Edit: Small
Con ngươi Lâm Giai Vi nhìn thẳng Tinh Thần.
Khóe miệng Tinh Thần cười lạnh chế nhạo, hạ giọng: "Cô biết vì sao tôi không báo cảnh sát không, bởi vì đối phó thiên kim tiểu thư của Lâm gia, báo cảnh sát không có tác dụng. Lâm gia sợ việc xấu trong nhà mang ra ngoài nên sẽ giúp cô che giấu hết thảy, mà Lục gia vì bảo vệ Lục An Hinh cũng sẽ thuyết phục Lục An Ninh rút lại."
"Cô nhớ kỹ, Lục An Ninh là người tôi dẫn ra, cô cùng Lục An Hinh động vào cậu ấy là đang cản tôi. Hiện tại cậu ấy đang nằm viện, ống dẫn cắm đầy thân đều là các cô tạo thành, chỉ cần Tống Tinh Thần tôi ở Đế Đô một ngày, tôi sẽ giày vò các cô ngày đó. Bất kể các cô muốn danh lợi địa vị, Tống Tinh Thần tôi sẽ khiến các cô cái gì cũng không chiếm được, biết cảm giác từ trên vách núi ngã xuống là gì không?"
Nói xong, cô thu lại tươi cười, lùi về sau một bước, đôi mắt âm trầm nhìn Lâm Giai Vi chôn chân bất động tại chỗ.
Lâm Giai Vi bị dọa cũng không sợ hãi, người con gái được xưng là danh viện xếp đầu Đế Đô đương nhiên là có chỗ hơn người.
Nơi cô ta mạnh nhất chính là da mặt đủ dày.
Quả nhiên, cô ta phản bác nói: "Tống Tinh Thần, cậu hiểu nhầm một chuyện rồi, cậu muốn trả thù cho Lục An Ninh nhưng mình với Lục An Ninh không có qua lại với nhau gì, mình đối phó cậu ấy là do cậu suy nghĩ nhiều."
Nói vài câu liền muốn phủi sạch quan hệ cho bản thân không còng chút .
Dựa theo tư duy logic bình thường, cô ta quả thật không có quan hệ gì với Lục An Ninh .
Nhưng Tiểu Đào tra được điện thoại của Lục An Ninh là do Tả Thanh Thanh đặt ở tiệm cơm nhỏ, công tắc nguồn điện cũng là cô ả kéo, muốn phủi sạch hoàn toàn không có dễ dàng như vậy.
"Lâm Giai Vi, chờ đi, tôi sẽ đem bộ mặt thật sự của cô từng chút lột ra, máu me be bét xuất hiện trước mặt mọi người, để tất cả nhìn xem danh viện hàng đầu Đế Đô đây có bao nhiêu dối trá, bao nhiêu tàn nhẫn...... Dùng từ thiện lương để nói về cô cũng là khinh nhờn từ này."
Lâm Giai Vi bị Tống Tinh Thần nói mà năm ngón tay siết chặt túi xách, đem chiếc túi đặt chế cao cấp tạo thành những nếp nhăn.
Nhưng khi Lục An Hinh tìm đến cô, cô đã động tâm.
Lục An Hinh bảo đảm với cô rằng dùng Lục An Ninh uy hiếp Tống Tinh Thần, cô ta nhất định sẽ rút khỏi, bởi vì Tống Tinh Thần hiện tại cũng đã rất nổi danh, sẽ không để bụng đến cái danh hiệu để không như là hoa khôi Đế Đại này.
Mà quan hệ của cô ta với Lục An Ninh cực kì tốt, Lục An Ninh từ nhỏ đến lớn chưa từng thân với ai như vậy
Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày chốt, số phiếu Tống Tinh Thần vẫn dần đầu và cách xa cô, cô lại không nghĩ ra được biện pháp thì sẽ mất đi lần tranh tuyển này.
Lần tiếp theo sẽ là một năm sau, sinh viên năm nhất lại sẽ có người đẹp như thế nào, cô không biết, cũng muốn chờ.
Cho nên bí quá hoá liều......
Lục An Hinh đã nói sẽ không muốn mạng Lục An Ninh.
Nhưng khi hình ảnh gửi đến, cô cũng bị dọa theo, Lục An Ninh sắc mặt tái nhợt dường như bất cứ lúc nào đều sẽ chết.
Chuyện hiện tại là chuyện tàn nhẫn và bỉ ổi nhất cô từng làm, nhưng chỉ cần lấy được danh hiệu hoa khôi, cô không hối hận.
Tuy vậy vẫn lại bị Tống Tinh Thần bắt được nhược điểm.
Cô sợ hãi.
Nếu Tống Tinh Thần chỉ là một nữ sinh năm nhất bình thường, cô cũng sẽ không hoảng sợ, tốn chút tiền là có thể thu mua, tiền tài không được thì dùng danh lợi dụ dỗ, chỉ cần là những thứ các cô ta cảm thấy thích.
Tống Tinh Thần không phải vậy, cô ta cái gì cũng không thiếu, nhân khí trong toàn quốc cao hơn cô, Tống Tinh Nhật còn là chị gái cô ta.
Cho dù hai người các cô trở mặt.
Trong lớn, nam sinh sẽ đứng về phía Tống Tinh Thần.
Trong trường học, nhà trường sẽ đứng về phía Tống Tinh Thần.
Trên mạng, cư dân mạng cả nước đều sẽ đứng về phía Tống Tinh Thần, còn có Tống Tinh Nhật sẽ tăng thêm nhân khí cho cô ta.
Mặc kệ đánh cược như thế nào, liều mạng như thế nào, cô đều sẽ thất bại thảm hại.
Nhưng để Lâm Giai Vi cô chịu thua, đó là không thể nào.
"Tống Tinh Thần, cậu không cần uy hiếp tôi, mặc dù cậu không đối phó tôi, tôi cũng sẽ không để cô tiếp tục hoành hành ở Đế Đại."
Tinh Thần cười: "Ồ, cô đang tuyên chiến với tôi?"
Tròng mắt cô ta trợn to, sắc mặt dữ tợn nói: "Nữ sinh đứng đầu Đế Đại chỉ có thể có một người, nhất định phải là Lâm Giai Vi tôi."
Tinh Thần vỗ tay: "Tốt, rất tốt, khí thế không tồi, cứ tiếp tục duy trì, nếu cô rất nhanh đã héo thì tôi sẽ cảm thấy rất không có tính khiêu chiến."
Lâm Giai Vi cắn răng nói: "Như vậy cứ chờ xem, tôi sẽ không thua cho cậu!"
Buông lời tàn nhẫn xong cô ta xoay người, nhanh chóng đi xuống cầu thang và biến mất ở hàng hiên.
Tinh Thần đứng ở tại chỗ, cánh môi mỏng nhếch lên cười lạnh.
Đấu với cô?
Chỉ có một con đường chết!
......
Ngoài trường, Từ Duệ không xuất hiện, Kiều Thâm nói: "Tôi không thích hắn phiền nên đã đem hắn nhốt ở trong xe, sau này sẽ không có người đưa hoa quấy rầy đến ngài ."
Tinh Thần khích lệ anh ta: "Làm không tồi."
Lên xe, đeo kĩ đai an toàn, Kiều Thâm khởi động xe, vừa lái vừa nói: "Thành phố S gọi điện đến, lúc đó ngài đang đi học, gọi vào số Đàm ca."
"Ồ, là ông nội gọi đến?"
"Đúng vậy, lão gia tử nói sáng mai sẽ qua."
Tinh Thần nhíu mày hỏi Kiều Thâm: "Ông nội đã bao lâu không tới Đế Đô, sao lại đột nhiên sẽ đến đây, dù là muốn cùng tôi tham dự lễ trao giải cũng không phải còn mấy ngày sao?"
"Lần này ông ấy đến đây, là chủ yếu là gặp một người bạn già"
Bạn già, chẳng lẽ là Mộ lão?
Ở Đế Đô, người có quan hệ tốt nhất với ông là Mộ lão, còn có một vài sĩ quan cao cấp chưa về hưu, nhưng những người đó cũng đã rất lâu không đi lại.
"Ông nói gặp ai?"
"Chưa nói, 8 giờ ngày mai sẽ hạ cánh, bào cô trang điểm đẹp một chút để đi đón."
"Được rồi, tôi đã biết."
......
Hôm sau, đúng lúc là cuối tuần.
Tinh Thần dậy sớm, 7 giờ đã tỉnh, rửa mặt chải đầu, trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy dài giản dị màu trắng, từ Đàm ca cùng Kiều Thâm chở cô đi sân bay.
Hạ cánh rất đúng giờ, 8 giờ đã đón được ông nội Tống, thư kí Trần Văn, Tiểu Đào, còn có Tưởng Huân đi theo.
Hiện tại Tưởng Huân được thăng chức làm quản gia, Tiểu Đào phụ trách chăm sóc việc ăn ở đi lại của ông nội Tống. Hai người bọn họ đều là người của Mộ Đình Tiêu, Tinh Thần đối với người của anh rất yên tâm.
Đại khái trong khoảng thời gian này Tinh Thần thường xuyên truyền đến tin tức tốt, ông nội Tống khoe khoang khắp nơi, cuộc sống trôi qua quá dễ chịu nên mập lên một vòng, bụng cũng nhô lên.
Tiểu Đào nói: "Xã giao, người khác mời ông ấy, ông ấy làm giá không đi, nhưng cứ hễ nói vài lời hay về ngài, ông ấy liền vui vui vẻ vẻ đi xã giao, thật là lỗ tai mềm."
Tinh Thần nói: "Đã bao tuổi rồi còn đi xã giao, một chút cũng không để ý thân thể."
"Ông cũng không dám uống quá nhiều, đều là Trần Văn giúp ông chống. Đúng rồi, hôm nay ông dẫn cháu đi một chỗ."
Vừa lên xe, ông nội Tống liền thần bí nói: "Đó là nơi tốt đó."
Tinh Thần kinh ngạc hỏi: "Nơi tốt ?"
"Nhà thủy tạ của Mộ gia, tòa nhà đó có thể so với Tống gia chúng ta xa hoa hơn nhiều. Lần này tới đây trước là do ông già kia gọi ông đến, nói là muốn cùng ông bàn bạc chuyện gì đó. Ông nghĩ rồi, hai ngày nữa cháu sẽ trao giải, ông còn phải cùng cháu tham dự lễ trao giải, cho nên đến đây trước."
"Cháu từ nhỏ chưa gặp ông già kia, ông mang cháu đi gặp."
Nhà thủy tạ của Mộ gia, người già!
Tinh Thần cười nói: "Ông, ông đang nói chính là Mộ lão?"
Vài ngày cô chưa gặp Mộ Đình Tiêu, đột nhiên đến tạo cho anh bất ngờ!
Hì hì ~