Khi bước ra cửa ban công, cả bờ vai Hàm Hinh đều suy sụp.
Không có biểu cảm dư thừa nào, dường như, vừa rồi, giống như chưa phát sinh chuyện gì cả.
Từ Du vốn đang đứng ở cửa, khi thấy người ra ngoài, vội vàng tiến đến đỡ: "Phu nhân, cô không sao chứ?"
Trước đó khi hai người bước vào không khí rất căng thẳng, sau đó cửa đóng lại, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Từng thấy dáng vẻ Tổng Giám đốc của mình vài lần nổi giận, sẽ không đánh người, huống chi đó còn là người phụ nữ của anh, nhưng những cái khác......
Vốn dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Hàm Hinh, song khi thấy dấu vết mờ ám lưu lại trên cổ, người trẻ tuổi ho khan vài tiếng.
"Tôi không sao, " Hàm Hinh khẽ cong môi mỉm cười, nháy nháy mắt với Từ Du, trong mắt, thấp thoáng có chút dấu vết khô lại.
Đã nhìn thấy cả dấu vết trên cổ, Từ Du còn có thể nói gì được?
"Tôi biết, phu nhân, vậy tôi đi làm việc trước."
Cập nhật sớm nhất tại.
"Khoan đã."
Hàm Hinh lập tức gọi anh ta lại, cô mím môi, trong ánh mắt, như đang đấu tranh một phen.
Từ Du không hiểu được, vì thế liền hỏi: "Phu nhân còn có việc sao? Người cứ nói."
Nhẹ nhàng hít vào một hơi, Hàm Hinh cười tự giễu, khoanh tay trước ngực: "Là thế này, vừa rồi, Mộ Dịch Kỳ nói, bảo tôi đến phòng thị trường trước cho quen với tình hình, sau này mới nhận chức vụ thư ký, nếu không trong công ty, sẽ có rất nhiều nghị luận về tôi."
Anh ấy nói thế sao, Từ Du lập tức đưa ra nghi ngờ: "Không phải chứ, đây là ý của ông cụ......"
"Còn có, chuyện này đừng nói cho ông nội."
Lông mày Từ Du càng nhăn chặt lại.
"Vì sao vậy phu nhân?"
"Không vì sao cả, thư ký Từ, nhờ anh đấy."
Nói xong, Hàm Hinh cầm lấy vài thứ vừa mới lấy ra để trên bàn, giữ lại trong tay: "Chờ đến khi anh ấy cảm thấy tôi có thể ngồi trên vị trí này, tôi lại quay về, trong khoảng thời gian này, đừng nói cho ông nội, đây là chuyện giữa tôi với Mộ Dịch Kỳ, đừng làm cho một ông lão đã tám mươi tuổi còn phải lo lắng chuyện này."
Khi đi khỏi, cả người Từ Du đều mờ mịt mất phương hướng.
Phòng thị trường.
Khi đến phòng thì trường, tình hình bên này rất mới mẻ, thật sự rõ ràng đối lập như bầu trời và mặt đất vậy.
Phòng thì trường là bộ phận bận rộn nhất trong cả công ty, thường xuyên phải dựa vào tình huống đột ngột phát sinh mà xử lý, Hàm Hinh biết rõ, Mộ Dịch Kỳ cái tên kia bảo cô đến chỗ này, rõ ràng chính là muốn chơi xỏ cô.
Hừ, không cần sống dưới mí mắt anh nữa, cô cũng tình nguyện.
"Hàm Hinh phải không? Người mới à?"
Giám đốc trông thấy cô, lập tức vẫy tay bảo cô đến gần.
Vẫn cúi đầu vội vàng làm việc của mình, cho nên không có mấy người phát hiện cô là người mới đến.
"Ừ, là tôi."
Giám đốc là một ông chú béo ục ịch vơi mái tóc kiểu Địa Trung Hải, thấy cô bước đến, trực tiếp giao cô cho người khác: "Tốt quá, hiện tại cô có cộng sự rồi, lập tức đi bàn bạc hạng mục này cho tôi, đi nhanh đi."
"Ơ, Giám đốc, tôi cứ đi như thế này, như thế này đi không được sao?"
"Không được! Cô vừa nói không có ai đi cùng, hiện tại cuối cùng cũng có người, dừng gây phiền toái cho tôi nữa, lại từ chối thì tháng này trừ toàn bộ chuyên cần!"
"Giám đốc ~"
"Còn Giám đốc?"
"Được được được, tôi đi, tôi đi là được! Người đâu?"
Hàm Hinh nghe thấy âm thanh ai oán truyền đến, còn đang tiêu hóa, đã bị đẩy về phía người trước mặt: "Người này phải không! Nhanh lên!"
Trước mắt, là một cô gái với mái tóc đen uốn xoăn, mặc đồ công sở, trên mắt được trang điểm tinh xảo, là kiểu nàng tiên cá thịnh hành nhất hiện nay.
"Cô là người mới tới?"
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô.
"Là tôi, tôi tên là Hàm Hinh, chào cô."
Cô ta liếc mắt nhìn tay Hàm Hinh một cái, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển động, rồi mới vươn tay ra: "Tôi, Tô Mẫn Di, tổ trưởng tổ A."
Hàm Hinh gật gật đầu giống như đã hiểu, nhưng thật sự vẫn chưa hiểu hết.
"Đúng rồi, Giám đốc vừa nói, để cô đi cùng với tôi, là muốn đến chỗ nào vậy?"
" Ra ngoài trước rồi nói sau, tôi từ từ giải thích cho cô, cầm lấy mấy thứ này."
Bỗng nhiên, trong ngực bị nhét vào một đống tài liệu.