Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 77: Hoa hồng trắng sao có thể đánh đồng với hoa hồng đỏ






"Một câu mà có thể khiến cô buồn nôn như vậy? Vậy chuyện tôi sắp làm tới đây chẳng phải là…”

Lúc đó trong nháy mắt, quân áo trên người người phụ nữ bỗng nhiên bị xé nát, xương quai xanh như tuyết trắng mềm mại, gắt gao rụt lại, cực kỳ vô tội.

"Anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi như vậy? Còn anh thì sao?”

Hàm Hinh nhấc chân lên dùng sức đạp anh, miễn cưỡng đá anh xuống giường.

Che đậy lớp bảo vệ cuối cùng trên người, áo sơ mi bị xé nát, cũng không có cách nào mặc lại, chỉ có thể miễn cường dùng hai tay bảo vệ bản thân. . ngôn tình tổng tài

Bây giờ cô đang vô cùng chán ghét anh, không biết phân biệt tốt xấu liên trơ trẽn định tội cô, nếu như anh còn dám tiếp tục…

Sau đó Mộ Dịch Kỳ không chút nào bị Hàm Hinh ảnh hưởng, uốn éo vặn cổ, dùng một loạt hành động hoạt động giãn gân cốt để làm nóng người, khuôn mặt bình tĩnh tuấn tú, một tay nắm lấy cổ tay cô, khống chế cô, khiến cô không thể che đậy bản thân.

Sự nhục nhã rõ ràng như vậy.

Hàm Hinh cũng không nhịn được nữa, nhấc chân lên muốn đá thêm một cước, nhưng anh lại giống như có năng lực đoán trước, một tay đặt ở giữa chân của cô, khiến cô không thể động đẩy.


Suy nghĩ của người phụ nữ đang trên bờ vực, gần như bùng nổ: “Anh là đang trách tôi tối qua ở cùng Cảnh Nguyên Trạch thật sao? Mộ Dịch Kỳ, anh có tư cách gì trách tôi? Nói một cách công bằng, vừa mới kết hôn, anh và Khổng Ý Yên qua lại bao nhiêu đêm, tôi có nói gì không? Đến ngay cả đêm tân hôn, chỉ một cuộc điện thoại của người ta anh liền rời đi!”

"Cho nên... Cô như vậy là đang trách tôi vứt bỏ cô trong đêm tân hôn, để cô phòng không gối chiếc?”

Mộ Dịch Kỳ tiếp cận cô.

Hàm Hinh tức đến mức đầu óc choáng váng, cô không phải ý này, chẳng qua là cảm thấy…

Bỗng nhiên, Mộ Dịch Kỳ cúi sát vào mặt cô, bờ môi vô tình hay cố ý tinh tế lướt qua bên má cô, khẽ nhếch môi trào phúng.

Đầu ngón tay như rắn nước từ từ hướng về phía vòng eo mảnh mai của cô, da thịt trơn mềm, tìm tòi ở sau lưng cô, một tiếng nhẹ nhàng tháo ra.

Lớp quần áo cuối cùng bị anh bỏ đi: “Bà Mộ, tối nay hãy để tôi đến bù cho sự thiệt thòi trong đêm tân hôn!”

Lỗ chân lông khắp người Hàm Hinh đều thít chặt, vô cùng sợ hãi và rối loạn, muốn trốn tránh khỏi đôi môi của anh, muốn tránh khỏi ‘sự giết chóc” này.

"Cô muốn tự mình hành động thật sao?”

Nhìn dáng vẻ không an phận của cô, cổ họng của anh đã đắng chát không nên lời, toàn thân căng cứng, anh ngang ngược nói.

Hàm Hinh quên mất rằng mình có thể nói chuyện, hai mắt e ngại, không ngừng lắc đầu, không thể không chế thân thể đang run rẩy của mình.

Đôi mắt u ám xinh đẹp của người đàn ông mở ra: “Vậy đừng có loạn đông, an phận một chút cho tôi!”

......

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ánh mắt mê man vô số lần trằn trọc không ngừng, Hàm Hinh chỉ cảm thấy một thế kỷ có lẽ cũng không dài như vậy.

Đau nhức, đau nhức thấu xương, mệt đến mức không thể đứng dậy, đến ngay cả việc nhấc tay lên cũng phát run.

Cô không có sức lực, ngay cả việc chớp mắt cũng cần rất nhiều sức.

"Tỉnh?"


Bên tai, giọng nói của người nào đó lại vô cùng mê hoặc, khác hoàn toàn với cô, sau khi anh ta được thỏa mãn, vô cùng vui vẻ.

Mộ Dịch Kỳ dường như có sức mạnh vô hạn, giống như đem chuyện vừa rồi lần nữa ngóc đầu trở lại.

"Cút."

Hàm Hinh khẽ nhả ra từ này, không muốn nói thêm.

Nhất là cùng anh.

Tất cả hình ảnh xấu hổ đều rõ ràng như vậy, cô không có cách nào có thể thẳng thắng gặp nhau, giống như bây giờ, cô không muốn xoay người sang chỗ khác, cảm thấy rất buồn nôn!

"Cút? Lại nữa sao?"

Sau lưng, một cánh tay ôm lấy eo cô, mang theo giọng điều chế giễu.

Hàm Hinh nhắm mắt lại, rõ ràng cô đã rất mệt mỏi, nhưng lúc này, bỗng dưng mở mắt ra, đều là sự tức giận.

"Anh đủ chưa? Tôi đã nói tôi từ bỏ, anh không hiểu tiếng người sao?”

"Phụ nữ nói không muốn, chính là muốn."

Người đàn ông trên giường hùng hồn nói.

"Nhưng tôi nói chính là từ bỏ, anh rõ ràng đã hiểu ý của tôi, còn cố ý đúng không?”

Vẫn không chịu thu tay lại, cả quá trình cô bất tỉnh vài lần, tên khốn kiếp này, trong đầu đều là cái này sao?

"Theo những gì tôi hiểu, cô là người phụ nữ tên xứng với mặt, hơn nữa, khiến tôi cảm thấy vô cùng hài lòng, vì trong quá trình trao đổi, chúng ta phối hợp rất hoàn mỹ, cô nói không muốn, tôi lại càng muốn cho!”

Mộ Dịch Kỳ vẫn mang bộ dáng hùng hồn nói.

Bỗng nhiên, Hàm Hinh quay đầu, chăn đã che đi phần lớn bộ phận, khẽ cắn mỗi, lườm anh: “Có phải anh thấy phụ nữ nói không muốn chính là muốn? Nói muốn chính là không muốn? Nói không thể chính là có thể?”


Rốt cuộc là đã qua tay bao nhiêu người mới có thể nghĩ ra cái lý luận chó má như vậy?

Mộ Dịch Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt của cô, bộ dáng kiêu ngạo, nhàn nhạt nhíu mày: "Chẳng lẽ không đúng sao? Khi tôi cho, cô cũng không phải muốn sao?”

"Đó là anh ép buộc tôi, tôi nói tôi không muốn! Mộ Dịch Kỳ, anh đã trải qua bao nhiêu người phụ nữ mới nghĩ ra ‘đạo lý’ này?”

Hàm Hinh nghĩ một lúc, cảm thấy câu nói của mình vừa rồi không đúng: "A, đây có lẽ là ý của Khổng Ý Yên? Đừng đem suy nghĩ của cô ta phóng lên người tôi, hoa hồng trắng vẫn là hoa hồng trắng, làm sao có thể đánh đồng với hoa hồng đỏ?”

Cô không phải phóng đại bản thân để giảm giá trị của cô ta, chỉ có điều, bất cứ người phụ nữ nào trên thế giới này cũng đều không thích đem người đàn ông của mình cho người khác, hoặc là, cô không muốn!

Mộ Dịch Kỳ nhíu mày lại từng chút một, đối với lời nói của Hàm Hinh, đôi mắt âm u dần xuất hiện nhiều sự phức tạp.

Anh duỗi một tay ra, nhàn nhạt giải thích: “Một năm trước là ngoài ý muốn, chung quy lại vẫn là tôi có lỗi với cô ấy, vì thế mà cô ấy đánh mất đứa bé nên cả người bây giờ yếu đuối nhiều bệnh, cũng là vì lần đó sinh non, Hàm Hinh, tôi không muốn cô nhắc đến chuyện của tôi và cô ấy lần nữa, tôi và cô ấy chỉ có duyên, không có tình, thứ tôi có thể cho cô ấy là thứ tôi nền bù đắp sự thiệt thòi của cô ấy.”

Lần lần tiên, Hàm Hinh biết mọi chuyện liên quan đến Khổng Ý Yên từ miệng anh, mặc dù mọi chuyện thật sự bất ngờ, bởi vì, mọi chuyện đều là ở một năm trước…

"Tất cả những đau thương của cô ấy đều là do tôi tạo nên, việc đã đến nước này, tôi không thể không quản!”

Hàm Hinh nhận thấy sự cố chấp của anh, không ngờ, mọi việc đều là ngoài ý muốn…

"Vì vậy, anh không có gì với Khổng Ý Yên, chỉ có điều trông thấy cô ấy, liền nhớ đến những sai lầm đã từng làm với cô ấy, bây giờ, muốn đền bù, coi như có thể cho cô ấy sự an ủi cuối cùng?”

Mộ Dịch Kỳ không nói gì, ôm mặt của cô, nhẹ nhàng hôn một cái.

Hàm Hinh né tránh: "Vậy nếu cả đời thì sao? Cả đời anh đều phải đền bù như vậy?”