Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 78: Có thể kết hôn thì có thể ly hôn






Sau khi Hàm Hinh rời đi không lâu, Âu Cát Lợi bèn tới, trong tay cầm bữa sáng, nhìn thấy trong phòng chỉ còn một mình Cảnh Nguyên Trạch, nghi hoặc nhìn, lập tức đi vào.

Cô ta không hỏi Hàm Hinh đi đâu, đặt đồ lên bàn, đi tới bên cạnh Cảnh Nguyên Trạch: “Anh tỉnh rồi, ăn sáng đi, tôi mua đều là cháo, tốt cho dạ dày.”

Anh thủng dạ dày chảy máu, xém chút mất mạng, may mắn tới bệnh viện kịp thời.

Cảnh Nguyên Trạch đứng bên giường, dáng đứng, ánh mắt đều duy trì dáng vẻ lúc Hàm Hinh rời đi, nghe thời giọng cô ta, mới khẽ cử động một chút.

Liếc nhìn chút cháo đó, ánh mặt lạnh lùng: “Không ăn.”

Nghe vậy, ánh mắt Âu Cát Lợi tối tăm, cô ta đã đoán được.

“Hàm Hinh rời đi rồi sao?”

Câu này cô ta không hỏi cũng phải hỏi, e là chỉ có câu này, anh mới trả lời cô ta.

“Ừ.” Quả nhiên, người đàn ông cổ họng khàn khàn khẽ nói, còn truy hỏi một câu: “Hôm qua, là cô gọi điện thoại nói cho cô ấy?”

Âu Cát Lợi mở bữa sáng trong túi nilong, một bát cháo trắng, mùi gạo thơm nhàn nhạt bay ra, cô ta bưng tới, đặt trước mặt anh: “Anh ăn thì tôi sẽ nói cho anh biết.”


Cảnh Nguyên Trạch nhìn cháo trắng, thực sự không có khẩu vị, nhưng nghĩ tới câu nói của cô ta, vẫn nhận.

Âu Cát Lợi thấy anh ta nhận, nhưng lại không mở miệng, tự giễu cười một tiếng, cuối cùng sự chua xót tự nuốt vào trong bụng.

Cập nhật sớm nhất tại.

“Tôi hỏi Hàm Tiểu Nhu, tôi không có số điện thoại cô ấy, nghe Hàm Tiểu Nhu còn nói, đều là Mộ Dịch Kỳ làm, anh ta không muốn trong điện thoại Hàm Hinh có số của người khác.”

Người khác, cũng bao gồm anh.

Cảnh Nguyên Trạch nhìn cháo trắng, nghe lời cô ta nói, sắc mặt thản nhiên, nhưng nhìn kỹ, sự không cam trong đáy mắt lại vô cùng mãnh liệt, ngàn lần hối hận.

Cuối cùng vẫn là không muốn mở miệng, lại đặt cháo xuống.

“Hàm Hinh không hạnh phúc.” Anh nói.

Âu Cát Lợi nhìn anh, ánh mắt ngừng trên bát cháo anh đặt xuống, có thứ gì đó vỡ vụn.

Cảnh Nguyên Trạch nhíu mày, khóe mắt đột nhiên rất đau, là tác dụng phụ tối qua uống rượu say.

Âu Cát Lợi muốn giúp anh, lại bị anh dứt khoát từ chối.

“Cô quay về đi, tôi không cần ai đến chăm sóc.”

Ra lệnh đuổi khách, lời của Cảnh Nguyên Trạch ám chỉ rất rõ ràng.

Không khó để nhìn ra, đáy mắt Âu Cát Lợi cũng có hai khối bầm xanh, chỉ là cô ta đánh phấn, trang điểm, cố sức che giấu.

Nghe thấy lời của anh, người phụ nữ cau chặt mày lại, ánh nước lấp lánh trong mắt đột nhiên lan ra, đột nhiên bộc phát trong im lặng:

“Tại sao trong mắt anh chỉ có Hàm Hinh? Hàm Hinh Hàm Hinh Hàm Hinh, vĩnh viễn chỉ có một mình cô ta, tôi thì sao? Tại sao anh không nhìn tôi thử xem? Tôi rốt cuộc có gì không bằng cô ta? Nếu đổi thành bát cháo Hàm Hinh mua tới, anh vẫn sẽ đối xử như vậy sao? Cũng là xụ mặt cho cô ta xem sao? Cảnh Nguyên Trạch, tôi đối xử với anh tốt bao nhiêu thì yêu anh nhiều bấy nhiêu, tại sao anh nhìn như không thấy?”

Tất cả lời trong lòng thoáng chốc trào ra, trong ngày thường Âu Cát Lợi dáng vẻ yên tĩnh nho nhã, trong mắt Cảnh Nguyên Trạch đạt được sự phá vỡ.

Cô ta tức giận gào thét, khóc lóc, giãy giụa, không cam lòng tố cáo anh lạnh lùng với cô ta, không thích anh tại sao lại máu lạnh vô tình như vậy.

Người đàn ông ngước rèm mi, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, nhìn cô ta khóc đau lòng như vậy, chỉ nhàn nhạt híp mắt lại, nói: “Tôi là vì tốt cho cô, đau dài không bằng đau ngắn, không chịu nổi thì lúc nào cũng có thể rời đi, không ai ép cô.”

Cũng đúng, tất thảy đều là cô ta tự làm tự chịu, không phải sao?


Anh chưa từng ép cô ta, không có bất kỳ hiểu lầm nào với cô ta, không đối xử khác biệt với cô ta, đặc biệt là giống với Hàm Hinh, trước giờ đều là bộ dạng như vậy.

Nhưng con người chính là ích kỷ, càng muốn có được một người, thì càng muốn xâm chiếm toàn bộ của anh.

Trước đây, nguyện vọng của cô ta chính là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh.

Sau khi anh chia tay, cô ta cảm thấy có hi vọng rồi, trên thực tế, lúc đó Cảnh Nguyên Trạch đối xử với cô ta cũng không tệ, cho dù chỉ là thế thân, cô ta cũng cam nguyện.

Tuy nhiên thời gian qua đi, anh dường như tỉnh táo rồi, không xem cô ta là ngoại lệ, giống như trước đây, nhưng cô đã sớm đã chìm đắm rồi, vô cũng muốn đứng bên cạnh anh, cùng tiến cùng lùi, tình cảm làm sao có thể thu lại – nước đổ khó hốt.

Âu Cát Lợi đột nhiên lại như hiểu rõ, khẩn cầu Cảnh Nguyên Trạch: “Đừng, em không muốn rời khỏi anh, xin lỗi, lời vừa rồi của em chỉ là nhất thời nóng vội, Nguyên Trạch, em không phải cố ý nói vậy, em chỉ là...chỉ là đang nghĩ, em biết người anh yêu vẫn là cô ấy, nhưng cô ấy bây giờ đã kết hôn rồi, đối tượng còn là Mộ Dịch Kỳ, anh chưa từng nghĩ nhìn thoáng một chút sao?”

Câu này không phải câu hỏi, Cảnh Nguyên Trạch lạnh mặt, cắn chặt hàm, đôi mắt nhìn cô ta, kiên định nói một câu: “Có thể kết hôn, thì có thể ly hôn.”

Ly hôn...

Âu Cát Lợi kinh ngạc tới khó tin, hoàn toàn không tin anh lại sẽ nói ra câu như vậy, ly hôn, kêu Hàm Hinh ly hôn!

Rốt cuộc là có bao nhiêu không nỡ, mới sẽ nói ra một câu điên cuồng như vậy!

Rốt cuộc Hàm Hinh tốt đẹp tới mức độ nào, mới sẽ khiến anh không tiếc tất cả trả giá cũng muốn đoạt cô ấy về như vậy?!

Cô ta bây giờ đang hoài nghi, có phải những chuyện từng làm đều là vô ích.

Trong tình huống vô ý lại có thể làm anh dùng đến để chứng minh với cô ta anh rốt cuộc yêu người phụ nữ đó bao nhiêu!

Tại sao một người phụ nữ không chịu nổi như vậy cũng có thể có được sự chiều chuộng độc nhất của anh!

Mặt Âu Cát Lợi hoàn toàn cứng ngắc, không có bất kỳ biểu cảm nào, khóe môi cong đờ tại chỗ.

...

Sau khi xem xét ‘Xâm nhập giao lưu’ lần trước, Hàm Hinh mấy ngày nay đều không dám ở cùng anh nữa.

Cô dọn về nhà họ Mộ, Mộ Dịch Kỳ không cho, cuối cùng vẫn là cô lấy danh nghĩa có kinh, nói sợ anh nửa đêm không nhịn được, vẫn là tách ra cho tốt.

“Bảy ngày, kinh nguyệt của phụ nữ đều là một tuần, đúng không?”

Lúc rời đi, Mộ Dịch Kỳ nhìn tín tức tra thấy trên google điện thoại, đọc cho Hàm Hinh nghe.

Điều này vốn không tồn tại, cô chỉ là che tai mắt mà thôi.


Cho nên tiện miệng phối hợp anh: “Đúng, bảy ngày, mấy ngày nay, anh làm bạn với tay thật tốt đi.”

Nghe ra ý của cô, Mộ Dịch Kỳ như bị đóng băng.

Quay về nhà họ Mộ, mấy ngày nay cô đều không ở nhà, người làm nhìn thấy cô đột nhiên trở về, vô cùng vui mừng.

“Ông chủ ông chủ, mợ chủ quay về rồi, cậu chủ không phải nói mấy ngày nay mợ chủ đều sẽ ngủ ở chỗ cậu sao? Tôi vội đi hầm canh gà, để bồi bổ thật tốt.”

Về tới nhà họ Mộ, vừa vào cửa, những lời vừa rồi, Hàm Hinh đã nghe ra là thím Trương làm cơm nói, mặt lập tức quẫn bách!

Bổ cái gì mà bổ, cô rất khỏe.

Ông cụ Mộ nhìn thấy Hàm Hinh, khóe mắt cũng cười, chủ ý sớm đã đoán được rồi.

“Quay về rồi?”

“Dạ, ông nội.”

“Vào đi, ông nghe Dịch Kỳ nói, mấy ngày nay, con đến chỗ nó, phải không?”

Hàm Hinh không biết tại sao, cảm thấy trên dưới cả nhà, ánh mắt đó, đều cười đầy quỷ dị.

Đáng chết, tên lưu manh Mộ Dịch Kỳ rốt cuộc đã nói gì?

“Dạ ông, anh ấy dẫn con đi, cách công ty cũng gần, con cũng bèn đồng ý.”

Lời này nói vừa khéo, lúc đó, một người làm cười ra miệng: “Mợ chủ, mợ bớt giấu diếm, cậu chủ đều nói rồi, là đặc biệt bổ sung một đêm động phòng hoa chúc cho mợ, xấu hổ gì chứ.”

Hàm Hinh: “...”