“Tổng giám đốc Mộ, sao lại không đưa Hàm Hinh đến?”
Một lúc sau, Đường Tiểu Nhu cũng đến, bị Diệp Thiếu kéo vào trong lòng, một cái hôn nhẹ quen thuộc rơi dọc theo đôi môi mềm mại của cô.
Cảnh tượng hôn nhau bình thường của hai người lại làm hai người đàn ông kia nhìn đến ngây ra.
Lục Thiên Sơn cũng bĩu môi, nhìn Mộ Dịch Kỳ.
Mộ Dịch Kỳ khẽ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng, có một chút do dự lướt qua, không biết là đang nghĩ điều gì.
“Đang hỏi anh đó.” Đường Tiểu Nhu nhắc lại một lần nữa, hỏi dồn Mộ Dịch Kỳ.
Anh không nói gì, nhưng Diệp Thiếu lại thấp giọng nói với Mộ Dịch Kỳ vài câu gì đó, sau đó, sắc mặt Đường Tiểu Nhu khẽ thay đổi, lẳng lặng tránh đi.
Ba người đàn ông uống rượu, còn Đường Tiểu Nhu ngồi mở điện thoại của mình ra, bắt đầu cuộc chiến 5v5 mới.
“Đúng rồi, có chuyện này cần nói với cậu, ngày đó sau khi cậu rời đi, Lộ Thần Tường có đến để tìm Hàm Hinh.”
Diệp Thiếu nói.
“Tôi biết.” Người bên cạnh anh đã nói cho anh biết.
“Tôi thấy chuyện này không đơn giản, tốt nhất là nên chú ý tới anh ta nhiều hơn.” Diệp Thiếu khuyên nhủ.
“Có nói gì không?”
Nghĩ lại một lúc, Diệp Thiếu lắc đầu: “Thế thì không có, sau khi không nhìn thấy Hàm Hinh, anh ta rời đi luôn.”
“Hàm Hinh là một vưu vật.” Lúc này, người còn lại đang nằm trên sofa uống rượu đột nhiên nói, giọng nói có chút thương cảm.
Nhất thời, Mộ Dịch Kỳ đạp chân qua đó, giẫm vào chiếc áo sơ mi của người kia, in hằn dấu chân.
Lục Thiên Sơn nói: “Con mẹ nó, Mộ Dịch Kỳ, cậu đền áo cho tôi, chiếc áo này gần hơn hai mươi tư triệu đó, mau lên! Đền tôi!”
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Không ai để ý đến anh.
“Sau khi cậu rời đi, Khổng Ý Yên đã khóc một trận.” Lúc này, Diệp Thiếu nói tiếp, miêu tả lại: “Lúc đó tôi và Tiểu Nhu vừa trở về, đang ngồi ở góc khách sạn.”
Mộ Dịch Kỳ im lặng không nói gì.
Diệp Thiếu híp mắt lại, có chút tò mò: “Nhớ đến khoảng thời gian trước uống rượu, không nghe nói cô ta muốn đi đến thành phố H, cũng thật trùng hợp, sau khi cậu đi, cô ta lại có chuyện.”
Ánh mắt của Mộ Dịch Kỳ lập tức bắn về phía anh.
“Chỉ là tò mò, tò mò mà thôi.” Diệp Thiếu cười.
“Tôi không có ý chỉ trích cậu, có gì thì nói, đừng có lấp la lấp lửng là được.”
“Mọi chuyện chỉ có như vậy, tôi đã nói xong rồi.”
Diệp Thiếu dường như không muốn nói thêm gì với anh ta nữa, uống rượu xong liền đi đến bên cạnh bạn gái của mình.
“Anh dẫn em chơi có được không? Kĩ thuật của em kém quá, huhuhu, anh ta mắng em trình độ học sinh tiểu học.”
“Mắng lại nó, đợi anh online, anh lấy mạng nó.”
“Hihi, vậy thì tốt quá rồi.”
Nhìn về phía đó, Mộ Dịch Kỳ thấy Đường Tiểu Nhu đang ngồi trên chân Diệp Thiếu, vui mừng đến nỗi đá chân loạn xạ, trong tay hai người đều đang cầm điện thoại, chơi game?
Không biết là đang chơi gì nữa.
Nói những câu mà anh chẳng hiểu gì cả.
Lúc này điện thoại reo lên: “Alo?”
“Có đó không? Dịch Kỳ, ra ngoài uống một ly đi, tìm anh có chút việc.”
Người trong điện thoại mới nói vài câu, anh đã thấy tiếng bước chân truyền đến.
Khổng Ý Yên mở cửa phòng bao ra, nhìn thấy Mộ Dịch Kỳ đang ngồi ở bên trong, uống đến mơ màng rồi còn Lục Thiên Sơn đã ngủ không biết trời trăng gì nữa.
Còn đôi kia, lúc nào cũng dính lấy nhau, hai người dựa sát đầu vào nhau, đột nhiên kêu lên: “Penta kill!”
“Anh ngầu quá đi, Diệp Thiếu! Moa moa moa!”
Đường Tiểu Nhu ôm chồng mình, cảm thấy hôn bao nhiêu cũng không đủ! Anh chơi game thật giỏi!
Khổng Ý Yên nhìn về phía đó vẻ chẳng có hứng thú, bước vào trong, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dịch Kỳ.
“Có chuyện gì?”
Mộ Dịch Kỳ đi thẳng vào vấn đề, anh hỏi trước.
“Là như vậy, ngày mai là buổi họp lớp, lớp trưởng bảo em kiểm kê số người, em đến để hỏi anh thôi, đúng rồi, mọi người đi cùng nhau đi, Diệp Thiếu, Thiên Sơn, phải đi hết nha.”
“Vậy còn phải hỏi anh nữa à?”
Khổng Ý Yên cười, đêm nay, cô đánh phấn mắt nhũ đỏ hồng, khác với cách trang điểm nhẹ nhàng thường ngày, lúc này trông cô vô cùng quyến rũ: “Bởi vì muốn nghe ý kiến của anh mà, dù sao thì anh cũng đã kết hôn rồi, Hàm Hinh thì sao? Có đưa đi cùng không?”
Câu cuối cùng như vô tình hỏi đến nhưng đấy lại là câu quan trọng nhất.
E là, cô ta chỉ đợi để hỏi câu này thôi.
Mộ Dịch Kỳ không trả lời ngay lập tức, không gật đầu cũng không lắc đầu, nhấp một ngụm rượu, trên đôi môi mỏng của anh nhiễm một chút sắc đỏ.
“Sao hôm nay lại có thời gian đến đây uống rượu? Hình như anh rất ít khi đến đây.”
“Đột nhiên muốn đến thôi.” Mộ Dịch Kỳ trả lời.
Khổng Ý Yên dường như đang rất khát, một ngụm uống hết một ly lớn, uống xong, lại cầm lên ly của Mộ Dịch Kỳ: “Nữa không?” Cô ta hỏi.
Anh vẫn không nói gì.
Khổng Ý Yên uống một ngụm lớn nữa, vị lạnh lẽo của rượu khiến cô cảm thấy choáng váng.
“Dịch Kỳ, rốt cuộc anh có đưa Hàm Hinh đi cùng hay không? Để em còn biết đường nói với lớp trưởng, đừng để đến lúc đó người đến rồi lại không có chỗ.”
Mộ Dịch Kỳ nghe ra được ý trêu đùa trong đó: “Được, anh sẽ hỏi ý kiến của cô ấy xem.”
Nói xong, anh chuẩn bị đứng dậy.
“Đã đi rồi sao? Có phải em không nên hỏi câu vừa rồi hay không?”
Khổng Ý Yên giữ anh lại, ánh mắt dịu dàng, mơ hồ, có một chút hoảng hốt sau khi tỉnh rượu,
“Rượu cũng đã uống xong rồi, bây giờ phải về.”
Anh dừng bước chân lại, lúc này Khổng Ý Yên giữ lấy tay anh: “Đừng đi.”
Bởi vì đang đi giày da, nên lúc anh nhấc chân lên, không cẩn thận đá vào chân bàn, chai lọ trên bàn đổ ngang ngửa, phát ra một tiếng động lớn khiến ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này.
Đúng lúc này, khi mọi người đều nhìn vào, Khổng Ý Yên nắm lấy tay của Mộ Dịch Kỳ.
“Ý Yên, đừng làm loạn nữa.”
Vài giây sau, Khổng Ý Yên thả tay ra, lùi về phía sau một bước, hai tay đột nhiên giơ lên che mặt, im lặng không nói gì.
Mọi người yên lặng nhìn về phía này, nhưng không có ai tiến lên phía trước.
Đường Tiểu Nhu bị Diệp Thiếu giữ chặt lấy, cố gắng che miệng cô lại, cô ném điện thoại sang một bên, xông về phía trước nhưng Diệp Thiếu khỏe hơn, anh dỗ dành cô: “Chúng ta không khoanh tay đứng nhìn, nhưng trước tiên cứ xem mọi chuyện thế nào đã, nhé?”
Miệng đã bị chặn lại, cô chỉ có thể nhìn bọn họ như vậy!
“Em uống say rồi?” Lúc này Mộ Dịch Kỳ mới thấy Khổng Ý Yên không bình thường, cơ thể có hơi nghiêng ngả, không ổn định một chút nào.
“Không có, em không say.” Khổng Ý Yên lắc đầu phủ nhận.
“Anh tiễn em về.” Mộ Dịch Kỳ nhìn cô ta rồi do dự một lúc, dìu cô ta dậy, đi ra một chỗ trống để khỏi phải ngồi trên sofa, tránh mất mặt.
Ngay lập tức, Khổng Ý Yên đẩy anh ra: “Không cần đâu, em tự về, anh về hỏi cô ấy đi, hỏi rõ xem, có muốn đi cùng anh không.”
“Anh tiễn em.” Mộ Dịch Kỳ cố chấp nói.
Nhìn Khổng Ý Yên lảo đảo bước đi, Mộ Dịch Kỳ dứt khoát ôm cô ta dậy: “Bây giờ, không động đậy được nữa đúng không?”
“Dịch Kỳ, đừng ôm em, em có thể tự về.”
“Anh cũng không muốn ôm đâu, nhưng bây giờ phải đưa em trở về.”