Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 55: Còn nói nữa tôi khó tránh khỏi






Lần nữa mở mắt ra, Hàm Hinh thấy mình đã đang ở trong nhà họ Mộ.

Trái tim vẫn luôn căng thẳng trong mơ hồ cuối cùng cũng thả lỏng, cả người có chút bủn rủn bất lực, cô có chút không lấy nổi sức, tối như bưng, tiện tay bật đèn bàn trên tủ đầu giường, chỉ là khi xung quanh vừa sáng lên, kèm theo đó là tiếng thét chói tai vọng ra.

Thứ nhất, cô phát hiện thế mà cạnh mình còn có người, thứ hai, trên người cô không mặc quần áo!

“Mộ, Mộ, Mộ Dịch Kỳ, sao anh cũng ở đây?”

Cô gần như kéo hết tất cả chăn mềm che lên người mình, cánh tay nhỏ bé trắng nõn ôm chặt lấy chăn, đầu nhô ra, đôi mắt trừng to, đề phòng nhìn anh đang nằm trên gối.

Giờ đã là nửa đêm, Mộ Dịch Kỳ giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng mở mắt ra, nhìn cô vẫn có thể hoạt động thoải mái, nói chuyện lưu loát thế này, chắc hẳn đã hết sốt rồi.

Lúc về đến nhà, vì hai chân của cô bị gió lạnh thổi vào trong thời gian dài, cả người lập tức sốt lên, khi cô về vẫn cứ khóc, cũng không biết trong miệng đang lẩm bẩm cái gì, dáng vẻ tủi thân đau buồn, dù thế nào cũng không chịu phối hợp cho bác sĩ chữa trị.

Chỉ đành dùng biện pháp vừa thô bạo vừa trực tiếp này cô mới yên tĩnh hơn một chút.

Xoay người nằm nghiêng gối đầu lên cánh tay, Mộ Dịch Kỳ hỏi cô: “Cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”

Hàm Hinh lấy chăn phủ kín người, đôi mặt cố né tránh, vì cô phát hiện dường như anh ta cũng không mặc quần áo.


“Ừm, vẫn tốt, không thấy khó chịu nữa.”

Rõ ràng đang kiềm nén không cho ánh mắt nhìn về phía cơ thể anh, nhưng mà vẫn không nhịn được mà nhìn sang.

Mộ Dịch Kỳ đã sớm nhìn thấy ánh mắt không được tự nhiên của cô rồi, lập tức đưa tay ra búng vào mặt cô: “Ngại ngùng gì chứ, cũng không phải chưa từng nhìn thấy, quần áo là do tôi cởi, thuốc hạ sốt trên người cô cũng là tôi xoa.”

Hàm Hinh: “...”

A...

Cô căn bản không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì! Sao lại không nhớ một chút gì chứ?!

Chỉ nghe thấy Mộ Dịch Kỳ cất lời: “Ông nội phái mấy người phụ nữ đến giúp cô, tối qua thật sự là do cô cứ nắm chặt lấy tôi không buông, lại cứ khóc lóc, ông nội đau lòng cô, sợ người khác làm cô khó chịu, tôi đành phải làm.”

Bây giờ nét mặt của Hàm Hinh giống như tôm luộc vậy, cả khuôn mặt đỏ phừng phừng.

“Vì vậy, đều là anh tắm rửa thay quần áo giúp tôi sao?”

Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Ừm.”

Mộ Dịch Kỳ kéo một ít chăn lại, nhân lúc cô không chú ý mà kéo luôn cô đến, chợt xoay người một cái, hai tay chống tại hai bên người cô, cả người cô đều sít sao nằm trong lòng của anh, dưới ánh trăng, bốn con mắt xinh đẹp nhìn lấy nhau.

Hai mắt của cô gái chớp chớp, bị anh kéo đến, còn bị đè xuống, vừa hạ sốt, đầu óc cũng hơi tỉnh táo rồi.

“Tối qua cô vẫn luôn khóc gì thế?”

Tiếng khóc kia, vừa đau buồn lại vừa tuyệt vọng, giống như đã không còn ý nghĩa sống tiếp, giống như đau khổ khi phải chịu cái chết.

Anh vẫn luôn kiên nhẫn hỏi cô, nhưng phát hiện người phụ nữ này thật khó chơi, ngoài khóc ra thì không nói cái gì.

“Tôi khóc sao? Không nhớ nữa.”

“Hử?” Mộ Dịch Kỳ nghe thấy câu trả lời này, nhíu mày: “Không chỉ như vậy, cô còn luôn gọi tôi là ‘ba, con nhớ ba lắm’, năm chữ này cũng không nhớ sao?”

Hàm Hinh khẽ ngước mắt lên, nhìn vào anh ta chăm chú, sống mũi thẳng tắp cứng cáp, vô cùng rõ ràng.

Cả người anh, anh tuấn phi phàm.


Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ở khoảng cách gần đến vậy, khuôn mặt thâm thúy, đường nét rõ ràng.

“Không nhớ, tôi không nhớ mình đã từng khóc, làm sao nhớ được chuyện tôi nhớ ba?”

“Vậy cô còn nhớ chuyện đã xảy ra vào tối qua không? Lộ Thần Tường.”

Đáy mắt Hàm Hinh lập tức xảy ra biến hóa cực lớn, đột nhiên cô cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đập mạnh vào, cục đá đè ép thật lâu trong lòng cô, lay động qua lại, khiến cô thở không ra hơi.

“Đừng sợ, tôi chỉ hỏi cô, không có ý gì khác.”

Mộ Dịch Kỳ cũng chú ý đến thay đổi này của cô đầu tiên, ôm lấy cô, mặc dù tư thế mập mờ, nhưng như vậy anh có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập của cô, từ lúc bắt đầu đập rất kịch liệt, đến bây giờ đã dịu đi, bình tĩnh không ít.

“Tôi chỉ muốn hỏi cô, vì sao lại sợ anh ta như vậy?”

“Anh ta là đồ điên! Là đồ đê tiện bỉ ổi, lạnh lùng tàn nhẫn, nhà họ Hàm đối xử với anh ta tốt như vậy mà anh ta có thể tự tay phá hủy, tôi không trông mong anh ta báo đáp nhà họ Hàm cái gì, nhưng anh ta có thể tàn nhẫn với nhà họ Hàm như vậy, anh ta còn là người sao?!”

Càng nói giọng điệu của Hàm Hinh càng kích động, trong khóe mắt cũng dâng lên nước mắt.

Mộ Dịch Kỳ hiểu đại khái, anh cũng không hỏi kỹ, bây giờ cảm xúc của Hàm Hinh không được ổn định lắm, anh hỏi cũng không được gì, trái lại có khi còn xảy ra tác dụng phụ.

“Mộ Dịch Kỳ, tôi có thể cầu xin anh một việc không?”

Anh ta nhìn sang, nhịp tim Hàm Hinh vô cùng gấp gáp.

“Nói đi.”

“Nhất định không thể để cho Lộ Thần Tường tìm được tôi, tôi không muốn bị cậu ta đưa đi, tôi thật sự rất sợ cậu ta.”

Câu nói cuối cùng kia, chất chứa nỗi sợ hãi tột cùng của cô, khi nói đến cái tên Lộ Thần Tường, hơi thở của cô cũng có chút không ổn định.

Mộ Dịch Kỳ lập tức đồng ý với cô, khiến anh không hiểu là, rốt cuộc Lộ Thần Tường đã làm gì mà khiến cô sợ hãi như vậy?

“Cô sợ anh ta bắt được cô sẽ đánh gãy chân cô sao?”

“Anh cảm thấy không phải sao? Mộ Dịch Kỳ, anh sai rồi, anh ta sẽ làm, cái gì anh ta cũng dám làm, chỉ cần tôi trở về, anh ta sẽ không cho tôi cơ hội trốn đi, cho dù là đánh gãy chân tôi, anh ta cũng không tiếc làm, tôi đã từng nói anh ta là đồ điên rồi!” Năm đó, vì để tiến vào nhà họ Hàm, vì để cô nhìn thấy, anh ta giả vờ như bị lưu manh ven đường đánh gần chết, loại thủ đoạn đê tiện thế này mà anh ta cũng dùng được, có thể thấy lòng dạ Lộ Thần Tường sâu đến mức nào!

Híp mắt lại, đáy mắt Mộ Dịch Kỳ xẹt qua vẻ thâm trầm: “Cô đã từng nghĩ, vì sao cậu ta nhất định phải ở bên cạnh cô không?”

Hàm Hinh mím chặt môi lại, đáy mắt cất giấu bí mật không thể nói, không thốt lên lời.


Tim đập nhanh hơn, từ trước đến giờ đây là cảm giác rõ ràng nhất mà anh cảm thấy ở trên người cô.

Cũng không hỏi kỹ tiếp, Mộ Dịch Kỳ dừng lại đúng lúc: “Tại thành phố H, cho cậu ta thử một chút, xem đây là địa bàn của ai.”

Hàm Hinh nghe ra sự xem thường trong lời của anh, ngẫm lại, tốt nhất thật sự có thể như vậy.

“Mộ Dịch Kỳ, mấy ngày nay có thể tôi không thể đi làm được không?”

Cô muốn đến viện thăm cha, anh nói đêm qua cô luôn nhắc tới ba, vậy thì đi thăm một chút thôi.

“Có thể.”

Mộ Dịch Kỳ đáp ứng không hề do dự, đồng thời hôn xuống trán cô một cái: “Đưa tôi đi xem thế nào, hả?”

Nghe vậy, Hàm Hinh chợt mở to mắt, thăm dò hỏi: “Anh cũng muốn đi sao?”

Một người thực vật có gì đáng xem.

“Ngủ tiếp đi, tỉnh dậy lại nói.”

Không chờ cô đồng ý, Mộ Dịch Kỳ đã quyết định thay cô rồi.

“Nhưng mà không phải mai anh có cuộc họp quan trọng nào sao? Cũng có thể đến thăm cha vào giữa trưa, không cần gấp gáp như vậy.”

“Không, tôi muốn đến cùng cô, lần đầu tiên gặp mặt, nhất định phải thể hiện thành ý, còn cuộc họp tôi sẽ báo Từ Du lui lại.”

“Nhưng mà...”

Bỗng nhiên, Hàm Hinh còn muốn nói gì đó, nhưng tất cả lời nói đều bị ngừng lại, ánh mắt đột nhiên trừng lớn. Trong chăn, giọng điệu trầm lắng mang theo sự khắc chế vang lên: “Nhưng nhị cái gì, không cảm thấy tôi vẫn luôn không ngủ được sao, còn nói nữa, tôi không chắc đâu...”