"Cô ngốc thật hay giả ngốc đó hả? Vừa nãy ở trong phòng họp, không có một việc nào khiến tôi hài lòng cả, cố ý à?"
Mộ Dịch Kỳ gọi Hàm Hinh ra ngoài giáo huấn một trận, vô cùng nghiêm khắc, không hề chú ý đến biểu cảm trên mặt của Hàm Hinh cũng rất khó chịu.
"Không phải vậy, tôi.... xin lỗi, là do tôi quá sơ xuất, tôi sẽ nhanh chóng làm quen với toàn bộ công việc."
Cô vốn muốn giải thích trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà bắt cô thành thạo công việc giống như Từ Du, chắc chắn là không thể, sức phấn đấu ít nhất cũng chắc chắn sẽ có sự khác biệt.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không nói ra thì hơn.
Mộ Dịch Kỳ ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, giống như một địa chủ ung dung nhàn nhã, Hàm Hinh đứng trước mặt anh bộ dạng phục tùng cúi thấp đầu, giống như một người dân phạm sai lầm bị tước đi mạng sống, đang chờ đợi sự trách phạt, nhưng hiện tại, cũng đúng là như vậy.
"Từ Du rốt cuộc đã nói gì với cô, lại có thể làm cuộc họp thành như khi nãy?"
Hàm Hinh: "..."
Thật sự rất sợ sẽ làm liên lụy tới Từ Du, cô liền giải thích: "Thư kí Từ chỉ bảo mọi thứ cho tôi rất rõ ràng, là do tự tôi quá chủ quan, tưởng là rất đơn giản, lúc đó liền chỉ nghe sơ qua mà thôi, kết quả không ngờ rằng..."
"Sẽ lại thành bộ dạng như bây giờ?"
Hàm Hinh mím chặt môi, không phủ nhận.
Mộ Dịch Kỳ lúc đó đã cau mày rất chặt, sự âu lo nhàn nhạt hiện ra.
So với sự ủ rũ trên mặt cô, trên người anh lại có thêm một sự phức tạp không thể diễn tả bằng lời, khiến cô lại càng lo lắng hơn.
Lúc này, điện thoại của Mộ Dịch Kỳ đột nhiên rung lên, Hàm Hinh không nói gì nữa, yên lặng.
Vô tình, cô nhìn thấy trên mặt anh có chút do dự, sau đó mới nhấc máy.
"......"
"Nói đi."
"……"
"Không có thời gian, bên phía công ty xảy ra chút chuyện, nuôi một kẻ ngốc bên trong phá hỏng chuyện của tôi."
Hàm Hinh ngước mắt nhìn về phía anh, cũng không biết là đang nói chuyện với ai, vẻ mặt vừa quẫn bách lại vừa tức giận, nhưng lại không thể nói gì, vấn đề đúng là từ cô mà ra.
Mộ Dịch Kỳ cũng nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, hừ lạnh một tiếng, giống như là đang nói: Đúng, tên ngốc đó chính là cô!
Đối phương không biết đã nói gì, Mộ Dịch Kỳ cau mày lại, cắn môi dưới, thầm do dự.
Có điều cuối cùng, anh vẫn khước từ như cũ: "xem lần sau có thời gian hay không, tôi bây giờ còn có việc, cúp máy đây."
Nói xong, liền nhìn thấy hành động quyết đoán của anh.
Từ đầu đến cuối, Mộ Dịch Kỳ không hề chớp mắt.
"Ai đó?" Hàm Hinh mạo muội hỏi, liền nhìn thấy trên mặt Mặc Đình Khiên tràn ngập vẻ không vui, liếc về phía cô: "Không nghiêm túc làm việc, suốt ngày chỉ quan tâm những chuyện linh tinh."
"..."
"Được được được, vậy tôi liền đi nghiêm túc làm việc đây có được không?"
"Ừm."
Đứng lên, Mộ Dịch Kỳ đồng ý, đột nhiên, đi đến sát bên người cô, nhàn nhạt hỏi: "Cơ thể hôm nay có chỗ nào không thoải mái hay không?"
"Không, rất tốt mà." Hàm Hinh chớp chớp mắt, vẫn chưa hiểu ý của anh.
"Hôm qua cô rung động kịch liệt như vậy, sự tổn thương các cơ quan trong cơ thể so với vết thương bên ngoài hồi phục càng chậm hơn, một khi mà thấy khó chịu, lập tức phải nói với tôi, nếu không đợi đến lúc đau đến không cứu nổi nữa, xem cô chết thế nào."
Xem cô chết thế nào....!!!
Cô còn tưởng rằng anh thật sự quan tâm cô, rất tốt, trước giờ không bao giờ nói được nửa câu giống người bình thường!
"Không cần anh phải bận tâm, tôi rất khỏe!" Hàm Hinh tức giận đem văn kiện đặt mạnh xuống trước mặt anh, khoanh tay lại, ánh mắt liếc ngang, quay người đi ra cửa.
Không biết người đàn ông phía sau lúc này, lại bày ra biểu cảm như thế nào.
Quay lại bàn làm việc, Hàm Hinh vẫn còn tức giận việc Mộ Dịch Kỳ lấy cô ra đùa giỡn, nào biết rằng ở bên này, liền nhìn thấy Từ Du quay lại.
Vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, không thể đoán được anh ấy đã trải qua những gì.
Thu lại ánh mắt, Hàm Hinh mím chặt môi, tiến lên phía trước thăm dò một chút.
"Thư kí Từ,anh quay lại rồi?"
Từ Du lạnh nhạt ừm một tiếng, khóe môi khẽ nhếch lên.
" Nhanh đó chứ, việc đó giải quyết thế nào rồi?"
Cô lúc trước mất mấy giờ đồng hồ mà không giải quyết được, anh ta lại giỏi như vậy? Mới chưa đến ba tiếng đồng hồ, thời gian đi lại cũng đã mất hơn một tiếng rồi.
Lúc đó, chỉ thấy trên mặt Từ Du cười mà như không cười, yên lặng không nói câu nào.
Hàm Hinh tự động về chỗ, được thôi, cô cũng không nên hỏi nhiều quá.
Sau đó, Từ Du liền đi vào trong phòng làm việc của Mộ Dịch Kỳ.
"Thế nào?"
Giọng nói của Mộ Dịch Kỳ vang lên.
" Thưa sếp, tổng giám đốc Cảnh của Cảnh thị luôn hỏi tại sao lại không phải cô chủ đến, ông ấy nói chỉ bàn dự án này với cô chủ, những người khác, ông ấy không có hứng thú."
"Cái gì?"
Chỉ nhìn thấy khóe miệng người đàn ông chợt nhếch lên, tỏa ra một tầng khí lạnh, đối với kết quả này tỏ ra vô cùng khinh thường.
Từ Du còn nói: "Tổng giám đốc Cảnh nói, hi vọng ngày mai sẽ thấy người đến đó là cô chủ, như vậy, đều có lợi cho cả hai bên."
Anh ta báo cáo tường tận lại mọi việc xảy ra ngày hôm nay, không có nửa lời dối trá.
Rất lâu sau, Mộ Dịch Kỳ lại mở miệng lần nữa, nói với anh ta: "Không cần đi nữa, từ bỏ dự án này."
Từ Du vừa nghe đến đây lập tức kinh ngạc vô cùng: "Tổng giám đốc, hạng mục đó là... chúng ta đã bỏ rất nhiều công sức vào dự án này, thật sự muốn từ bỏ sao?"
"Cậu đang chất vấn quyết định của tôi?"
"Không dám ạ."
Mộ Dịch Kỳ sao không biết một khi từ bỏ, sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thất, nhưng rất đáng.
"Việc này nhanh chóng tiến hành đi, mối quan hệ hợp tác với Cảnh thị, từ nay về sau, chấm dứt."
Từ Du lại dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, lên tiếng đáp lại: "Vâng, Tổng giám đốc."
......
Bên ngoài, có hai người đang ngơ ngác nhìn nhau.
Hàm Hinh đang cúi thấp đầu làm việc, đột nhiên nghe thấy một chuỗi âm thanh của giày cao gót, cô liền tò mò ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ đến cô ta có thể đến thẳng phòng làm việc như vậy.
Khổng Ý Yên nhìn thấy Hàm Hinh, cũng như vậy, đáy mắt cũng tràn đầy sự kinh ngạc.
Biểu cảm trên mặt, lại càng đặc sắc.
"Chào... cô."
Khổng Ý Yên mỉm cười, đặt hộp cơm ở trong tay lên trên bàn, đưa một tay ra.
Đây là lần đầu tiên hai người được coi là chính thức gặp mặt, lúc trước, tình huống đều rất đặc biệt.
Hàm Hinh đưa tay ra, không cười dịu dàng giống như Khổng Ý Yên, mà chỉ khẽ mỉm cười, giống như là qua loa cho có.
Cô thật sự là không thể cười được.
Khổng Ý Yên nhìn Hàm Hinh một lúc lâu, vén mái tóc dài ở bên tai, chỉ vào hộp cơm kia: "Là thế này, mấy ngày trước cơ thể tôi không được khỏe, làm phiền đến Dịch Kỳ, hôm nay mới học được vài món ăn mới, vốn muốn cho anh ấy thưởng thức thử xem sao nhưng anh ấy nói là không có thời gian, công ty có việc gấp, tôi đành mang đến đây..."
"Tôi biết, lúc cô gọi điện thoại cho anh ấy tôi cũng ở đó."
Hàm Hinh thẳng thắn giải thích, lông mày hơi nhăn lại.
"Hóa ra là như vậy...." nghe vậy, Khổng Ý Yên khẽ tự lẩm bẩm.
Nụ cười mỉm lại lần nữa xuất hiện trên mặt, Khổng Ý Yên một tay cầm hộp cơm, tay còn lại, nhiệt tình nắm lấy tay của Hàm Hinh, giống như vô cùng thân thiết.
"Vậy thì ăn cùng đi, đúng lúc cô cũng ở đây, hai người cùng nếm thử xem tay nghề của tôi thế nào, được không?"
Không đợi Hàm Hinh từ chối, Khổng Ý Yên đã kéo cô đi vào phòng làm việc, Từ Du cùng Mộ Dịch Kỳ ở bên trong bất ngờ ngây ra.