người khác tiến vào."
Mộ Đình Tiêu nhíu mày, hỏi: "Vị khách đó là ai?"
"Là tiểu thư Tống gia, Tống Tinh Thần......"
Vừa nghe thấy là tên Tinh Thần, khuôn mặt tuấn tú đang nghiêm lại của Mộ Đình Tiêu, cùng với giận dữ nơi khóe môi lập tức khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn nở một nụ cười nhạt.
Sao lại là cô!
Cô tới nhà thuỷ tạ cũng không nói trước với anh qua điện thoại, nếu không hôm nay anh sẽ không đi ra ngoài.
"Tinh Thần cùng ai đến?"
"Cùng Tống lão gia tử, hai ngày nữa lão gia tử sẽ cùng đi với Tống tiểu thư tham dự lễ trao giải, cho nên đến đây trước."
Điện thoại Mộ Đình Tiêu nhận đến một bức ảnh, anh nhấn mở hình ảnh đó ra.
Tinh Thần nằm trên giường lớn của anh, tóc đen mượt dài như lụa trải bằng trên mặt giường, cô vui vẻ cười, giơ tay thành hình chữ V, chụp một tấm ảnh khoe khoang này.