Hàm Hinh không ngờ mình lại bước vào Cảnh thị lần thứ hai.
Thực sự tin tưởng Đường Tiểu Nhu, thực sự buông tay là nhìn nhau mà cả hai không còn ngại ngùng, gặp lại, tình đã hết.
Có thể thẳng thắn đối mặt với người trước mắt, đây mới thực sự là buông tay. Mặc dù bây giờ vẫn còn có chút khó khăn, nhưng cô tin rằng, loại cảm giác này sẽ không còn xa nữa.
"Tổng Giám đốc Cảnh, chuyện dự án tôi vẫn sẽ tham gia, vẫn mong Tổng Giám đốc Cảnh không nên làm khó tôi vào lúc này, để tôi có thể làm việc thật tốt vì công ty của mình.
Lời này nói đi nói lại cũng là đang cảnh cáo anh ta, đừng có làm kẻ tiểu nhân, dùng quyền lực để làm việc tư.
Cảnh Nguyên Trạch nhìn cô lần nữa, ánh mắt dò xét nhiều lần, biết rõ đó không thể là ý của cô, nhưng, cô đến đây, không phải như những gì anh mong muốn sao?
"Em nghĩ kỹ rồi?" Anh ta hỏi, lông mi hơi hạ xuống.
"Không có cái gì gọi là nghĩ kỹ cả. Đây là công việc của tôi, tôi không thể bỏ bê được." Hàm Hinh trả lời.
Giọng điệu xa cách của cô khiến Cảnh Nguyên Trạch hơi khựng lại, độ cong khóe miệng biến thành một đường thẳng tắp.
Được, cô nói cái gì thì là cái đó.
"Chỉ cần điều kiện Mộ thị bên em đặt ra có thể đáp ứng được, có thể khiến tôi hài lòng, đương nhiên chuyện này sẽ xong."
Giữa thương nhân, coi trọng nhất chính là chữ "lợi", chỉ có lợi ích, không hề thay đổi.
Giọng nói Hàm Hinh rõ ràng, không hề có sự yếu ớt, khóe môi đỏ tươi cong lên thành một nụ cười nhẹ, là cách trả lời sắc bén nhất: "Đó là đương nhiên. Tổng Giám đốc Cảnh muốn chúng tôi làm gì đều được. Đây là công việc."
Cô lại âm thầm nhấn mạnh thêm một lần, cô vì công việc cho nên mới như vậy, không nên có suy nghĩ gì khác.
Như vậy, giữa hai người ngoại trừ quan hệ hợp tác, không có gì cả.
Cảnh Nguyên Trạch nhìn Hàm Hinh, khóe miệng là một nụ cười không giải thích được. Nhưng mà, rất nhanh, nụ cười trên khuôn mặt vừa hiện lên đã bị xóa sạch bởi sự thâm trầm, từ từ biến mất.
"Tôi biết. Em đang lo lắng tôi dùng danh nghĩa cá nhân, ép em làm chuyện em không muốn, đúng không?"
Cô vẫn chưa trả lời.
Im lặng, đôi khi lại là câu trả lời quan trọng nhất.
Đáy mắt Cảnh Nguyên Trạch vô cùng dằn vặt. Sự kiệm lời của cô, sự lạnh lùng của cô, đều không phải là cô trước kia.
Như thế này lại càng khiến anh ta nhớ nhung.
"Cho tôi xem thành ý của Mộ thị, đồng ý với tôi một việc. Nghe nói thứ sáu này có một buổi dạ tiệc, em tham gia cùng tôi."
Cái gì? Dạ tiệc?
Hàm Hinh nhíu mày, vừa nói không lợi dùng quyền lực để làm việc riêng, tại sao lại đổi ý?
Đây là chuyện của công ty bọn họ, liên quan gì đến cô?
Thấy Hàm Hinh đang do dự, giọng Cảnh Nguyên Trạch lại nặng hơn, ho nhẹ vài tiếng: "Đừng nghĩ nhiều. Nghe nói người tổ chức lần này định dựa vào buổi dạ tiệc để giao thiệp với thành phố H. Đến lúc đó, trên thương trường khó tránh được chạm mặt. Nếu em đã đại diện Mộ thị phụ trách dự án này, theo lý thì nên thừa nhận sự hợp tác của chúng ta với bên ngoài, đừng để đến lúc đó bị người khác chen chân gây xích mích, được chứ?"
Bất đắc dĩ, tất cả đã nói xong, Hàm Hinh phát hiện mình căn bản không tìm được lý do bác bỏ.
Suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Chính xác là thứ sáu sao?"
Đáy mắt Cảnh Nguyên Trạch hiện lên tia sáng sâu kín: "Ừ, đến hôm đó tôi sẽ tới đón cô."
Trong lòng Hàm Hinh run sợ, dừng vài giây, cô đang do dự.
Nếu đã đáp ứng dự án này với Cảnh thị, ngoại trừ một mình ở bên cạnh Cảnh Nguyên Trạch ra, đồng thời, dạ tiệc lần này anh ta còn có thể giới thiệu dự án này với người khác. Như vậy cũng là mở ra một cục diện mới cho Mộ thị, nếu như thế....
Cô có thể chấp nhận được.
"Được, tôi đi. Mong rằng đến lúc đó Tổng Giám đốc Cảnh sẽ giới thiệu kế hoạch dự án giữa Mộ thị chúng tôi và bên anh, tránh cho bên ngoài không hiểu quan hệ giữa chúng ta."
Khi nói đến câu cuối cùng, đôi mắt phượng hẹp dài của Cảnh Nguyên Trạch dần dần nheo lại, đuôi mày khẽ nhướng lên, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo có chút lạnh lùng, đầu lưỡi khó chịu để bên trong quai hàm.
Một lời hai ý nghĩa?
Lúc xuống lầu, Hàm Hinh phát hiện ánh mắt đang nhìn mình chỉ trỏ của những người xung quanh. Cô cũng chỉ đơn giản làm như không thấy.