Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 61: Anh ta cứ muốn trút những điều không vui này lên người khác






“Ting ting!”

Cuối cùng, trong cái không gian chật hẹp này, cùng với tiếng âm thanh cửa thang máy được mở ra, Hàm Hinh cứ như được sống lại, cô hít thở từng ngụm không khí trong lành, thật sự có thể nói rằng cuộc đời đã lần nữa được bắt đầu lại.

Cũng không biết lúc nãy ai đã đánh rắm ở trong thang máy, quãng đường mười mấy tầng, cô cứ luôn phải nín thở, trong không gian chật chội đó đều là mùi đánh rắm, thật sự là suýt nữa đã làm cô chết ngạt.

“Đúng rồi!”

Cô liền chạy nhanh ra ngoài, lúc cô chạy đến cửa thì chỉ nhìn thấy Khổng Ý Yên đã lên một chiếc taxi và rời đi.

Hàm Hinh có chút tiu nghỉu, cô cứ nghĩ sẽ nghe được một số chuyện gì đó từ cô ta, lúc nãy ở trong đó, thật sự cô đã nghe thấy rất nhiều chuyện mà cô không biết.

Tuy cô hơi nghi ngờ việc không biết vì sao Khổng Ý Yên cố ý “thừa nhận” việc lúc trước Mộ Dịch Kỳ tan làm sớm là vì cô ta, rõ ràng đoạn thời gian đó, Mộ Dịch Kỳ đã về nhà họ Mộ, luôn ngủ ở nhà, sao lại có thể là vì cô ta được, trừ khi mỗi lần anh ấy đều đến chỗ cô ta trước, sau đó mới về nhà họ Mộ.

Nhưng mà cô cũng phát hiện ra, thì ra ở nhà họ Mộ, địa vị của Khổng Ý Yên cũng rất cao và vững chắc, mấy người nhân viên ở đây có ít nhất một nửa là biết cô ta, lúc nãy ở trong thang máy, mấy người kia nhường chỗ cho cô ta, mấy cái hành động tự nguyện đó cũng không phải là ngày một ngày hai nữa.


Đọc truyện tại đây.

Cũng không có gì bất ngờ, suy cho cùng ai cũng biết cô ta là người mà Mộ Dịch Kỳ yêu quý nhất, trong mắt bọn họ, đối với Mộ Dịch Kỳ mà nói, Khổng Ý Yên là sự tồn tại quan trọng và đặc biệt nhất.

Một tiếng sau, Hàm Hinh xuất hiện ở Cảnh thị.

“Hàm Hinh, cuối cùng em cũng đến rồi!”

Cảnh Nguyên Trạch vội vàng chạy đến, anh đang ở bên ngoài khảo sát hạng mục, sau khi nghe nói cô tới liền lập tức chạy về.

“Tôi không sao, anh không cần quan tâm đâu.”

Cô biết anh muốn nói gì, cứ thế xóa bỏ đi sự lo ngại này là được rồi.

“Là ai đã cứu em? Lộ Thần Tường sao lại có thể bằng lòng buông tay được? Nếu như biết được là anh ta, anh nhất định chết cũng sẽ không đưa em đi!”

Trong lòng Cảnh Nguyên Trạch cứ hối hận mãi không thôi, vốn muốn dùng cơ hội này giới thiệu Hàm Hinh với những người khác, không ngờ là đưa cừu vào miệng hổ.

Bây giờ nghĩ lại, hương vị và kiểu cách của những loại bánh ngọt và đồ ngọt tối đó, chủ đề được thiết kế, thật sự làm người ta sợ run lên.

Có thể quen thuộc với cô ấy như vậy, hơn nữa còn rất hiểu cô, thì không còn ai khác nữa!

“Anh ta có làm khó em không?”

“Hàm Hinh, em nghĩ anh sợ anh ta sao? Anh đã từng nghĩ đến tình cảnh của em nên không tính toán, em hiểu không?”

Hàm Hinh đỡ trán, đây chính là điều cô lo nhất, hai người bọn họ có rất nhiều xung đột, đổi lại là lúc trước, Cảnh Nguyên Trạch luôn bị chọc tức nhiều hơn, không tính toán những hiềm khích trước đó, nghĩ đến thể diện của cô, ít nhiều gì cũng không để ý lắm.

Bây giờ e là không thể thực hiện được rồi.

Còn nhớ có một năm vào sinh nhật của Cảnh Nguyên Trạch, cô quên béng đi ngày hôm đó cô cũng đồng ý với yêu cầu của Lộ Thần Tường là cùng xem phim với anh ta, kết quả là 11 giờ tối đó, cô đang cùng đón sinh nhật với Cảnh Nguyên Trạch thì nhận được cuộc gọi khẩn cấp của cảnh sát.

Lộ Thần Tường đã tổ chức một trận thi đua xe với số tiền thưởng kếch xù dưới đường hầm, ai là người chiến thắng cuối cùng thì người đó sẽ cầm 30 tỷ này đi, nhưng không ai biết rằng, nếu ai cầm được 30 tỷ đó, thì người đó có thể sẽ chết ngay tại chỗ.


Bởi vì sự hứng thú xấu xa đó, anh ta đã thêm vào một khúc cua dị thường mà anh ta đã tự thiết kế ở cuối đường đua của cuộc đua xe, được gọi là hành lang của sự chết chóc.

Những tay đua đẳng cấp nhất có 10 người thì 9 người không vượt qua được, hầu như chỉ xem là đủ rồi, đó cũng là điều bình thường, không nên tùy tiện thử, rồi cũng chỉ gây ra tai nạn chết người thôi, nhưng mà trong đó vẫn có một người không cưỡng lại được sức hấp dẫn của số tiền thưởng kếch xù nên đã thử một lần, cũng may sau cùng chỉ là mất chân tay nhưng vẫn còn sống.

Bởi vì những đội tự phát này không kí được khế ước với chuyện sinh tử, cảnh sát cũng không quản nổi mấy chuyện này, chỉ có thể tăng mức độ khiển trách lên.

Lúc đó cô hỏi anh ta, vì sao lại làm như vậy, rất tàn nhẫn, anh ta đáp lại rằng anh ta không vui nên anh ta muốn trút những điều không vui này lên người khác, để người khác đến chịu đựng những đau khổ của anh.

Hàm Hinh đến nay vẫn nhớ đôi mắt lạnh lẽo thâm trầm không có chút ấm áp đó.

Không muốn nhớ lại nữa…

“Hàm Hinh, rốt cuộc là ai cứu em? Lộ Thần Tường sẽ không chịu buông tay đâu!”

Cảnh Nguyên Trạch hỏi cô, trong đôi mắt đó đang rất khẩn thiết tìm kiếm một đáp án.

Cô hất bàn tay mà anh đang đặt trên vai mình ra, Hàm Hinh chậm rãi nói: “Là chồng tôi, tối đó anh ấy cũng ở đó, đúng lúc tôi gặp được anh ấy.”

Sắc mặt Cảnh Nguyên Trạch ngay lập tức thay đổi, gương mặt anh hơi cứng đờ lại, trong đôi mắt ảm đạm đó có chút mất mát.

“Có thể nói cho anh biết em đã lấy ai không?”

Anh phải biết, bởi vì từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy rằng đây không phải là sự thật, sao cô lại có thể gả cho người khác, sao lại có thể!

Anh đã từng tưởng tượng vô số lần về hình ảnh cô mang váy cưới trắng, tay cầm bó hoa tươi, dáng vẻ đó, thuần khiết và xinh đẹp biết bao, khóe môi khẽ nở nụ cười, là mục tiêu anh từng nói sẽ bảo vệ cả đời, cuối cùng thì sao, vì sao lại trở thành như ngày hôm nay?

Anh sai rồi, anh đã quá kiêu ngạo trong quá khứ, cứ mãi mãi không chịu cúi đầu trước cô, luôn là cô hết lần này đến lần khác nhân nhượng việc anh không hoàn hảo và chấp nhận những khuyết điểm của anh, còn anh, vào lúc cô cần anh nhất đã vứt bỏ cô trong cơn mưa đêm tàn khốc đó, báo ứng, đều là báo ứng!

“Rất xin lỗi, Cảnh Nguyên Trạch, tôi không thể nói với anh, tôi và anh ấy, chỉ muốn sống bình yên, chúng tôi không muốn bị cuốn vào những thị phi này, tôi hi vọng anh sớm hiểu rõ, chúng ta đã không còn là chúng ta của ngày trước nữa rồi.”

Hàm Hinh nói xong liền ngồi xuống rồi lấy giấy tờ ra, cô đến để nói chuyện công việc, động tác rất thành thục, thậm chí không chút cau mày.


Cảnh Nguyên Trạch nắm chặt tay, môi mím chặt thành một đường thẳng, anh không cách nào cảm nhận được có bao nhiêu mảnh vụn đang vỡ nát trong lồng ngực mình, ánh mắt anh tràn ngập sự hối hận, anh không biết làm sao để tha thứ cho bản thân.

“Hàm Hinh, chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch được chứ?” Cảnh Nguyên Trạch đột nhiên nói.

Ngón tay của Hàm Hinh hơi ngừng lại, sau khi thờ thẫn mấy giây cô liền trở lại như ban đầu: “Giao dịch gì?”

“Chỉ cần em nói với anh em gả cho ai, anh ngay lập tức sẽ nhường lại toàn bộ bản quyền sản phẩm sẽ được đưa ra thị trường mà Cảnh thị và Mộ thị cùng hợp tác sáng lập nên, ngoài ra sẽ phụ thêm cho em 4% vốn, anh sẽ hoàn toàn rút khỏi, những thứ Mộ thị cho Cảnh thị đều hoàn toàn miễn phí.”

Khóe môi cô vẫn cong lên và giữ nụ cười đó như ban đầu, Hàm Hinh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh, cô dùng ánh mắt “có phải anh bị điên rồi không” nhìn thẳng vào Cảnh Nguyên Trạch.

Không cần tiền vốn, cũng không cần tiền bản quyền, tất cả đều cho cô?

Hàm Hinh đột nhiên thở gấp, dưới lồng ngực cô cứ giống như có một tảng đá lúc thì được nâng lên, lúc lại được đặt xuống.

Đây là giao dịch gì vậy?

“Cảnh Nguyên Trạch! Anh điên rồi đúng không? Anh không biết những cái này đáng giá bao nhiêu sao?”

Chỉ mỗi tiền vốn đã hơn mấy trăm tỉ, còn thêm vào bản quyền, rút lại sản phẩm, những thứ này, những con số có thể lớn đến mức không thể đoán trước được.

“Từ lúc nào anh trở nên ấu trĩ như vậy? Anh có phải Cảnh Nguyên Trạch của ngày trước không?”

Hàm Hinh không biết nên nói gì, cô giận dữ, kiểu giao dịch này, là kiểu giao dịch không có chút trách nhiệm nào, cũng là kiểu giao dịch đê tiện nhất!