Edit: Small
Tinh Thần nhìn tấm lưng thon dài rắn rỏi của anh, chiếu lên hồ lớn xanh biếc, và chiếu thuyền gỗ trôi trên hồ. Dù chỉ là bóng lưng nhưng lại dung hợp thành một thể với cảnh sắc, tự biến thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Tinh Thần dừng lại, không muốn đến quấy rầy anh.
Người đẹp trai, cho dù là bóng lưng cũng đẹp.
Đình Tiêu của cô thật sự rất tuấn tú mà.
Phát hiện sau lưng có người nhìn chăm chú, Mộ Đình Tiêu quay đầu, thấy cổng vòng trăng lưỡi liềm sau lưng Tinh Thần đang đứng ở chính giữa.
Váy dài trắng không tay, duyên dáng yêu kiều như quỳnh chi ngọc thụ*, cứ như vậy nhìn anh, cũng không nhúc nhích, hai mắt sáng rực.
*Quỳnh chi ngọc thụ: Chỉ những cái cây bị bao phủ bởi băng tuyết, cũng là ẩn dụ cho người cho phẩm chất cao quý, thanh cao. ( Theo Baidu )
Vừa rồi cô ở trong điện thoại khóc vài tiếng, tuy rằng có phần kì lạ nhưng anh không yên tâm
Đến gần lại kiểm tra cô một lần nữa, xác định không có vết thương, anh mới mở miệng hỏi: "Anh ta có làm gì em không?"
"Không làm gì cả, có Đàm ca với Kiều Thâm ở đây, thân thủ bọn họ rất lợi hại, đánh đổ hết mấy gã vệ sĩ của Mộ Lệ Sâm."
Ánh mắt Mộ Đình Tiêu mang theo áy náy nói. "Là tôi sơ sẩy, không bảo vệ tốt em."
Tinh Thần cười rất tươi, ngẩng đầu: "Không liên quan đến anh, em cũng không biết sẽ gặp được Mộ Lệ Sâm."
Cô nhìn thẳng hai mắt Mộ Đình Tiêu, nghiêm túc hỏi: "Anh nói thật với em, quan hệ của anh và Mộ Lệ Sâm thế nào, anh ta biết không ít, vừa rồi còn nói giá cả em tùy tiện đưa ra, anh ta muốn thu mua Tinh Thần Đầu Tư, giọng điệu rất cứng rắn."
Ánh mắt anh trầm tư nhìn mặt hồ, mày đẹp khẽ nhíu.
Thật ra thì Tinh Thần cũng đoán được anh đang suy nghĩ cái gì.
Nói đến gia tộc, thì phải nói đến gia đình của Mộ Đình Tiêu và Mộ Lệ Sâm.
Mộ lão có 8 người còn, 6 con trai và 2 con gái, đều là do người vợ đầu sinh.
Con trai trưởng Mộ Kỳ là ba của Mộ Đình Tiêu, kết hôn muộn nên khi sinh Mộ Đình Tiêu đã gần tuổi 40, rất cưng Mộ Đình Tiêu, Sau khi anh được sinh ra không bao lâu, vợ chồng Mộ Kỳ vì tai nạn xe cộ mà bỏ mình, Mộ Đình Tiêu ba tuổi liền trở thành cô nhi.
Lúc còn sống Mộ Kỳ rất được Mộ lão coi trọng, mấy năm đó cũng đã chuẩn bị đưa Mộ gia cho Mộ Kỳ quản lý, lại không nghĩ rằng xảy ra chuyện này, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến Mộ lão trong một đêm già nua đi rất nhiều.
Không đồng ý để anh tùy ý ra ngoài Đế Đô, nơi công chúng không cho phép chụp ảnh, bất kỳ truyền thông nào cũng không thể đăng lại ảnh chụp,, Nếu trên mạng có xuất hiện một góc áo của anh, tấm ảnh đó cũng sẽ tự động bị gỡ bỏ.
Cũng sớm lập ra quy định Mộ Đình Tiêu sẽ là người thừa kế.
Mộ Đình Tiêu từ nhỏ cũng đã cực xuất sắc, không để cho Mộ lão phải nhọc lòng.
Nuôi ở bên người, tự nhiên sẽ thương yêu nhiều hơn, trong số mười mấy người cháu trai, Mộ Đình Tiêu là người Mộ lão thương nhất.
Đời trước cô biết rõ Mộ Đình Tiêu thích cô, Mộ lão cũng không so đo những chuyện trước kia cô trải qua, còn giúp anh thuyết phục để bọn họ thật tốt, nói Mộ Đình Tiêu là đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ đối xử tử tế với cô.
Nhưng Tinh Thần bị Mộ Lệ Sâm tẩy não, chìm đến quá sâu, căn bản nghe không vào.
Hiện tại ngẫm lại, cô thật có lỗi với Mộ lão, con trai trưởng Mộ Kỳ hơn bốn mươi tuổi qua đời, Mộ Đình Tiêu bởi vì cứu cô, hơn hai mươi tuổi liền rời khỏi trần thế.
Đời trước, cô là một tội nhân, có thẹn với bọn họ.
Mà gia đình Mộ Lệ Sâm ngược lại đơn giản hơn rất nhiều, sau khi Mộ Kỳ mất, Mộ lão đau thương quá độ, trọng dụng con trai thứ hai là Mộ Huyên - ba của Mộ Lệ Sâm.
Mộ Huyên hiện đang nắm giữ phần lớn tài sản của Mộ gia, là người duy nhất trong gia tộc làm kinh doanh. Tập đoàn Mộ Thị là do Mộ Lệ Sâm - con trai duy nhất của ông, những người khác trong trong gia tộc chỉ nắm cổ phần.
Do dự trong mắt Mộ Đình Tiêu lúc này, có lẽ là không muốn cho Tinh Thần biết thân thế của mình.
Nhưng cô ấy đã biết điều đó.
Bỗng nhiên, thấy anh như vậy liền có chút đau lòng.
Bọn họ giống nhau, từ nhỏ chưa từng được cảm nhận qua tình thương của ba mẹ, khi đêm buông xuống, sẽ cảm giác đặc biệt cô độc.
Tinh Thần đi đến bên người anh, vươn tay ôm lấy anh.
Nhẹ nhàng ôm chính diện, mặt áp lên lồng ngực ấm áp, cái gì cũng không muốn nói chỉ muốn lẳng lặng ôm lấy anh.
Cô và anh giống nhau, đều khát vọng ba mẹ cùng gia đình ấm áp, khát khao có một mái nhà. Đề sau khi anh nhớ nhà, cô sẽ là người nhà của anh, cả đời đều không rời không bỏ.
Mộ Đình Tiêu cúi đầu, nhìn khuôn mặt thanh tú nhỏ xinh áp vào trong lòng ngực, phá lệ, không có cạy ngón tay cô, hay không đẩy cô ra.
Để cô yên lặng ôm như vậy.
Khỏng nửa phút sau, Mộ Đình Tiêu mới mở miệng, câu đầu tiên nói là: "Tôi là một cô nhi."
Đôi mắt Tống Tinh Thần vẫn sáng ngời nhìn anh như cũ, không có bất kỳ cảm xúc kinh ngạc hay buồn bã nào, anh cũng không cần thương cảm.
Anh dừng một chút, giọng điệu nặng nề nói: "Khi tôi ba tuổi, ba mẹ đã ra qua đời do tai nạn xe cộ, là ông nội đã nuôi tôi lớn lên. Mộ Lệ Sâm là con trai duy nhất của chú hai, chú hai là người duy nhất trong gia tộc làm kinh doanh. Quan hệ giữa tôi và Mộ Lệ Sâm cũng vì như vậy mà không tốt cũng không xấu, không mặn không nhạt. Trong buổi tụ họp gia tộc cũng chỉ gật đầu chào nhau, bình thường sẽ không gặp mặt. Nếu em muốn hỏi, giữ hai người bọn em tôi đứng về phía ai......"
Anh nói với cô: "Tôi sẽ đứng về phía em."
Nghe anh trả lời như vậy, Tinh Thần rất vừa lòng, nhưng tâm trạng anh có chút nặng nề khi nói ra thân thế.
Cô ôm chặt anh, nói: "Em cũng là cô nhi, có lẽ chúng ta là đồng mệnh tương liên. Mộ Đình Tiêu, em làm người nhà của anh được không?"
*Đồng mệnh tương liên: Người cùng cảnh ngộ bất hạnh thương xót giúp đỡ lẫn nhau.
Mộ Đình Tiêu lắc đầu: "Không được."
"Vì sao?"
"Bởi vì em còn chưa thành niên!"
Lại, lại, lại là chưa thành niên, cái cớ từ chối vẫn không chút thay đổi.
"Em sẽ lớn mà, còn mấy tháng nữa em sẽ thành niên."
"Chờ em thành niên lại nói tiếp."
"Chỉ là vài tháng thôi mà, anh hà tất phải tính toán!"
Anh nghiêm túc nói: "Tôi là người có nguyên tắc."
Đi mà ở với nguyên tắc của anh đi!
Tinh Thần không vui buông anh ra, đứng thẳng lại: "Được, chờ em mấy tháng. Từ giờ trở đi, anh không được nói chuyện với phụ nữ, không được quá gần gũi với ai. Bày tỏ tình cảm với anh, mặc kệ là nam hay nữ, anh đều phải lập tức từ chối, không được cho bất kỳ ai hy vọng. Nhớ rõ, anh đã có người rồi."
Khóe miệng Mộ Đình Tiêu kéo ra biên độ rất nhỏ, rất nhanh lại biến mất. Quay người, đi đến phòng riêng* ở phía sau.
*Trong cv là ghế lô, là ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi ý. Xong qua tìm hiểu thì thấy có góp ý nói là trong nhà hàng thì được gọi là phòng riêng.
"Ăn cơm!"
Mặc kệ là nam hay nữ là có ý gì, xu hướng giới tính của anh trước nay luôn bình thường.
Tinh Thần đuổi kịp: "Ồ."
Tinh Thần và Mộ Đình Tiêu ở cùng một phòng, đầu bên kia hành lang là một phòng riêng cho Sở Vân, Tiểu Quan, Đàm ca và Kiều Thâm. Bọn họ ở đó đánh quyền, còn rất ồn ào, đầu hành lang bên này cũng có thể nghe thấy.
Mộ Đình Tiêu ăn không nhiều lắm, thong thả mà ưu nhã, người đẹp trai ăn cơm đều rất là đẹp mắt.
Tinh Thần trong suất quá trình vẫn luôn chăm chú nhìn anh, anh bình thản ung dung để cô nhìn, không có ngăn cản. Nhiều nhất có khi sẽ dùng một loại ánh mắt rất nhỏ bé, khinh thường nhìn cô một cái.
Tinh Thần lấy điện thoại ra, trộm chụp ạnh một tấm, rồi lưu về.
Mộ gia không cho phép bên ngoài có ảnh chụp của anh, anh nhìn, không có ngăn cản.
Cơm nước xong, nói chút việc của công ty, Mộ Đình Tiêu nhìn cô rời đi trước.
Trên đường về tòa nhà thí nghiệm, Tinh Thần nghĩ ai là người được lợi nhất sau khi Mộ Kỳ mất, hiển nhiên là chú hai - Mộ Huyên, cũng ba của Mộ Lệ Sâm.
Mộ Huyên có liên quan gì đến cái chết của Mộ Kỳ hay không.
Nếu thật sự có liên quan, vậy quan hệ giữa Mộ Đình Tiêu và Mộ Lệ Sâm liền sẽ không tốt.
Khi cô ở tòa nhà thí nghiệm ngày đêm không ngừng nghiên cứu phát minh ra hệ thống điều khiển bay, Mộ Đình Tiêu đã chọn ra vài hạng mục, đều là trùng với tập đoàn Mộ Thị.
Đây là, chuẩn bị đối đầu với tập đoàn Mộ Thị?