Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 91: Mua bài vị






Dưới sự khuyên bảo của Hàm Hinh, cuối cùng Mộ Dịch Kỳ cũng đồng ý ngày mai trở về thành phố H, tối nay cô muốn mua ít đồ mang về, thật vất vả mới được đến thành phố S, không thể đến vô ích được.

Buổi tối, Mộ Dịch Kỳ lái xe, Hàm Hinh ngồi bên cạnh ghế lái.

Cửa sổ mở ra, cảm giác dạo chơi buổi đêm thật thoải mái, gió mát vù vù sảng khoái hơn rất nhiều so với bình thường.

"Rất lâu rồi không có cảm giác thế này.”

Hàm Hinh không thể không cảm thán, từ khi trong nhà mình phá sản đến nay, cô không biết đi chơi là gì, một mình kiêm nhiều công việc, chỉ ước mỗi ngày có 25 giờ, bây giờ không ngờ còn có thể ngắm bóng đèn neon vào ban đêm, thật sự quá thỏa mãn…

Mộ Dịch Kỳ nhìn bộ dạng vô cùng vui vẻ và nụ cười rạng rỡ của cô, trong lòng cũng dần dễ chịu.

Người phụ nữ vươn một tay ra, nếm thử cảm giác kích thích, gió lạnh mạnh mẽ gào thét xuyên qua mái tóc đen dài của cô, một sợi tóc tinh tế vô tình dính vào môi cô, lúc mỉm cười híp mắt lại giống như trăng lưỡi liềm treo trên cao.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Anh nhịn không được muốn lấy đi sợi tóc kia.

"Đúng rồi, lần trước Tiểu Nhu nói bà nội của cậu ấy muốn đi mua một cái bài vị, cậu ấy tìm mãi cùng không thấy loại mà bà cụ muốn lấy, tôi biết đó là loại nào, Mộ Dịch Kỳ, chúng ta đi chợ đồ cổ đi.”

"Bài... Vị?"


Đây là thứ quái quỷ gì?

Nhìn thấy anh nhíu mày, Hàm Hinh xem thường, nói: "Bài vị này là một cái biểu tượng, là bà nội của tiểu Nhu muốn, cung phụng tổ tông, cũng không có cách nào, tư tưởng một đời của người già đều là như vậy!”

"Mua đồ vật như vậy, không cảm thấy rất không may mắn sao?"

"Mộ Dịch Kỳ, sao anh cũng nghĩ nhiều như vậy? Cũng chỉ là một chiếc bài vị mà thôi, chẳng lẽ điềm xấu ngay lập tức sẽ phủ xuống đầu tôi?”

Mỗi lần cô đến chỗ Đường Tiểu Nhu kiểu gì cũng thấy trong miệng bà nội lải nhải chuyện tấm bài vị kia, cô biết, đó là tấm bài vị bà nội muốn đặt cho ông nội của Tiểu Nhu, còn một mình bà cụ sống ở trên đời, hơn bảy mươi tuổi, đây có lẽ là sự ủy thác duy nhất.

Thành phố hiện đại hóa thay đổi quá nhanh, loại đồ vật này còn rất ít người biết, cho dù mua có lẽ cũng không ai bán, vì vậy cô chỉ muốn thành toàn cho tâm nguyện của bà cụ, để bà yên tâm.

"Tùy em." Mộ Dịch Kỳ từ chối cho bình luận.

Chợ đồ cổ của thành phố S quả nhiên danh bất hư truyền, giống như chọn bán đồ cũ ở nước ngoài, người ở đây rất rắc rối, mọi người từ các nơi đến đây để mua sắm, các loại dồ vật ly kỳ cố quái, cái gì cần đều có.

Hàm Hinh vừa xuống xe, liền chui vào.

"Mộ Dịch Kỳ, anh xem này!”

Người phụ nữ cầm trong tay hai con búp bê cung nữ, đặt chúng lên miệng hôn mỗi con một cái, vô cùng vui vẻ, một giây sau, hai thứ kia liền bị người đàn ông ném trở về, ghét bỏ lườm cô: "Bẩn, nếu tôi còn trông thấy em hôn những thứ này, đứng trách tôi giúp em lau miệng ngay tại chỗ!”

Anh không muốn thỉnh thoảng hôn những vật này!

Hàm Hinh vốn định trêu chọc anh, nghe thấy anh nói điều này, thật sự không thú vị.

"Anh trở về xe đi, tự tôi đi dạo một lát.”

Cô thật sự không muốn để tất cả sự nhiệt huyết trong người bị người này làm hỏng, cô thích những thứ kỳ kỳ quái quái này, và luôn cảm thấy chúng vô cùng thú vị.

Mộ Dịch Kỳ phớt lờ cô, vẫn đi theo phía sau.

"Tìm bài vị, tìm xong trở về."

Anh không muốn lãng phí thời gian trên những đồ vật này.

Có một số việc, có lẽ nên bỏ ra nhiều thời gian để trao đổi hơn.

Lúc này Hàm Hinh hậm hực nhìn anh, trở về trở về trở về! Làm cái gì cũng về sớm một chút, có thấy phiền hay không vậy???

Cũng may, vừa đi được hai ba bước thì nhìn thấy mục tiêu xuất hiện.


"Mộ Dịch Kỳ, mau nhìn."

Trong một quầy hàng của ông cụ đang trưng bày bài vị mà bà nội Đường Tiểu Nhu cần, quả thật là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mua xong lập tức trở về."

Hàm Hinh vừa định đi đến, vậy mà không ngờ một bà cụ đã bước qua nhanh hơn cô một bước mua đồ vật này đi.

Hai con mắt của cô ngớ ngẩn tại chỗ: “Ách, ách…”

Mộ Dịch Kỳ nhìn nó, sắc mặt âm trầm không thể tả nổi.

"Ông ơi, chỗ này của ông còn có đồ vật vừa mới bán kia không? Cháu cũng muốn mua một tấm!”

Ông lão bán hàng nhìn Hàm Hinh một chút, giống như đang tò mò, một người trẻ tuổi như vậy, mua đồ vật đó làm gì.

"Có, cô muốn mua sao?"

Cô gật đầu như giã tỏi.

Ông lão bán hàng vẫn không tin, nhưng việc buôn bán tới cửa, thu được tiền là được: “Ở chỗ này của tôi đã không còn, nếu như cô muốn, có lẽ phải đi với tôi đến nhà lấy, tôi về đến nhà sẽ lấy thêm cho cô, có muốn không?”

Do dự một chút, Hàm Hinh nghĩ, cũng là thời gian tối nay: "Được, vậy nhà của ông ở đâu?”

Ông lão chỉ vào một ngôi nhà gỗ trơ trọ lẻ loi cách đó không xa, có chút hẻo lánh: “Chính là chỗ đó, trong nhà tôi muốn gì cũng có, những người bà con hàng xóm muốn gì đều đến nhà tôi lấy.”

"Được, vậy cháu đi với ông, cũng không xa lắm.” Hàm Hinh đáp ứng.

"Tôi đi."

Một người đàn ông đột nhiên xen vào, trực tiếp ngắt lời cô: "Cô ở đây chờ, tôi đi cùng ông ấy.”

Ông cụ nhìn hai người cũng coi là xứng đôi, lại thấy dáng vẻ Mộ Dịch Kỳ giống như nghĩ mình sẽ ăn Hàm Hinh, ông ta lắc đầu nói: “Chàng trai, cậu sợ một ông lão bảy mươi tuổi như tôi động tay động chân với cô ấy sao. Cậu như vậy là không tin tôi sao.”

Mộ Dịch Kỳ còn muốn nói chuyện, Hàm Hinh đã hạ giọng ngăn anh lại: "Nếu anh còn dám nói thì trở về tự anh ngủ ở sát vách đi, anh đi thì làm được gì? Cũng không biết tôi muốn loại nào, đến lúc đó không phải muốn tôi đi sao? Chỉ có một khoảng cách như vậy, rất nhanh, cũng không có nhiều âm hiểm xảo trá như vậy.”

Anh ở trên thương trường quá lâu, nên nhìn cái gì cũng thấy đen tối như vậy.

Mộ Dịch Kỳ trầm mặc một lát.

"Cô gái nhỏ, cô nên để cậu ta ở lại quầy hàng này của tôi, tôi sẽ không cho cậu ta đi, chờ đến khi cô trở về, xem tôi đánh vào mặt cậu ta thế nào!”

Hàm Hinh suy nghĩ một chút về dáng vẻ của người đàn ông đang đứng nhìn xuống quầy hàng, không khỏi buồn cười, nhanh chóng đi theo ông lão: “Ông ơi, vậy thì để anh ta ở chỗ này đợi đi, cháu đi cùng ông!”


Mộ Dịch Kỳ nhíu mày: "Hàm Hinh, Hàm Hinh!"

Anh đang chuẩn bị đuổi theo lần nữa thì khi đó điện thoại bỗng dưng rung lên.

Lúc nhìn lại Hàm Hình, đã không thấy người đâu nữa.

Cái tên ở phía trên khiến lông mày người đàn ông nhíu lại, chần chờ mấy giây, anh ấn nghe nhưng vẫn hướng về phía con đường nơi Hàm Hinh rời đi, muốn kéo cô trở lại.

"Chúng tôi đang ở bên ngoài, muộn như vậy…”

Hai ba giây sau, chỉ thấy sắc mặt của Mộ Dịch Kỳ ngay lập tức biến sắc như gió táp mưa rào, bước chân anh lùi lại thì thấy cửa hàng vỉa hè đã sớm không còn có người trông coi.

......

"Ông ơi, nhà ông ngay ở phía trước sao?”

Hàm Hinh mở đèn trên điện thoại di động, mượn ánh sáng yếu ớt này để miễn cưỡng nhìn thấy đường đi.

Tại sao đường này còn tối đến mức không nhìn thấy ngón tay vậy, đường này có thể đi sao?

"Cũng sắp đến."

Ông cụ cười cười, giơ tay chỉ về hướng ngôi nhà gỗ nhỏ và dẫn Hàm Hinh đi đến, cô đi sát theo phía sau…

Rốt cuộc…

"Tôi đã nói rồi cô gái, chỉ mười mấy phút, rất gần.”

Ông cụ lau mồ hôi một cái, mở cửa và đưa Hàm Hình vào, bên trong ánh đèn hoàn toàn mơ hồ, thật sự có đủ các loại bài vị chồng chất thành một ngọn núi nhỏ.

Trong đó, tiếng cưa gỗ chít chít vang lên bên tai không dứt, còn có một nhóm đàn ông đang gấp gáp gọt mộc…