Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 73: Cảnh nguyên trạch biết sự thật






Ngày hôm sau.

Mặt trời chiếu sáng, cơn gió dịu nhẹ trôi từ từ vào căn phòng dọc theo cửa sổ khép hờ, ngôi nhà màu trắng theo phong cách thanh nhã mang đến cho người ta một vẻ ngoài sạch sẽ và đơn giản.

Trên chiếc giường king—size, người phụ nữ say ngủ không màng danh lợi, đôi má phồng nhẹ là thói quen cô luôn có trong lúc ngủ.

Đằng sau cô, một cánh tay dài ôm lấy cô, cơ thể yếu ớt của cô, được người đàn ông to lớn phía sau quấn lấy, sát trong vòng tay anh.

Tiếp theo, trên giường tuyền đến một âm thanh.

“Thức rồi?”

Mộ Dịch Kỳ bị chuyển động của cô đánh thức nhanh hơn một bước, giọng nói khàn khàn sâu lắng

Đọc truyện tại đây.

Duỗi lưng một cái, cô mê man trong chăn, ừm một tiếng.

Giây tiếp theo, Hàm Hinh mở mắt ra, ý thức của cô ngay lập tức rõ ràng, khung cảnh đêm qua lóe lên nhanh chóng trong tâm trí cô.

Nhìn xuống chăn, đôi mắt cô trừng sắp sửa rớt ra ngoài!

Sao lại đổi quần áo rồi?

Không phải là áo trắng sao? Hay là quần áo của anh nhỉ.


Hàm Hinh quay lại, phát hiện anh vẫn đang mặc bộ đồ giống như mình mặc tối qua.

Tại sao cô lại mặc đồ ngủ?

Trên giường, hôm qua cô đã thực sự ngủ một đêm với anh.

Mộ Dịch Kỳ nhíu mày, giải thích chuyện đêm qua.

“Ngày hôm qua tôi có bảo Từ Du mua quần áo, em mặc đồ của tôi, tôi không có đồ để mặc.”

“Thế là, anh đã cởi đồ của em, thay thế cho em thành bộ hiện tại?”

Mộ Dịch Kỳ cho cô một cái nhìn “Dĩ nhiên, nếu không thì ma làm à?”, rồi từ từ cài nút áo lại.

Hàm Hinh tức giận không chịu nỗi, đúng là vô sỉ! Dám thừa dịp cô đi ngủ làm nên một chuyên hèn hạ hạ lưu vô sỉ như vậy!

Nghĩ đến quần áo...

Sao có thể, tủ quần áo toàn là quần áo, sao có thể không có quần áo chứ?

Cô thà để quần áo tự trèo lên người anh! Cà trớn!

Nâng chăn, Hàm Hinh tức giận đùng đùng đi vào phòng tắm.

Có cần thiết phải tức giận như vậy không? Anh chỉ cảm thấy quần áo cô mặc qua có mùi rất thơm thôi, bên cạnh đó, cũng không phải là không cho cô đổi quần áo.

Lúc Hàm Hinh ra khỏi phòng tắm, trên người cô là một bộ quần áo khác, tất cả đều mới từ trong ra ngoài.

Cô đã hết quần áo, cũng không thể mặc đồ ngủ đi làm, đành mặc bộ này.

Vẫn còn rất mới, điều kỳ lạ là quần áo cũng rất vừa vặn.

Sau một đêm, Hàm Hinh nhận thấy ở đây có nhiều thứ hơn, bên cạnh chiếc gương trong phòng tắm, thậm chí còn có những sản phẩm chăm sóc da mà cô thường sử dụng, rõ ràng là tối qua không có sẵn.

Nhân tiện, đôi giày dưới chân cô, cô cũng mới phát hiện đó là một đôi thỏ mũm mĩm hồng hồng, size 36.

“Quần áo có hợp không? Nếu không phù hợp thì tôi lập tức yêu cầu người đổi lại một vài bộ khác.”

Mộ Dịch Kỳ đi dép vào hỏi cô, anh đã mặc xong quần áo, còn đeo cả cà vạt.

Một bộ vest trông rất thanh nhã lỗi lạc.

“Đều khá hợp.”

Đôi mắt Hàm Hinh dừng lại nơi chiếc cà vạt anh đang đeo, cũng không biết hôm nay anh đang muốn mặc kiểu gì, mà mãi vẫn thắt chưa xong, không biết lý do làm sao, cô đột nhiên bước về phía trước, hai ba bước, thắt lại hộ anh.

“Có phải anh muốn buộc thành hoa không, đơn giản như vậy mà.”

Mộ Dịch Kỳ liếc nhìn cô, khóe miệng anh nhếch lên.


Lúc đến công ty, Hàm Hinh ngồi ở ghế lái phụ, khi chỉ còn cách công ty một hai trăm mét, cô yêu cầu xuống xe.

“Em muốn mua thuốc sao?” Vừa hay ở phía trước có một hiệu thuốc.

“Không phải, em không đi đến gara ngầm đâu, anh lái xe đến gara ngầm đi.”

Nói xong, cô đi xuống trong gió lạnh, quấn áo khoác thật chặt.

Mộ Dịch Kỳ chợt nhớ ra điều gì đó.

Vài giây sau, trong xe nổ ra một loạt tiếng còi đinh tai nhức óc, khiến những người xung quanh sợ hãi chạy đi.

...

Lúc đến công ty, Hàm Hinh đi bộ, cuối cùng vẫn không thể so sánh được với việc lái xe, cô còn phải chen thang máy để chờ lên tầng cao nhất, rõ ràng là đi đường chưa mất mười phút, bây giờ lại phải mất nửa giờ.

“Chuyện gì thế?”

Hàm Hinh chỉ vào văn phòng của Mộ Dịch Kỳ nghi hoặc, không phải vừa mới tới sao, sao cửa lại đóng rồi?

Hay là người lái xe còn chưa đến, đi muộn hơn cô?

Từ Du lắc đầu, nháy mắt ra hiệu: “Không phải, thưa cô, là Cảnh tổng của Cảnh thị đến, nhanh hơn cô một bước.”

Cảnh Nguyên Trạch.

Hàm Hinh không nghĩ gì, ngay lập tức lao vào, Từ Du còn định giữ lấy cô, Mộ Dịch Kỳ đã phân phó, không được để cô vào!

Quả nhiên, hai người bên trong đang ngồi đối diện nhau như thể đàm phán gì đó.

Đối với người đột nhập này, có vẻ như là một loại thuốc thư giãn làm đi sự xấu hổ giữa họ.

“Hai người, hai người đang nói gì vậy?”

Tại sao Cảnh Nguyên Trạch lại đến đây! Tại sao anh ta lại đến!

Cô đến gần, sau khi Cảnh Nguyên Trạch nhìn thấy cô, anh vừa sốc vừa ngạc nhiên.

“Hàm Hinh, tôi đến tìm em, em đã đi đâu, tôi nghe nói em không chịu trách nhiệm cho dự án của Cảnh thị, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Anh ta nắm lấy tay Hàm Hinh, giữ thật chặt, người đàn ông ngồi ở ghế đầu lặng lẽ nhìn về bên này, ngón tay mân mê cằm.

Mắt anh dừng lại chỗ Cảnh Nguyên Trạch đang cầm tay Hàm Hinh.

Cô vẫn đẩy anh ta ra, kháng cự trốn thoát khỏi bàn tay anh ta đang muốn giữ lại: “Em chỉ nghe theo chỉ dẫn của cấp trên, em đã làm lâu như vậy, nhưng dự án của Cảnh thị vẫn không thành công, vì vậy em không muốn làm nữa.”

Cảnh Nguyên Trạch nâng trán, có chút không tin lời cô nói.

Liếc nhìn Mộ Dịch Kỳ: “Có phải anh ta nói không? Hàm Hinh!”


Cảnh Nguyên Trạch chỉ mặt gọi tên, mũi nhọn nhắm vào Mộ Dịch Kỳ.

Hàm Hinh chỉ muốn Cảnh Nguyên Trạch rời khỏi đây nhanh, Mộ thị, anh ta tốt nhất không nên đến nữa.

“Không phải.”

“Phải.”

Hai giọng nói đồng loạt vang lên, trái tim người phụ nữ chùng xuống.

Cảnh Nguyên Trạch nhìn họ khó tin, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta thay đổi đáng kể so với sự không rõ ban đầu.

“Mộ Dịch Kỳ, anh im đi!”

Hàm Hinh không nhịn được mà muốn đập tan mọi thứ, người đàn ông này thật rẻ tiền!

Tại sao anh luôn thích khiêu khích người khác như vậy!

“Mộ Dịch Kỳ...”

Cảnh Nguyên Trạch nghe thấy Hàm Hinh gọi tên anh tùy ý như thế, trong giọng điệu, tùy tiện bình thường, nhưng trong ánh mắt lại ngạc nhiên bất an, anh ta ngay lập tức nghĩ ra điều gì đó, cảm thấy hụt hẫng.

Một dấu vết giấu kín dưới đáy mắt, bị xé toạc.

Hàm Hinh biết không thể che giấu được nữa rồi.

“Tại sao em gọi anh ta là Mộ Dịch Kỳ? Em nói với tôi đi, tại sao em gọi anh ta là Mộ Dịch Kỳ? Hàm Hinh, em nói đi! Nói đi!”

Hàm Hinh bị Cảnh Nguyên Trạch đẩy liên tục, bước chân của cô không ổn định, đôi giày cao gót của cô gần như nhiều lần suýt gãy, người nhìn cũng phải hoảng sợ.

Đối với tin tức gây sốc bất ngờ này, luôn cần có thời gian để bình tĩnh.

“Em biết, những chuyện cần xảy ra thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, có một số chuyện em không muốn giấu anh, đúng, hôm đó anh hỏi em, em gả cho ai, em nói cho anh biết, đó là anh ấy.”

Chỉ vào Mộ Dịch Kỳ, tư thái cao cao tại thượng ở phía sau.

Cảnh Nguyên Trạch suy sụp lui trở về chỗ ngồi, với tin tức này, anh ta thực sự không thể chấp nhận được!

Thực sự là Mộ Dịch Kỳ, Mộ Dịch Kỳ của Mộ thị, tại sao lại là anh ta!