Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 70: Một bữa cơm một người liên lạc trong danh bạ






"Cậu đi ra ngoài đi." Rất nhanh, Mộ Dịch Kỳ đã phản ứng lại.

"Vâng thưa tổng giám đốc."

Tự biết là tình huống "khẩn cấp", Từ Du còn chỉ mong có thể được ra khỏi đây nhanh một chút.

Đóng cửa lại, liền chỉ còn lại ba người bọn họ.

Hàm Hinh thấy trước được mình sẽ lại bị ngó lơ, nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống, hóa giải sự ngượng ngùng.

Nào ngờ đến ngay lúc đó, Mộ Dịch Kỳ cũng ngồi xuống theo, rõ ràng ghế sofa mà cô ngồi bên cạnh vẫn còn một ghế nữa, anh ta lại chen chúc cùng cô trong một cái ghế làm gì?

Cảnh này được Khổng Ý Yên âm thầm thu vào trong đáy mắt, sắc mặt bỗng cứng đơ.

" Dịch Kỳ, anh sẽ không trách em chứ? Em cứ như vậy không mời mà đến, anh có phải là tức giận rồi không?"

Khổng Ý Yên vừa mở hộp cơm ra, vừa nói.

Bê hộp cơm đến trước mặt Mộ Dịch Kỳ.

Cuối cùng làm bầu không khí trùng xuống đến cực điểm, bên trong hộp cơm chỉ có hai đôi đũa, Hàm Hinh thấy vậy liền ngây ra.


Chỉ có một bát cơm, chuẩn bị sẵn sàng hai đôi đũa như vậy là....

Cập nhật sớm nhất tại.

Cô không chút nghĩ ngợi cầm lấy một đôi trong đó, bê bát cơm kia lên, giả bộ như không biết gì hết, bắt đầu ăn.

Khổng Ý Yên chỉ muốn hét lên ngăn cô lại, đáy mắt lộ vẻ lo lắng, có điều bị Mặc Đình Khiên ngăn lại.

Hàm Hinh một mình ăn một bát cơm, ăn đồ ăn ngon, uống canh nóng, đúng lúc có thể lấp đầy cái bụng trống rỗng từ trưa của cô.

Mộ Dịch Kỳ ở bên cạnh lặng lẽ nhìn cô, nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh ngồi ăn cơm của cô, khóe miệng không nhịn được khẽ mỉm cười.

Còn có một đôi đũa nữa, anh vốn không muốn cầm lên, Khổng Ý Yên nói mình đã ăn cơm rồi, cuối cùng đôi đũa đó vẫn ở trên tay anh.

Người đàn ông ngược lại lại tỏ ra điềm đạm nho nhã, từ tốn gắp thức ăn đưa vào miệng.

Trong tay Khổng Ý Yên không còn gì cả, cứ ngồi không như vậy nhìn bọn họ ăn đồ ăn mình làm, không chen được vào câu nào cả.

"Không ai tranh với cô đâu, ăn chậm thôi."

Mộ Dịch Kỳ nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh bộ dạng như sắp hết đói đến nơi vậy, không nhịn được khẽ day mi tâm, bàn tay thỉnh thoảng lại đặt lên lưng cô vỗ nhẹ, rót cho cô một cốc nước.

Vừa bảo người ta ăn chậm thôi, nhưng bản thân lại ngồi một bên không ngừng gắp thịt vào bát cô, người đàn ông này, cũng không phải tên tốt đẹp gì cả.

"Tôi đói đó có được không? Cũng không ăn đồ của anh, còn nữa, chỉ có tôi với anh ăn, ai có thể cướp ở trong bát tôi được?"

Mộ Dịch Kỳ: "..."

Màn đấu khẩu đó bị người ngồi bên cạnh nhìn thấy, sinh ra đố kị.

Mộ Dịch Kỳ mím môi, cô không phải là không để ý, từ khi anh chủ động ngồi xuống bên cạnh cô ấy, trong lòng liền trùng xuống.

Rót nước cho cô ấy, sợ cô ấy bị nghẹn, giúp cô ấy vỗ lưng cho xuôi cơm, những chi tiết không thể che giấu nổi này, cô đều nhìn thấy rõ ràng.

Từ lúc nào, trong mắt của anh lại chỉ có mình cô ấy?

"Hàm Hinh, có ngon không?"

Khổng Ý Yên nhìn bát cơm trong tay cô đã vơi thấy đáy rồi, cho dù trong lòng rất đau, nhưng vẫn gượng gạo nở nụ cười, giả bộ bày ra bộ dạng rộng lượng thoải mái.

Bình thường lúc ở nhà, Mộ Dịch Kỳ cũng chưa từng thấy bộ dang lúc ăn như thế này của cô, hôm nay thấy được mặt khác này của cô, là do Khổng Ý Yên ban tặng, làm anh cảm thấy cũng không tệ lắm.

Dường như đã đem hết đống đồ ăn lấp đầy bụng của mình, Hàm Hinh ăn no rồi, thật sự no lắm rồi.

"Cô Khổng, mùi vị như thế nào, tôi tốt bụng nhắc nhở một chút nhé, lần sau không nên bỏ nhiều muối như vậy, ăn sẽ bị ngán đó, được chứ?"


"Mặn lắm sao? Lúc tôi nấu thấy vừa vặn rồi mà."

"Không, nên nhạt hơn một chút, bởi vì sau khi thức ăn được nấu xong xuôi muối mới hoàn toàn được tan ra, nếu như lúc cô nấu mà bỏ vào quá nhiều muối, lúc ăn sẽ càng mặn."

Cô bây giờ cảm thấy mặn đến nỗi nhịp tim cũng loạn cả lên, nếu không phải là không muốn để Mộ Dịch Kỳ ăn, cô tuyệt đối sẽ không ăn quá ba miếng thức ăn trong đó.

Nói về nấu ăn, có thể là vẫn chưa có ai dám nói mình là nhất ở trước mặt cô.

Lúc này, Mộ Dịch Kỳ cố ý dùng cùi chỏ chọc chọc vào cô, ánh mắt dò xét, nhìn cô giống như rất không tin tưởng những lời cô vừa nói.

"Những điều cô nói dường như rất bài bản, cô còn biết nấu ăn?"

Bản thân mình không biết không có nghĩa là người khác cũng vậy!

"Đương nhiên, thường là những người đã từng ăn đồ ăn do tôi nấu, đều sẽ yêu tôi."

Ánh mắt Mộ Dịch Kỳ tối lại, ánh mắt cùng vẻ mặt tràn đầy tự tin của cô, khóe môi lạnh lẽo sắc bén nhếch lên, lộ ra ý cười trào phúng.

Ánh mắt long lanh, đôi mắt phát sáng như sao, nhiễm một chút sảng khoái cùng sự giảo hoạt: "Vậy khi nào nấu cho tôi xem? Tôi sẽ đến thử?"

Hàm Hinh nhìn anh không giống như đang đùa, mà ở bên cạnh, ánh mắt của người bị phớt lờ đó vô cùng chướng mắt, trong lúc nhất thời đầu óc không kịp suy nghĩ liền buột miệng nói: "Có người nấu cho anh rồi, còn bắt tôi nấu làm gì, có ăn là tốt lắm rồi."

"Của cô làm lại khác."

Chỉ thấy khóe miệng Mộ Dịch Kỳ nhếch lên, ngạo mạn không đứng đắn nói ra câu này.

Mắt bỗng giật giật, Hàm Hinh muốn nói nhưng lại thôi.

Khổng Ý Yên vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh nãy giờ nghe được câu nói này, đầu ngón tay không nhịn được mà bấu chặt vào da thịt mình.

"Hàm Hinh, hôm nay đã ăn thử những món tôi làm rồi, khi nào, có cơ hội ăn thử những món của cô đây?"

Nói còn hay hơn cả hát, thật sự cho rằng nấu ăn dễ dàng vậy sao, cô muốn xem xem cô ta còn khoác lác được đến khi nào.

Đối với yêu cầu của Khổng Ý Yên, Hàm Hinh ngược lại rất nhanh đã đồng ý: "Có thể chứ, có qua có lại, mới toại lòng nhau chứ."

"Vậy để xem đến lúc đó tôi liệu có thể yêu cô luôn hay không?" Khổng Ý Yên nói đùa, nhưng thực ra ẩn chứa trong câu nói này lại là sự ghen ghét vô cùng.

Hàm Hinh cũng cười, lắc lắc đầu: "Không, phụ nữ ăn chỉ có thể đố kị, đàn ông ăn mới có thể yêu."

Nụ cười của Khổng Ý Yên cứng đờ trong nháy mắt.

Người phụ nữ lúc rời đi đem theo cả hộp cơm về, lúc sắp về còn kéo Mộ Dịch Kỳ vào trong góc thì thầm gì đó.

Hàm Hinh không nghe rõ, cũng không muốn nghe, tóm lại là chuyện không thể để cô nghe thấy được, nếu không, sao không thể nói ở trước mặt cô.


"Hàm Hinh, vậy tôi về nhé, cô nhất định không được hiểu lầm nhé, vốn là muốn để cho Mặc Khiêm ăn thử, giúp tôi góp ý một chút, không ngờ lại bị cô ăn hết, vẫn may cô biết nấu nướng, giúp tôi góp ý, lần sau, nhất định sẽ đến ăn thử món do chính cô làm."

"Không sao cả." Hàm Hinh chống cằm, gật đầu đồng ý.

Mộ Dịch Kỳ lúc tiễn người ra ngoài, xuyên qua khe hở, Hàm Hinh nhìn thấy người phụ nữ cuối cùng vào thang máy rồi vẫn chưa chịu rời đi, sự lưu luyến trong đáy mắt đó, sắp tràn đầy cả hốc mắt rồi.

Cuối cùng, vẫn nhào đến ôm người đàn ông, cho dù Mộ Dịch Kỳ không phối hợp, đáng hận đó là, anh ta không từ chối!

Đúng lúc cô không muốn tiếp tục nhìn nữa, chuẩn bị rời khỏi, người đàn ông quay người lại, nhanh chóng đi vào đóng cửa lại, cơ thể của cô đụng vào trước ngực anh: "Nấu cho tôi một bữa cơm."

Vừa mở miệng đã nói ra câu này.

"Dựa vào đâu chứ?"

Cô đến việc lưu một số điện thoại cũng phải có được sự cho phép của anh ta, dựa vào đâu anh ta nói gì cô cũng phải làm theo?

"Dựa vào việc tôi....sẽ cho phép trong điện thoại của cô có thể có thêm một "người liên lạc mới", thế nào?"

Hàm Hinh không thể tin nhìn anh, người đàn ông này mặt thật dày, keo kiệt đến mức độ như vậy, một bữa cơm, đổi lấy một người liên lạc mới trong danh bạ?

Cô không đồng ý: "Không được, ít nhất cũng phải từ ba số trở lên."

Cô giơ ba đầu ngón tay lên, giống như đang thề độc vậy.

Mộ Dịch Kỳ lúc này nhíu chặt lông mày, túm lấy hai bên má mũm mĩm của cô, khẽ vỗ nhẹ một cái: "Tôi không thích mặc cả."

Hàm Hinh hơi sợ: "Vậy thì hai số, hai số thôi có được không?"

"Xem ra cô đến một số cũng..."

"Được rồi, một số nhé, một số thôi được chưa?!" . Truyện Bách Hợp

Có vẫn còn hơn không.