Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 99: Tổ tông nhỏ em nói sau mấy ngày nữa






Lộ Thần Tường lập tức ngây người, lại hốt hoảng ôm lấy cô, miễn đi cái cúi đầu này. Khoảnh khắc đó, như có mũi tên xuyên qua trái tim, trong nước sôi nóng bỏng sinh ra hơi nóng hừng hực.

Có lúc, anh tưởng cô đã quên cô đã từng gọi tên anh như thế này, mà không phải lạnh lùng gọi hết cả tên họ.

"Em có thể nói lại lần nữa không?" Ngay cả kẻ máu lạnh lạnh lùng đến mức có thể tàn nhẫn chặt chân người ta xuống, giờ đây cũng cảm thấy rung động.

Hàm Hinh nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của anh, khóe miệng co giật như người bệnh, lo lắng sờ lên trán anh: "Anh làm sao thế? Anh không sao chứ?"

"Em hãy lặp lại lần nữa." Lộ Thần Tường nắm chặt vai cô, gục đầu xuống, khẩn cầu. Anh vẫn muốn nghe nữa.

"Nói cái gì?" Hàm Hinh không hiểu sao bỗng dưng anh lại kích động như vậy.

"... Tên của anh." Có chút cấp bách đè nén, đây đại khái là kinh hỉ mà nội tâm không thể nào diễn đạt được.


Lông mày Hàm Hinh chợt nhếch lên, mơ hồ hiểu ra: "Thần... Tường?"

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Một vòng ôm đột ngột ôm tới, hơi thở tươi mát lạnh thấu xương xộc vào xoang mũi. Ngay khi ôm nhau, cô cảm nhận được vòng ôm của Lộ Thần Tường vừa nhanh vừa mạnh mẽ hệt như tác phong làm việc của anh, vĩnh viễn khiến cô không tưởng được, tránh không kịp.

Anh ôm quá chặt khiến Hàm Hinh rất không thoải mái, mặt khác cô không thích anh ôm lắm.

"Sau này đừng như vậy nữa, buông em ra." Hàm Hinh ra lệnh.

Nhưng Lộ Thần Tường lại đột ngột hôn lên trán cô, lưu lại vết tích thuộc về anh.

Hàm Hinh ngây người, khó tin nhìn anh, rồi đột nhiên đẩy ra. Cô muốn nói cho anh không phải những thứ này, muốn mang cho anh cũng không phải những thứ này: "Anh đừng làm như vậy nữa." Cô lạnh lùng nói.

Ánh mắt Lộ Thần Tường tràn đầy vui vẻ, không hề quan tâm đến câu nói kia của cô, có thứ gì đó còn đang thiêu đốt, giờ lại được tăng thêm một mồi lửa.

"Hãy về cùng anh đi." Anh nói.

"Quay về thành phố H ư?" Hàm Hinh vốn không quan tâm đến Mộ Dịch Kỳ lắm, mà bây giờ lại không thể không để ý.

"Ừ, không phải em muốn về thành phố H sao, anh đưa em về."

"Không cần." Hàm Hinh không do dự từ chối.

"Tại sao?"

Hàm Hinh liếc nhìn anh, mấp máy môi: "Em đã từng nói, nhưng cũng không hề nói muốn về cùng anh." Sau đó, cô nói thẳng: "Em muốn về cùng Tiểu Nhu."

"Anh không đáng để em tin tưởng sao?"


Ánh mắt Hàm Hinh lạnh nhạt mà sâu thẳm: "Em không có ý đó, em chỉ không muốn làm phiền anh." Thật ra cô muốn nói đúng là cô không tin tưởng, không ai lại đặt bánh bao trong tay một kẻ đói khát.

"Đừng che giấu nữa, rốt cuộc em không tin anh." Lộ Thần Tường lập tức vạch trần cô, không cho cô có đường che đậy.

Hàm Hinh khẽ liếc nhìn anh, lo lắng nói: "Tại sao anh vẫn không thay đổi? Đã qua lâu như vậy rồi, sao một người có thể khiến anh thành như thế này chứ?"

"Bởi vì trái tìm này đủ kiên định, em vẫn chưa hiểu sao?" Lời anh quả quyết mà sắc bén, anh nắm chặt tay cô, đặt ngay chỗ trái tim: "Em hãy nhớ tim anh mãi mãi đập vì mình em."

Trái tim Hàm Hinh chùng xuống, cô lập tức thu ngón tay thon dài trắng nõn của mình lại. Hô hấp có chút hỗn loạn, cô không còn dám nhìn Lộ Thần Tường, sợ vừa nhìn sẽ không biết làm thế nào.

"Chà, hai người ở đây sao." Đúng lúc hai người đang chần chừ, thì Đường Tiểu Nhu từ bên ngoài chạy vào, tất nhiên bên cạnh còn có Diệp Thiếu.

Tiểu Nhu vừa kéo cửa ra đã thấy hai người họ đang đứng mặt đối mặt, gió ngoài cửa sổ thổi vào, khẽ thổi bay những lọn tóc dài một bên mặt của Hàm Hinh.

"Tiểu Nhu." Hàm Hinh lập tức tiến lên, tránh khỏi động tác dây dưa của Lộ Thần Tường. Cô không muốn vào lúc này lại xảy ra chuyện gì khác, giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Cô theo bản năng lấy tay xoa xoa bụng.

"Có chuyện gì thế? Tớ thấy bên ngoài Khổng Ý Yên vẫn đang nói chuyện với Mộ Dịch Kỳ, mà cậu lại ở trong phòng với Lộ Thần Tường, bốn người đang làm cái gì thế?" Đường Tiểu Nhu cảm thấy khó hiểu, không phải Hàm Hinh và Mộ Dịch Kỳ nên ở cùng nhau sao?

Hàm Hinh lập tức hạ giọng: "Trước tiên đừng nói chuyện tớ đã mang thai ra ngoài, hiểu chưa?"

Đường Tiểu Nhu không hiểu: "Tại sao? Nếu bây giờ nói cho tổng giám đốc Mộ biết, không chừng còn có thể khiến anh ấy rời khỏi ả đạo đức giả Khổng Ý Yên kia, vừa nhìn thấy cô ta tớ đã tức giận rồi."

"Đừng, cứ để qua ba tháng hãy nói." Hàm Hinh khăng khăng nói. Đây là tập tục cũ, dù là hình thức, nhưng cũng phải tuân thủ. Huống hồ, vẫn còn hai tháng nữa, trước ba tháng cần nhất là ổn định, chuyện thay đổi rất dễ xảy ra, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, rất khó nói. Huống hồ, trong khoảng thời gian này, sống cùng Mộ Dịch Kỳ ít nhiều cô cũng cảm thấy anh có chút cá tính. Một đứa bé không trói buộc được anh, trước nay, tác phong của anh là bản thân là cao nhất, ý kiến của người khác dù thế nào cũng không chi phối được anh. Nói trắng ra là anh quá gia trưởng. Cô cũng không biết với anh mà nói đứa bé này là vui mừng hay là lo lắng.

Đường Tiểu Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng bị Lộ Thần Tường trông thấy, cô cảnh giác lập tức im lặng: "Được được, hừ, chẳng liên quan gì tới tớ."

Trong lòng Hàm Hinh chợt cảm thấy bất an.


"Cậu đã quyết định xong khi nào trở về chưa?"

Đường Tiểu Nhu rất cơ trí, cô lập tức dời chủ đề, dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Hôm nay."

"Ba ngày nữa."

Âm thanh liên tiếp vang lên, lúc này, người bên ngoài cũng đi vào. Tiếp sau câu trả lời của Hàm Hinh chính là câu nói của Mộ Dịch Kỳ. Xảy ra va chạm, sắc mặt hai người không giống nhau.

"Hôm nay." Hàm Hinh nhấn mạnh thêm lần nữa.

"Diệp Thiếu, cậu nói mấy ngày." Mộ Dịch Kỳ dời vấn đề khó giải quyết này sang Diệp Thiếu.

Diệp Thiếu nghe vậy không đếm xỉa đến, đẩy gọng kính viền vàng một cái, trong lòng không ngừng chửi thề. Ánh mắt âm trầm ngước nhìn Mộ Dịch Kỳ, đây chính anh em tốt.

"Tiểu tổ tông, em nói sau mấy ngày thế?" Trên có chính sách, dưới có đối sách. Diệp Thiếu xoay người một cái, vất ngay vấn đề cho Đường Tiểu Nhu. Đường Tiểu Nhu vô cùng bất đắc dĩ khóc không ra nước mắt. Ánh mắt nhìn Mộ Dịch Kỳ, cô còn có thể nói cái gì: "Hay là... ba ngày nữa đi?" Đường Tiểu Nhu mấp máy môi, sẵn sàng chuẩn bị bị đánh. Cô nhào vào ngực Diệp Thiếu, rúc mạnh đầu vào ngực anh.

Diệp Thiếu xoa xoa đầu nhỏ của cô, nâng lên: "Ừm? em cố ý sờ ngực anh phải không?"

Hàm Hinh không còn gì để nói, cứ dăm câu ba như vậy cô đã bị bán rồi?