Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 15: Tới lúc đó cháu đến công ty làm






Lời ông cụ nói cô cái hiểu cái không, nhưng nếu bây giờ đã gả vào đây, tuân thủ đạo làm dâu, chuyện này đương nhiên cô hiểu.

“Vâng, cháu biết rồi.” Gật đầu vài cái, nở nụ cười khéo léo.

“Ừ.”

Cầm tách trà, ông cụ bình thản nhấp một cái, sau đó buông ra, lại nói tiếp.

“Bây giờ cháu cũng không cần lo lắng tiền thuốc men của ba cháu, nhà họ Mộ chúng ta sẽ trả cho cháu, bước vào cửa nhà chúng ta, đương nhiên sẽ không thiệt thòi. Nhưng mà, cháu lập tức xin nghỉ những công việc không đứng đắn kia ngay, đừng làm mất mặt nhà họ Mộ.”

Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, cho đến khi nghe được hai câu cuối cùng kia, sắc mặt Hàm Hinh khẽ thay đổi.

“Tại sao phải nghỉ việc? Cháu cũng cần đi làm, cuối cùng cháu cũng không thể nào mãi dựa dẫm vào các người.”


Kỳ hạn chỉ có hai năm, hai năm sau, nếu cô bị nuôi thành một con sâu gạo chỉ biết ăn rồi chờ chết, vậy sau này biết làm sao?

Ông cụ hơi nhíu mày, giữa hai đầu lông mày bạc trắng hiện vẻ nghiêm nghị: “Chỗ như quán bar thích hợp để một người phụ nữ đã có chồng bước vào hay sao? Huống chi sau này có thể còn sinh con, chuyện công việc ông sẽ sắp xếp cho cháu, tới lúc đó cháu đến công ty làm, làm trợ lý của Dịch Kỳ, giúp đỡ cho nó.”

Nghe vậy, Hàm Hinh lập tức sửng sốt!

Cái gì? Cô phải đi theo Mộ Dịch Kỳ làm việc?

“Ông nội, anh ấy có đồng ý không?”

Trong đầu Hàm Hinh toàn là ánh mắt mà tối hôm qua người đàn ông kia nhìn cô, vô cùng chán ghét.

Làm sao có thể để cô xuất hiện bên cạnh anh chứ.

Sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Cháu là vợ nó, nó dám không đồng ý à?”

Ông cụ nghiêm túc nói, như thể đây là chuyện hiển nhiên.

Hàm Hinh không khỏi thầm thở dài một hơi, nói như vậy...

Được rồi, đến lúc đó tính tiếp.

Những chỗ như quán bar quán rượu, đúng là không hợp với cô, vàng thau lẫn lộn, quá phức tạp.

“Được, hôm nay cháu xin nghỉ việc, nghe lời ông.”

“Ừ.” Ông cụ hết sức hài lòng mà nhìn cô.


Tấm chi phiếu trong tay có hơi nóng phỏng tay, cầm theo khó có thể làm giảm nhiệt độ.

Hàm Hinh nhìn sắc mặt ông cụ nhẹ nhàng khoan khoái, mặt mũi hồng hào, hình như rất sung sướng.

Nở nụ cười tươi: “Ông nội,vậy ông cứ tiếp tục vui vẻ ăn điểm tâm sáng, cháu đi trước ạ.”

Cô giơ tấm chi phiếu lên, ra hiệu.

Lông mày bạc trắng của ông cụ nhướng lên, hiểu rõ cô có ý gì: “Ừ, đi đi.”

Hàm Hinh vừa bước đến cửa phòng, bên trong lại truyền ra tiếng nói: “Từ nay về sau, cháu chính là cháu dâu nhà họ Mộ, tất cả mọi chuyện đều phải đặt nhà họ Mộ lên đầu, nghe theo ý của nhà họ Mộ.”

Người phụ nữ thờ ơ cười lạnh, không để tâm: “Biết rồi, ông nội.”

...

Sau khi Hàm Hinh rời khỏi nhà họ Mộ, trước tiên liền đến bệnh viện đưa chi phiếu cho bác sĩ.

Đã có kinh nghiệm của chuyện lần trước, bây giờ chỉ khi tận mắt thấy chi phiếu đến tay bác sĩ, lúc này cuối cùng mới an tâm.

Tiền vừa đưa đến, phẫu thuật lập tức bắt đầu.

Chờ đợi dài dằng dặc như không có hồi kết, một mình cô đi qua đi lại gần mười vòng quanh bệnh viện.

Chữ đỏ trên phòng phẫu thuật hết sức bắt mắt, lại như đang nhắc nhở cô phải tiếp tục dày vò chờ đợi.

Cuối cùng, sau ba giờ liên tục đi qua đi lại đứng ngồi không yên, trái tim đang treo cao cũng rơi xuống.


Phẫu thuật thành công!

Lúc bước ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ mổ chính đúng là bác sĩ Lâm.

Nhìn thấy Hàm Hinh, không khỏi tò mò.

“Cô gom góp ở đâu mà được 900 triệu

Người phụ nữ đứng sát tường, đang vui vẻ bước nhanh đến, sau khi nghe câu hỏi này, ánh mắt không khỏi trầm xuống.

Nhưng rất nhanh, như không có chuyện gì, lại nở nụ cười ôn hòa: “Mượn bạn, đúng lúc cô ấy có, tôi mượn của cô ấy.”

Bác sĩ Lâm sáng tỏ: “À, thảo nào tôi thắc mắc cô kiếm đâu ra nhiều tiền trong thời gian ngắn ngư vậy, yên tâm, không sao, phẫu thuật rất thuận lợi, không uổng tiền đâu.”

“Vậy là tốt rồi, còn phải cảm ơn...”

Hàm Hinh đang híp mắt cười nhợt nhạt, đôi môi đẹp đẽ vừa nói ra hai chữ cảm ơn, mắt nhìn lướt qua, không bỏ sót được bóng dáng đang đứng một chỗ kia.

Góc nghiêng quen thuộc của người nào đó, khiến toàn thân cô trở nên căng thẳng.

“Sao vậy?”