Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 84: Tai nạn máy bay






Khi về đến khách sạn, chuyện gì cần phải xảy ra rốt cuộc cũng không thể nào tránh khỏi được....

Một ly rượu kia dường như đã khơi nguồn cảm xúc, khiến cho bầu không khí trong phút chốc trở nên mập mờ lâng lâng.

Từ cửa cho đến giường, Hàm Hinh luôn trong trạng thái bị động.

Người đàn ông ấy kéo hai tay của cô lên trên đỉnh đầu, mà thân thể cô lại bị ép lên, tất cả động tác đó tiến hành trong nháy mắt.

Dường còn chân thực, đê mê hơn... so với tưởng tượng.

Khóe miệng nhếch lên một cách nham hiểm, hai chân ghì chặt lấy cơ thể đang giãy giụa của cô, sau đó mạnh mẽ đè lên người cô, ôm lấy cô vào lòng.

Hơi thở bao trùm lấy cô, mê hoặc trầm luân.

Đọc FULL bộ truyện.

“Giờ thì có thể từ trong giấc mơ bước ra ngoài được rồi chứ?”

“Hở... Anh nói gì cơ?”

Một nụ hôn sâu kiểu Pháp rơi xuống.. kéo dài.. kích thích

Không chút lưu tình.

Vết son nhòe đi, tạo thành một bức tranh đẹp mắt.


Càng nghĩ, ham muốn chinh phục trong anh càng lớn.

Ngoài cửa sổ, sấm chớp vang lên đùng đùng, những giọt mưa hắt lên trên cửa kính, tí tách tí tách, tiếng mưa rả rích hòa cùng với tiếng sấm tạo nên một thanh âm vô cùng hỗn loạn.

Bên ngoài bão tố ầm ầm, mà trong phòng cũng ồn ào không kém.

Mặt đất trở nên lộn xộn.

Anh cúi người, ngày càng gần hơn một chút, ánh mắt thâm trầm, gương mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng, lúc này đang vùi vào xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng ngửi hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô, lông mi anh khẽ chạm vào cần cổ khiến cô có chút ngứa.

Cúc áo sơ mi không cần cởi nữa, trực tiếp giật đứt.

Ngoài cửa sấm chớp rền vang, mưa tầm tã, quả thật có chút không lường trước được.

.......

Sau khi mưa dứt, bầu không khí của cả thành phố S trở nên thoáng đãng mát mẻ, ngoài cửa sổ, sự sạch sẽ trong lành bao phủ khắp nơi khắp chốn, rồi len lỏi vào trong căn phòng.

Trời dần tối, sau 8 giờ là thời điểm mà thành phố trở nên tấp nập náo nhiệt nhất, chốn phồn hoa đô thị, nam thanh nữ tú dập dìu.

Trên giường lớn, khi mà sấm chớp mưa bão đã qua đi, cô từ từ mở mắt, hai mắt ươn ướt, giống đá quý vừa được gột rửa, lặng lẽ phát sáng.

Khóc rồi?

Hàm Hinh cảm thấy rã rời, đau đớn, toàn thân đau đớn!

Cô chật vật ngồi dậy, mái tóc dài trượt xuống vai, trên tấm lưng trắng ngần khẽ ẩn hiện vài vết ửng đỏ.

“Hic...”

Cô muốn rời giường, nhưng trong phút chốc, khát vọng sống khiến cô lựa chọn từ bỏ ý nghĩ đó.

“Mộ Dịch Kỳ! Tên khốn kiếp!”

Hàm Hinh không nhịn được nữa rồi, anh ta cùng lắm mới có 25 tuổi thôi đó. Cho dù là 20 tuổi đi chăng nữa, chẳng lẽ trong vòng 5 năm anh ta chỉ có một mình Khổng Ý Yên thôi chắc? Có cần thiết phải tàn nhẫn đến mức đó không?

Hay là, anh ta cũng đối với Ý Yên như vậy?

Nhắc đến tên của bông hồng trắng kia, sau cùng, cả người cô lạnh toát.

Sau đó, cô nhìn thấy Mộ Dịch Kỳ mặc một bộ âu phục đắt tiền sang trọng bước ra từ nhà tắm, mái tóc hỗn loạn ướt nhẹp như mắc mưa giờ đây được chải chuốt gọn gàng sạch sẽ.

So với một Hàm Hinh toàn thân nhếch nhác trần như nhộng, anh quả thật là loại mặt người dạ thú mà.

“Ra ngoài thôi”

Nhìn thấy anh mặc như vậy, Hàm Hinh thắc mắc: “Muộn rồi còn đi đâu vậy?”

Mộ Dịch Kỳ đã chuẩn bị một bộ quần áo cho cô, màu trắng, rất hợp với bộ đồ màu đen mà anh đang mặc.


Dĩ nhiên, còn chuẩn bị cả... đồ lót.

Anh im lặng không nói, sau đó, xé mác, giúp cô mặc từng thứ một lên người.

Hàm Hinh rất sợ dáng vẻ Mộ Dịch Kỳ im lặng không nói chuyện, cô cũng không dám nói gì, sợ bản thân sẽ vô tình nói gì đó chọc giận anh, nhưng mà, cô cũng có tay có chân mà...

“Tại sao đã muộn như vậy rồi còn phải mặc như vậy đi ra ngoài? Một đen một trắng, không may mắn tí nào cả”

“Không muốn mặc?” Anh hỏi ngược lại.

Hàm Hinh lắc đầu, ý cô không phải như vậy, mà là, không thích anh im lặng cái gì cũng không nói cho rõ ràng, toàn bắt cô làm theo.

Cuối cùng, cô kìm nén sự ngượng ngùng, mặt đỏ bừng đi ra ngoài.

Váy ren trắng bó eo cao cổ kết hợp với âu phục thanh lịch sang trọng, cùng nhau bước vào nhà thờ.

Hàm Hinh không nghĩ là anh sẽ đưa cô tới đây.

“Tại sao?”

“Đưa cô đến gặp họ”

Mộ Dịch Kỳ nhàn nhạt trả lời, sau đó nhìn về chúa Jesus bị đóng đinh trên thánh giá.

Cả nhà thờ không có một bóng người, hiện tại cũng đã muộn nên rất ít người tới đây, chỉ có mỗi hai người bọn họ ngồi đây với nhau.

Hàm Hinh không hiểu, họ?

Cô đang suy nghĩ thì Mộ Dịch Kỳ lên tiếng: “Không phải nên đến gặp mặt ba mẹ chồng sao?”

Nghe đến đây, Hàm Hinh mới chợt hiểu ra.

“Hôm nay... là?” Cô trừng lớn hai mắt, không dám tin.

“Ngày giỗ”

Mộ Dịch Kỳ không né tránh câu hỏi, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.

“Xin lỗi, tôi không biết, cho nên...” Cô lén nhìn bộ quần áo trên người, màu trắng vẫn là thích hợp nhất.

Mộ Dịch Kỳ nhìn dáng vẻ bối rối của cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Yên lặng”

Hàm Hinh nhẹ nhàng quan sát toàn bộ nhà thờ, có một vài chú chim bồ câu bay ngang qua, tiếng kêu vang vọng trong không gian mang chút gì đó vô cùng yên bình.

Lát sau, một giọng nói điềm đạm vang lên:

“Đã 20 năm kể từ khi máy bay xảy ra sự cố, lúc đó tôi mới có 5 tuổi”

5 tuổi...


Cô thì sao nhỉ? Cô ở trại trẻ mồ côi từ lúc nào? Cô dường như chẳng nhớ rõ nữa, cho đến năm 15-16 tuổi, ba cô mới đến đón cô về nhà.

“Tôi không biết cảm giác chia ly là như thế nào, tôi chỉ biết rằng, từ đó về sau, tôi không có cơ hội gặp lại họ nữa”

Giọng nói của Mộ Dịch Kỳ nhẹ nhàng, xa xăm, toàn bộ nhà thờ trong phút chốc vang vọng lại âm thanh trầm thấp của anh.

Không biết vì sao, Hàm Hinh rất muốn ôm lấy anh, thậm chí khi anh nói “không còn có cơ hội gặp lại họ nữa”, cô có thể nhìn thấy sự trống rỗng cô đơn chưa từng có trong đôi mắt anh.

“Thật ra, thật ra cũng chẳng có gì, người đã không còn nữa, chúng ta phải sống cho thật tốt, đấy mới là điều tốt nhất mà ta có thể báo đáp cho họ, đừng buồn nữa”

Dứt lời, Hàm Hinh còn muốn nói thêm, đôi môi khẽ mím lại thì nghe thấy Mộ Dịch Kỳ lạnh lùng nói với cô: “Thứ nhất, tôi không buồn, thứ hai, tôi sống rất tốt”

Hàm Hinh: “...”

“Tôi đang an ủi anh, đây chỉ là một cách nói thôi”

Bực bội, người đàn ông này có nhất thiết phải bới móc vậy không!

“Tôi là Mộ Dịch Kỳ, cô không cần phải an ủi tôi”

An ủi, chỉ là cách tự lừa mình dối người, anh không cần.

Hàm Hinh không muốn ở trong nhà thờ tranh luận với anh, huống hồ, đây là lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ chồng, cô phải cố gắng ra dáng một người con dâu tốt.

Cô mỉm cười: “Được, tôi không an ủi nữa, anh rất tốt, rất tuyệt vời”

“Tất nhiên” Mộ Dịch Kỳ lạnh lùng nhìn cô, sau đó mới không nói gì nữa.

Điên mất! Tức ói máu!

Tại sao có thể tồn tại một người đàn ông ấu trĩ như vậy chứ!

Hàm Hinh nhất quyết không nói chuyện với anh nữa, nhắm mắt cầu nguyện, tránh việc mở miệng nói bất kì câu nào liền chọc tức người ngồi bên cạnh này.

Người đàn ông khẽ nheo lại, người phụ nữ lặng lẽ cầu nguyện, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Cũng vào lúc đó, có một người đang ẩn nấp ở phía bên kia nhà thờ. Một người phụ nữ ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bóng lưng một cao một thấp mà lại hòa hợp một cách khó hiểu kia, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tị vô cùng mãnh liệt.

Nắm tay vô thức siết chặt, móng tay màu đỏ đâm vào trong da thịt, lạnh lùng nhìn khung cảnh này, trái tim, như đang bị chế ngự bởi một con rắn độc, mà đi liền với nó là độc tính cực mạnh.