Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 102: Người của cậu đánh không lại




Edit: Small

Trình Nham nói: "Quả quyết như vậy, đến cả thời gian ăn cơm cũng không cho?"

"Đúng vậy."

"Vậy có hẹn cô ấy thời gian lần sau không?"

Từ Duệ mặt đầy ý xin lỗi nói: "Thật xin lỗi Mộ tiên sinh, Tống tiểu thư nói dù là lần sau, lần sau nữa, bao nhiêu lần cũng sẽ không ăn cơm với ngài. Hơn nữa nói với ngài rằng không cần làm phiền cô ta, thời gian của cô ta rất quý giá, ngài không trả nổi."

Trình Nham cười to: "Haha, nhìn không ra học sinh này của tôi còn rất có tính cách đó, từ chối cậu rất thẳng thừng."

Con ngươi lạnh băng có hồn của Mộ Lệ Sâm liếc nhìn Tống Tinh Thần đứng ở cổng một cái.

Cô vẫn đang đợi người, thường xuyên xem thời gian trên điện thoại.

Hắn mở cửa, chuẩn bị xuống xe.

Trình Nham gọi hắn lại: "Này, cậu không thể tự mình hạ giá trị mà đi mời được."


Cô đã từ chối, mời lại lần nữa cũng chỉ mua nợ vào thân, người đến người đi, sẽ khiến Mộ Lệ Sâm rất xấu hổ.

Mộ Lệ Sâm cười lạnh: "Chỉ có thể dùng sức mạnh."

"Cậu có ý gì, cô ấy là học sinh tôi, còn chưa thành niên, Cậu ở ngay cổng trường dùng sức mạnh với cô ấy? Cậu biết hiện tại cô ấy có danh tiếng lớn bao nhiêu không?"

"Tôi khuyên cậu đừng như vậy, chị cô ấy là Tống Tinh Nhật, nhân khí của cậu ở Đế Đô với nhân khí của Tống Tinh Nhật trên cả nước cũng có thể đối chọi nhau, cậu cứ việc thử xem!"

Vừa mới dứt lời, Mộ Lệ Sâm đã xuống xe, cũng đóng cửa xe.

Hắn nhìn quá mức chăm chú, làm những nam sinh nữ sinh nhường đường cũng phải ghé mắs

Thời gian bốn năm trước, khuôn mặt hắn vẫn như đời trước vậy, mấy năm cũng chưa từng thay đổi, rất tuấn tú, điển trai rất có mị lực.


Gương mặt góc cạnh rõ ràng như được đao gọt dũa, chiếc cằm chẻ nhận dạng, mắt phượng sắc bén, con ngươi màu tối thâm trầm, khí chất thành thục lại lạnh lùng.

Hắn mặc vest, một tay đút túi quần đứng cạnh xe, hai mắt sâu thẳm chăm chú nhìn về phía Tinh Thần.

Gương mặt hắn có vài phần giống Mộ Đình Tiêu, dù sao cũng là anh em họ, nhưng khí chất của hai người lại không giống nhau.

Mộ Đình Tiêu có loại cảm giác khinh thường người khác, khi nhìn anh, có một loại ảo giác mấy người chỉ là loài giun dế, ông đây mới là vua.

Mộ Lệ Sâm thành thục lạnh nhạt, có hương vị cấm dục, Loại đàn ông này, một khi hắn đối xử tốt với phụ nữ, cưng chiều người phụ nữ đó, thì rất dễ rơi vào.

Lúc này, Từ Duệ quay lại, mà hắn không phải quay lại một mình, đằng sau hắn còn có mười người vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh mặc đồng phục.


Từ Duệ mỉm cười khách khí nói: "Tống tiểu thư, Mộ tiên sinh là thật lòng muốn mời ngài đi ăn một bữa cơm, ngài hãy bán cho anh ấy chút mặt mũi, sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài quá lâu. Đế Đô rất lớn, nói không chừng ngày nào đó Mộ tiên sinh có thể giúp đỡ ngài, ngài đừng từ chối quá thẳng thừng, không chừng còn có thể làm quen trở thành bạn bè."

Tinh Thần nhìn mười người bảo tiêu đứng thẳng sau lưng hắn, cười nói: "Đây là cái gì, tôi không đồng ý thì định dùng sức mạnh? Tôi là Tống Tinh Thần, cổng trường này người đến người đi, thậm chí còn không đem trường học hàng đầu Đế Đô để vào mắt?"

"Tống tiểu thư, tôi đây còn không phải không có biện pháp sao, đều là vì báo cáo kết quả làm việc cả. Ngài cũng không cần lo lắng, Mộ thị ở Đế Đại xây rất nhiều toàn nhà, Mộ tiên sinh vẫn luôn vì quốc gia xây dựng nhân tài góp một phần nhỏ. Bản thân anh ấy đã tự quyên tặng hơn 10 tòa nhà cao tầng, cho nên người đến người đi trước cổng cũng không cần sợ, người khác nhìn thấy sẽ không nói gì."
Đây là trá hình nói cho Tinh Thần, cô tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, tiếng tăm của cô lớn thì thật sự cho rằng Mộ tiên sinh chúng tôi sẽ sợ sao?

Một nửa khu dạy học trong trường đều là xuất phát dưới danh nghĩa Mộ thị, bản thân hắn cũng xây mười mấy tòa, bắt người trước cổng trường thì tính là cái gì?

Không thể trêu vào!

Quyền thế quá lớn không thể trêu vào.

"Nếu tôi không đi thì sao?"

"Này ~ Tôi chỉ có thể mời ngài lên xe."

Ha, thật sự là dùng sức mạnh.

Nếu như xảy ra chuyện này ở trên một người con gái khác, Mộ Lệ Sâm làm như vậy, là một luồng hương vị tổng giám đóc bá đạo.

Nhưng cô là ai, đời trước là người dưới mái hiên của hắn, đối với cách làm của hắn đã sớm rõ như lòng bàn tay.

Muốn dùng sức mạnh cưỡng ép cô, nằm mơ!

Một hàng người quần áo đen đứng trước mặt Tinh Thần, học sinh đi ngang qua dường như nhận ra Mộ Lệ Sâm, cũng không dám đứng lại, rất nhanh tản ra.
Kiều Thâm và Đàm ca cũng đã tới, vội vàng chạy đến đứng bên cạnh Tinh Thần.

Đàm ca nói: "Tống tiểu thư, xin lỗi chúng tôi tới chậm."

Ánh mắt Tống Tinh Thần lạnh nhạt nhìn Mộ Lệ Sâm, cánh môi cười khẽ: "Mộ Lệ Sâm tiên sinh nói muốn mời tôi ăn bữa tối, tôi không có thời gian, hắn chuẩn bị dùng sức mạnh, những người này......"

Kiều Thâm đếm được mười người, đều là vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh: "Tống tiểu thư, không thành vấn đề!"

"Bao nhiêu phút đánh xong?"

Đàm ca xắn tay áo, chuẩn bị ra tay: "Giải quyết trong vòng 10 phút!"

"OK, ra tay đi."

Tinh Thần lùi về sau hai bước, dựa vào góc tường, cong môi cười nhạt nhìn bọn họ.

Từ Duệ không muốn ra tay với vệ sĩ của Tống Tinh Thần, lại nói mười đánh hai, quá khó nhìn rồi.

Tuy rằng bọn họ là đang bắt nạt người.
Nhưng nếu đánh thật, Tống Tinh Thần sẽ không cho Mộ tiên sinh sắc mặt tốt. Nhân tài này, Mộ tiên sinh là thật sự muốn mượn sức.

"Tống tiểu thư, vệ sĩ của ngài chỉ có 2 người, không bằng chúng ta lại thương lượng."

"Không thương lượng gì cả, anh đi nói cho Mộ Lệ Sâm, tôi và anh ta, đời này cũng sẽ không có khả năng hợp tác"

Đời này, bọn họ chỉ có thể là kẻ thù một mất một còn, không phải anh chết hoặc là kẻ thù sống của tôi.

Vào Đế Đại, cô nghĩ bản thân còn chưa đủ mạnh, vẫn chưa thể chống lại Mộ Lệ Sâm, tưởng trưởng thành vững vàng một đoạn thời gian.

Nhưng Mộ Lệ Sâm không cho, đã nhanh như vậy tìm tới cửa, còn định dùng sức mạnh.

Vậy được, nếu đã xé rách da mặt thì liền đấu đến cá chết lưới rách, xem bọn họ cuối cùng là hươu chết về tay ai.
Tống Tinh Thần nói trắng ra như vậy, giọng rất lớn, Mộ Lệ Sâm cũng nghe thấy.

Mắt phượng của hắn sắc bén nhìn cô, thái độ kiên quyết như thế. Hắn đã chọc cô chỗ nào?

Hễ là ở Đế Đô, không có chuyện hắn không giải quyết được, thu mua Tống Tinh Thần, 10 tỷ không giải quyết được, vậy thì 20 tỷ, 30 tỷ, thậm chí là cao hơn. Chỉ cần thu mua được Tinh Thần Đầu Tư, Tống Tinh Thần tự nhiên sẽ vì hắn mà làm việc.

Một sinh viên 17 tuổi, có thể làm được đến mức nào. Đây là Đế Đô, trung tâm tập trung quyền thế ngập trời, đấu đến cuối cùng là đấu đến quyền lợi, thực lực của Tống gia có thể so sánh được với Mộ gia?

Ngây thơ, buồn cười!

Từ Duệ nhìn về phía Mộ Lệ Sâm, thấy hắn gật đầu, phương pháp giải quyết chỉ có thể mời bằng sức mạnh.

"Xin lỗi, Tống tiểu thư, thời gian Mộ tiên sinh có hạn, các anh mời Tống tiểu thư lên xe, đừng để cô ta bị thương."
Mười người vệ sĩ, dồn dập vây phía Tinh Thần.

Đàm ca động tay trước, một quyền đánh vào mặt vệ sĩ gần nhất, vệ sĩ bất ngờ bị đánh đòn nghiêm trọng, bịch một tiếng ngã xuống đất.

Vệ sĩ này ngã xuống đất, chín người còn lại, bao gồm cả Từ Duệ đều kinh ngạc sợ hãi.

Vừa rồi nói cái gì hai người hạ mười người, Từ Duệ còn tưởng rằng hắn nói khoác lác nói đùa, thì ra thân thủ thật sự sắc bén.

Từ Duệ quát: "Cùng nhau lên!"

Mười người nếu như bị hai người đánh bại thì quá mất mặt, Mộ tiên sinh ở Đế Đô tồn tại như là thần thoại, Lần này, không chỉ bị vả mặt, mả còn mất mặt xấu hổ.

Mộ tiên sinh không nỡ để mặt người này.

Hắn bỏ thêm một câu: "Không thể thua!"

Bên trong chiếc xe Rolls-Royce dài, Trình Nham mở cửa sổ xe ra, cười vui sướng khi người khác gặp họa: "Tôi cảm thấy, cậu không mời nổi cô ấy, cô ấy có ít người nhưng đều là tay tàn nhẫn."
"Cậu thấy không, mỗi một chiêu của bọn họ đánh thẳng huyệt Thái Dương, ngực, bụng, đều chỗ hiểm trên người. Người của cô ấy không phải vệ sĩ chuyên nghiệp, mà là những người đã chân chính dính màu trên mũi đao, nhanh chuẩn tàn nhẫn, dứt khoát lưu loát đánh thẳng mạch máu. Người của cậu đánh không lại!"