Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 93: Tôi cho rằng cậu sẽ không đến






"Tổng giám đốc Lộ, là giọng nói của cô chủ, đúng là cô ấy!"

"Rầm!"

Một tiếng động rất lớn, một chiếc xe con thương vụ màu đen đột nhiên lao vào, hai bên cửa xe bị va chạm trong nháy mắt rơi xuống khiến vô số bụi đất bay lên, một cơn gió mạnh kèm theo cát sỏi và khói bụi tràn vào mắt miệng khiến mọi người gần như không thấy rõ được cái gì nữa!

Mấy người đàn ông đang ngồi trong phòng chứa gỗ đều ngây người, tất cả động tác đều ngừng lại, vừa mới rồi còn rất tốt sao giờ lại...

Tận đến khi bụi đất lắng xuống mới nhìn thấy một bóng dáng cao cao tuấn nhã đang đứng ngược sáng, anh ta chậm rãi đi tới đón nhận tất cả ánh mắt của mọi người, đôi mắt thâm thúy màu mực nhìn vô cùng khát máu đáng sợ.

Bởi vì ánh mắt anh ta khiến cho người ta quá mức sợ hãi nên mấy người ở đó vừa trông thấy đã lập tức không kịp chạy trốn nữa, người vừa rồi chuẩn bị cởi quần ra lại vội vàng kéo quần lên chạy trốn nhưng không chỉ có một mình anh ta mà bên ngoài còn có người khác nữa, không một ai có thể chạy thoát được!

"Đừng chạm vào tôi... Đừng chạm vào tôi..."

Trên mặt đất, cô gái nhỏ bé bị trói ở trong góc vẫn đang yếu ớt hò hét chỉ là giọng nói của cô đã hoàn toàn khàn đi, ánh mắt tan rã và trống rỗng.

Đọc truyện tại đây.

Trên mặt đất, từng mảnh từng mảnh quần áo bị xé rách vứt lung tung khắp nơi, toàn thân cô gái đều đang run rẩy, cô liều mạng che chở thân thể của mình, trong tay đang nắm chắc một vật là một chiếc bài vị, trên tấm lưng tuyết trắng có mấy vết xước, máu đỏ đang rỉ ra.

Anh ta tận mắt nhìn thấy tất cả, nắm đấm siết chặt lại vang lên những tiếng răng rắc.


Ánh mắt thê lương giống như nhìn thấy cả thế giới đang sụp đổ!

"Cưa đứt hết chân của bọn họ, ngay lập tức, từng người một."

Nói xong ba câu này, mỗi một câu đều cô đọng sự tàn bạo cực hạn ở trong đó.

Từ trước đến nay thủ đoạn của anh ta luôn luôn tàn nhẫn mà không ai có thể ngăn cản nổi.

Cởi áo khoác trùm lên trên người cô gái bọc lại thật kỹ, anh ta dùng hết tất cả sức lực của mình ôm lấy cô: "Đừng sợ, tôi đến rồi."

Ánh mắt Hàm Hinh gần như đờ đẫn, bờ môi run rẩy tái nhợt, cảm nhận được trên người không còn là những bàn tay buồn nôn kia nữa mà thay vào đó là một hơi thở quen thuộc và gương mặt quen thuộc của anh ta, hai tay cô buông lỏng ra làm bài vị rơi xuống đất, hốc mắt ngập nước.

"Tôi cho rằng cậu sẽ không đến..."

Vào lúc này nước mắt cô thi nhau chảy ra, cô vùi đầu vào trong lồng ngực của anh ta mà không bao giờ ngờ được lần thứ hai này vẫn là anh ta kịp thời xuất hiện như trước.

"Không phải tôi thì còn là ai? Tôi đã nói rồi, tôi muốn bảo vệ chị cả đời."

Người kia, chỉ có thể là anh ta!

Ánh mắt Lộ Thần Tường vô cùng mãnh liệt nhìn thoáng qua mấy người kia, lập tức trong phòng tiếng kêu rên liên tiếp không ngừng vang lên, nơi này là phòng làm đồ gỗ có rất nhiều cưa cho nên anh ta mới có thể không chớp mắt mà đã đưa ra mệnh lệnh tàn nhẫn như thế.

Mùi máu tươi nồng đậm lập tức phiêu tán trong không khí khiến anh ta không khỏi nhíu mày lại, khuôn mặt cau lại ôm cô rời đi khỏi chỗ này.

Lúc gần đi còn ra lệnh: "Phế bỏ toàn bộ."

"Vâng! Tổng giám đốc Lộ!"

"A! Cứu mạng! Đừng mà! Đừng làm thế!"

"Cứu mạng ôi cứu mạng! Chúng tôi biết sai rồi! Đừng mà! Chân của tôi!"

"A a a!!!"

Liên tiếp là những tiếng kêu thống khổ không dứt ở một nơi vắng vẻ heo hút như thế này khiến nó càng thêm tàn bạo hắc ám.

......

"Vẫn còn sợ sao?"

Lên xe rồi nhưng anh ta không hề buông cô ra mà vẫn ôm ở trên tay như cũ.

Không muốn buông ra, mất đi rồi thật vất vả mới tìm được lại, đây là anh ta đã dùng hết tất cả vận may của mình để đổi lấy nếu như buông lỏng tay ra thì lại phải làm lại một lần nữa.

Quá trình đó thật sự rất thống khổ.


Hai mắt Hàm Hinh ngây ngô hoang mang nhìn về phía anh ta, thời gian trôi nhanh như một con ngựa trắng chạy qua, năm đó cũng là người này đã giải cứu cô thoát ra khỏi đám người kia, lúc đó anh ta cũng nói một câu như vậy: "Tôi đến rồi."

Trước kia, ánh mắt của anh ta cũng lạnh buốt không có tình người như thế, khiến cho người ta phải cách xa ở ngoài ngàn dặm giống như ai đang nợ anh ta vậy, nhưng bây giờ ở đó lại nhiều hơn một phần sắc bén mặc dù anh ta vẫn là anh ta.

"Lộ Thần Tường, cám ơn."

Hàm Hinh nói.

Hơi ngừng lại, lời của cô khiến anh ta dời mắt liếc qua, trong đôi mắt thâm trầm đó có một tia dịu dàng nhàn nhạt giống như một sợi dây đang căng cứng đột nhiên nới lỏng ra.

"Chị nói cái gì?"

"Tôi nói, cám ơn vì đã cứu tôi."

Hai tay Hàm Hinh che mặt lại, sự sợ hãi trong mắt vẫn còn chưa tan đi, mặt cô rất đau có cảm giác nóng bỏng mà trên làn da tuyết trắng phía sau lưng từng giọt máu vẫn đang rỉ ra, đau buốt càng ngày càng tăng lên.

"Á..."

Cô không nhịn được kêu thành tiếng, lông mày nhíu chặt lại.

Lộ Thần Tường vừa nhìn qua đã biết, đôi môi mím lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào người cô: "Cởi áo ra đi, tôi rửa vết thương giúp cho."

Vết thương ở sau lưng cô đã bị nhiễm trùng nên nhất định phải rửa sạch hết bụi bặm trong đó.

"Không cần đâu, tới bệnh viện rồi tính."

Hàm Hinh cúi đầu, ngón tay lén lút giữ chặt quần áo không để anh ta tới gần.

Lộ Thần Tường quét mắt một cái sao còn quan tâm tới ý kiến của cô, không nhận được sự đồng ý của cô vậy thì không cần nữa, anh ta trực tiếp lột quần áo trên người cô ra chỉ để lại chút vải vóc miễn cưỡng che đi mấy bộ phận quan trọng, ánh đèn màu vàng trong xe chiếu lên da thịt tuyết trắng mềm mại của cô khiến nó càng thêm mềm mại.

Ngây người khoảng ba giây anh ta mới lập tức rũ mắt xuống, ho kịch liệt mấy cái.

Đôi môi mỏng không ngừng run rẩy, vẻ mặt cứng ngắc, đôi mắt lúc nào cũng cô đơn lạnh lùng kia đã không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự bối rối, vành tai dần dần đỏ lên.

"Tôi không nhìn đâu, tôi xoay người sang chỗ khác rồi."

Anh ta quay đầu đi nói.

Hàm Hinh nhụt chí đem quần áo mặc lại vào người: "Không cần đâu, lát nữa đến bệnh viện rửa vết thương là được rồi."

Một giây sau anh ta mở cửa sổ xe ra, tự tay đem áo khoác của mình đang khoác trên người cô ném ra ngoài cửa sổ, dứt khoát, gọn gàng.

Hàm Hinh: "..."

Anh ta lấy cồn khử trùng đã chuẩn bị từ trước ở trên xe ra thấm vào tăm bông, từng chút từng chút rửa sạch sẽ từng vết thương ở sau lưng cô.


"Á..."

Lực đạo hơi mạnh một chút mấy lần khiến Hàm Hinh đau kêu ra thành tiếng.

"Đau lắm hả? Tôi sẽ cố gắng nhẹ tay hơn."

Lộ Thần Tường thấy cô nhíu chặt lông mày còn toát cả mồ hôi lạnh ra ngón tay không tự giác siết chặt tăm bông, hai ba lần như vậy chiếc tăm bông đã bị anh ta bẻ gãy.

"Được rồi, lập tức tới bệnh viện ngay."

"Quả thực là muốn đối nghịch với tôi thật sao?"

Lặng lẽ thở dài một cái, lời nói lại càng thêm hung ác, anh ta hít thở thật sâu mấy lần sau đó cầm lấy tăm bông thấm cồn sát trùng vào, sau khi khống chế tốt cường độ mới chậm rãi nhẹ nhàng chạm vào vết thương nhẹ nhàng lau rửa, rốt cuộc mới tốt hơn một chút.

"Xoạt."

Anh ta cởi áo sơmi trên người ra trùm lên người cô từ phía sau, mình thì cởi trần.

Cơ bắp săn chắc, cơ bụng tám múi, chỗ ngực ẩn ẩn xăm lên chữ gì đó ở vị trí gần sát với trái tim.

Lúc trước gầy trơ cả xương nhưng bây giờ lại giống như tường đồng vách sắt, xem ra tập luyện thường xuyên vô cùng có hiệu quả.

Phần eo thon nhỏ, như ẩn như hiện.

"Cảm ơn." Hàm Hinh đưa lưng về phía anh ta, cúi đầu cài lại nút áo.

Bỗng nhiên anh xoay người cô lại, đích thân cài lại từng nút áo cho cô: "Tôi giúp chị."

Động tác khư khư không cho ai được xía vào.

Khuôn ngực sáng loáng và cơ bắp rắn chắc trước mắt này thật sự là không thể coi thường được, lúc này Hàm Hinh đã xấu hổ đến mức không biết nên nhìn đi chỗ nào.

Lúc đến bệnh viện vẫn là Lộ Thần Tường ôm cô đi vào, anh ta không cho cô chạm đất, bắt đầu từ giây phút nhìn thấy cô càng không muốn rời khỏi cô.