Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 64: Anh ta sẽ không bao giờ làm cái gọi là người được yêu thương nhất vớ vẩn đó nữa






“Wow, nhìn xem, thật sự là Mộ Dịch Kỳ đấy, anh ấy vậy mà lại đến Cảnh thị của chúng ta rồi!”

“Mộ, Mộ Dịch Kỳ thật sự đã đến Cảnh thị của chúng ta rồi!”

“Đẹp trai quá! Từ lâu đã nghe nói Mộ Dịch Kỳ không chỉ có cái đầu biết kiếm tiền nhất, ngay cả khuôn mặt này, cũng làm cho con người hay thần tiên đều phải phẫn nộ! Trời ơi, hôm nay được gặp, tôi sợ là thật sự sẽ yêu anh ấy mất thôi!”

Lúc đi vào Cảnh thị, hình bóng của Mộ Dịch Kỳ đã ngay lập tức thu hút vô số cái liếc nhìn của những người phụ nữ, đến đàn ông cũng có vài người cũng lặng lẽ quay đầu lại nhìn trộm, khuôn mặt khiến đàn ông thì oán hận còn phụ nữ thì yêu thích này cũng không còn cách nào khác, đi đến đâu cũng sẽ nổi tiếng.

Bước chân của người đàn ông này rất hối hả, ngũ quan sắc sảo ghép lại với nhau, giống như một tác phẩm kiệt xuất nhất

Đôi chân dài thẳng tắp tiến vào như một cơn bão, trong đám người, vòng hào quang cứ tự động lóe lên quanh người anh, bất luận đi đến chỗ nào, cũng đều là ánh mắt tò mò và ngạc nhiên nhìn anh.

Những đường nét của bộ vest vẽ nên những đường cong mang theo sự giỏi giang và khí suất, đôi mắt đen láy dừng lại ở quầy lễ tân.

“Cảnh Nguyên Trạch có ở đây không?”

Đọc FULL bộ truyện.

Anh trực tiếp gọi tên của đối phương, trong giọng nói có thể tìm ra một tia sát khí sắc bén như dao ngầm hiện ra.

Nhân viên lễ tân nhìn đến đờ người ra, thầm nghĩ rằng đẹp trai quá đẹp trai quá đẹp trai quá!


Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

“Có, tổng giám đốc Mộ, tổng giám đốc Cảnh của chúng tôi vừa mở cuộc họp, bây giờ đang ở trong phòng làm việc, bởi vì cũng sắp đến giờ tan làm rồi, xin hỏi…”

Không đợi cô nói xong, Mộ Dịch Kỳ đã đi về phía thang máy, từ tầng một đến tầng cao nhất, cứ bấm số thôi, đại khái không có cách nào hơn.

Những người khác nhìn thấy hành động ngầu chết người này thì không nói những lời thừa thãi nào, rất liên tục, ai nấy trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ mê mẩn.

“Ting!”

Âm thanh cửa thang máy được mở ra vang lên, ngay sau đó những người ở bên ngoài liền ùa vào.

Cảnh Nguyên Trạch ngước đầu lên nhìn thấy anh thì cực kì ngạc nhiên và hoài nghi.

“Khách quý, tổng giám đốc Mộ hôm nay đến Cảnh thị là vì chuyện gì đây?”

Thư kí ở bên ngoài vội vàng chạy đến, mặt đầy mồ hôi, sắc mặt không được tốt lắm, ánh mắt nhìn về phía Mộ Dịch Kỳ.

Còn Cảnh Nguyên Trạch thì không nói nhiều, cũng không chú ý theo ánh mắt đó của thư kí và bảo thư kí lui xuống.

Bưng đến một cốc trà, hai người ngồi xuống, bầu không khí kỳ lạ bị ngăn cách bởi hai chữ kiềm chế.

Mộ Dịch Kỳ cũng không kiêng dè gì, anh trực tiếp nói ra điều mình muốn biết: “Hàm Hinh đi đâu rồi?”

Lúc này, anh nhìn thấy động tác của Cảnh Nguyên Trạch hơi ngừng lại, trong đáy mắt có những gợn sóng màu đen lặng lẽ nổi lên.

“Cô ấy chưa về?”

“Về rồi tôi còn đến đây?” Mộ Dịch Kỳ đảo mắt nhìn quanh phòng làm việc, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở căn phòng riêng biệt đó, anh liền đứng dậy rồi bước qua.

Cảnh Nguyên Trạch chớp mắt, nhìn thấy hành động kỳ lạ của Mộ Dịch Kỳ anh ta cũng không ngăn cản, anh ta muốn xem Mộ Dịch Kỳ rốt cuộc muốn làm gì.

Cửa phòng bị mở ra, ở trong có giường, có đèn, có ghế các loại, nhưng mà cũng không giống với tưởng tượng, sạch sẽ như tuyết, bốn góc đều ngăn nắp, trên giường cũng chỉ có một cái gối.

Quay người lại, Mộ Dịch Kỳ vẫn không yên tâm: “Cô ấy không về công ty, đến chỗ anh bàn công việc, cuối cùng rốt cuộc đã đi đâu rồi?”

Ánh mắt nghi ngờ đó rơi xuống người mình, Cảnh Nguyên Trạch đối với điều này cũng hoài nghi không dứt, đây là muốn chĩa mũi nhọn vào anh ta sao?

“Cô ấy thật sự là có đến Cảnh thị một chuyến, nhưng mà…rất nhanh chóng đã rời đi rồi, tổng giám đốc Mộ lại có thể đích thân đến lo cho sự an toàn của một nhân viên sao?”

“Suy cho cùng thì cũng là người của tôi, anh nghĩ sao?”

Mộ Dịch Kỳ lạnh nhạt nhìn anh ta, hai người có chiều cao tương xứng, ánh mắt cũng ngang nhau, khí chất cũng không cách nào nói được rằng ai mới cao hơn một bậc.


Lạnh lùng thâm trầm, đều là những ông chủ không dễ để nói chuyện.

“Tổng giám đốc Mộ, anh muốn tìm người thì không ở chỗ tôi, nếu không tin thì cứ tùy anh lục soát.”

Cảnh Nguyên Trạch không chút lo ngại mở điện thoại lên rồi quay số, không ngờ là lại tắt máy.

Kỳ lạ…ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi thẫn thờ.

Mộ Dịch Kỳ lúc này đã biết người không ở đây, sao lại có thể lãng phí thời gian đi tìm nữa, trong đầu nghĩ lại những lời chắc như đinh đóng cột của Tô Mẫn Di, hàng lông mày thanh tú của anh không khỏi nhíu chặt.

“Anh…”

Cảnh Nguyên Trạch đang nhìn chằm chằm vào tay, làm sao biết được có một cánh tay giơ ra trực tiếp cầm lấy điện thoại của anh ta, tin nhắn trên đó, toàn bộ lọt vào tầm mắt của Mộ Dịch Kỳ.

Một giây sau, điện thoại cũng đã được đặt lại trong tay anh ta, còn Mộ Dịch Kỳ cũng đã rời khỏi.

Hành động kì lạ đó Cảnh Nguyên Trạch không phải không biết, thật sự anh ta nghĩ không thông.



“Mợ chủ đã về chưa?”

Sau khi rời khỏi Cảnh thị, Mộ Dịch Kỳ lại lái xe quay về nhà họ Mộ, việc đầu tiên sau khi vào cửa là hỏi đám người làm tình hình, sắc mặt anh rất lo lắng, người làm phải vội vã trả lời là chưa về.

“Cả ngày vẫn chưa về?”

“Vâng, mợ chủ sau khi ra ngoài từ sáng đến bây giờ vẫn chưa về.”

Nghe vậy, vào lúc này, Mộ Dịch Kỳ nắm chặt tay rồi nện lên tường, làm vang lên một trận ầm ĩ, cho dù chất lượng trang hoàng có tốt, nhưng mà chỗ tường đó vẫn xuất hiện một vết lõm rất lớn.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Trong phòng, ông cụ Mộ nghe thấy tiếng liền thò đầu ra hỏi.

Mộ Dịch Kỳ thở hổn hển và không đáp lại, thần sắc có vẻ rất nghiêm túc pha chút đau khổ.

Lúc này, anh liền xông lên lầu, không đến mấy phút sau lại chạy xuống, lúc đi qua người đang ngồi ở sô pha liền dừng lại: “Tôi đi đưa cô ấy về.”

Không ở Cảnh thị, chỉ có thể ở một chỗ khác thôi.




Đêm khuya.

Người phụ nữ nằm trên chiếc giường hãng Simmons King-size rộng lớn, đôi mắt nhắm nghiền lại, đường viền lông mi rơi xuống bên trên mũi, làm nền cho ngũ quan xinh đẹp và sắc sảo của cô.

Giường đệm thơm tho tao nhã, chiếc chăn màu hồng nhạt với những ren hoa được đắp trên người cô, cả căn phòng tràn ngập mùi của thiếu nữ và một màu hồng nhạt.

Trên giường dưới đất đều có những con gấu bông, con thỏ dễ thương lông xù.

Cô ngủ say rồi, hơi thở đều đặn, dưới môi đã được lau sạch, băng gạc màu trắng che đậy đi những vết tích đó.

Bên mép giường, người đàn ông đang ngắm cô ngủ không hề chớp mắt, trong đôi mắt ấm áp sâu thẳm đó có những tia máu, có sự sắc bén nhưng lại không hề cảm thấy dữ tợn.

Những ngón tay nhẹ nhàng sờ mặt cô, ngón tay cái của anh ta vuốt ve bên môi lành lặn của cô, rất mềm mại.

Chỉ có lúc thế giới yên tĩnh đi, tất cả mọi người đều không ở đây, anh ta lặng lẽ nhìn cô, nghe cô hít thở, mới có thể thật sự cảm nhận được là cô cuối cùng cũng đã quay về.

“Hàm Hinh, vì sao chị lại phải rời đi? Chị từng nói, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau!”

6 tuổi, ngày đầu tiên vào cô nhi viện, ăn bữa cơm đầu tiên, có một người con trai lớn hơn anh ta mấy tuổi đã cố ý vẩy nước tiểu vào bát cơm của anh.

Người con trai đó bắt anh ăn hết, bát cơm toàn là mùi khai, anh ta ngẩn người ra chuẩn bị nuốt xuống, là cô hất đổ bát cơm trong tay anh rồi nói với anh: “Đồ ngốc, trong này có nước tiểu, nước tiểu không ăn được đâu, không được ăn nữa.”

Sau đó tìm một cái bát mới rồi chia một nửa cơm cho anh, bản thân còn ăn chưa no ngược lại còn nhìn anh cười vui mừng.

Cô nói: “Chị không có bố mẹ, muốn có một người thân, em có thể làm em trai của chị được không?”

“Em trai?”

“Đúng vậy, nếu như em là em trai chị, em chính là người chị thương yêu nhất suốt cuộc đời này, hai bọn mình sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

“Người chị yêu thương nhất, mãi mãi ở bên nhau sao?”

Ký ức quay về, kẽ môi thoát ra một hơi lạnh làm người ta rùng mình, hừ, nếu có kiếp sau, anh ta nhất định không làm cái gọi là người được yêu thương nhất vớ vẩn này nữa!