“Thưa quý khách, chuyến bay số HZ107 đến thành phố H sắp sửa cất cánh vào lúc ba giờ sáng nay, xin quý khách chuẩn bị chu đáo.”
Sân bay vào lúc sáng sớm thưa thớt vài người, rộng đến mức không nhìn thấy hết mọi góc, trong tay người đàn ông ấy chỉ cầm mỗi chiếc điện thoại, đôi lông mày nhíu chặt, vào lúc này, vẫn sắc sảo như thế.
Anh đi theo sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không, đến khoang hạng nhất.
Chỉ cần im lặng chờ đợi bốn tiếng đồng hồ là được rồi.
Ở thành phố H.
Hàm Hinh mới về ngày đầu tiên, đã nhìn thấy anh ta.
Cảnh Nguyên Trạch đến Mộ thị, giữa biển người nhưng anh chỉ nhìn là thấy cô ngay, bèn vội vàng đi đến bên cạnh cô.
Anh ta lách qua dòng người, không tìm được lời để nói, chỉ ôm Hàm Hinh thật chặt.
Cập nhật sớm nhất tại.
Áo vest giày da, tóc tai sạch sẽ.
Mới có mấy ngày không gặp mà tựa như đã lâu lắm rồi vậy.
“Mấy ngày nay em đi đâu vậy? Sao lần nào anh đến cũng không nhìn thấy em đâu?”
Tối qua vừa về đến đây, tài xế trong nhà họ Mộ đã đến đón cô ngay, sau một chuyến đi trở về, cô cũng sinh hoạt như bình thường, ngày hôm sau đã đến Mộ thị làm việc.
Ông cụ hỏi cô sao không về chung với Mộ Dịch Kỳ, có thể người đàn ông ấy còn có gì muốn giấu giếm, cô bèn bảo anh bận, nên cô về trước, ông cụ cũng không ép hỏi nữa mà thả cho cô đi.
Cô không hề đả động gì đến chuyện mang thai.
“Buông tôi ra, đây là công ty, Cảnh Nguyên Trạch, ngày mai anh muốn thấy tôi lên bản tin thời sự đúng không?”
“Đi theo anh.”
Cảnh Nguyên Trạch lập tức nắm tay Hàm Hinh đi ra ngoài.
Hai người họ ngồi trong nhà ăn ngoài trời tương đối yên tĩnh, Cảnh Nguyên Trạch gọi một ly Americano cho cô.
“Nói thật cho anh biết, mấy ngày nay rốt cuộc em đã đi đâu vậy?”
Gần như anh sắp lật tung cả thành phố H lên để tìm cô, nhưng mà vẫn không thấy tung tích cô đâu.
Nào ngờ, anh lại nghe tin cô đi công tác ở thành phố S từ miệng của thám tử.
Sao anh ta lại không biết đây là yêu cầu của tên Mộ Dịch Kỳ đó kia chứ, đúng là đồ bỉ ổi!
Hàm Hinh nhìn ly Americano, cô cảm thấy hơi khát, hơn nữa, cà phê mà cô thích nhất chính là Americano.
Nhưng bây giờ...
Cô len lén đưa tay xoa bụng ở dưới bàn, rồi lặng lẽ đẩy ly cà phê ra, rót cho mình một ly nước mát, nhấp ướt môi, lạnh nhạt nói với anh ta: “Có thể có chuyện gì, chúng tôi đi làm, bây giờ, nhà họ Mộ và nhà họ Cảnh không còn hợp tác với nhau nữa, tôi là người của nhà họ Mộ, Cảnh Nguyên Trạch, anh có thể để tôi làm việc yên ổn hay không?”
Cô đang nói với anh ta một cách uyển chuyển, rằng đừng có hở ra là chạy đến Mộ thị, để cho người ta bàn tán lung tung, sẽ có người nói cô là đồ phản bội.
Nơi này cũng nằm trên con đường dẫn đến Mộ thị, đã có rất nhiều ánh mắt đảo về phía họ rồi, len lén bàn tán, châu đầu rầm rì bên tai.
Cảnh Nguyên Trạch vẫn thờ ơ, anh ta không hề quan tâm, thấy cô không đụng đến ly cà phê, ánh mắt anh ta không khỏi tối đi: “Lần trước em đã cứu tôi, em có thể cho tôi cơ hội báo đáp em không?”
Bàn tay của anh duỗi tra khỏi bàn, muốn nắm tay cô, nhưng lại bị cô né tránh.
Da đầu Hàm Hinh tê dại, cô nhớ đến mấy ngày ở thành phố S, cứ nghĩ là mình có thể thư thả, nào ngờ, Lộ Thần Tường cũng ở đó, còn gặp nhiều chuyện phiền phức như vậy nữa, trong lòng cô hết sức bực dọc.
Cứ nghĩ mình về đây, ít nhất không có ai bên cạnh chứ, nhưng mà, cô lại quên mất Cảnh Nguyên Trạch, tại sao đến một ngày bình yên cũng không cho cô thế này!
“Tôi xin nhận tấm lòng của anh, sau này, anh đừng chà đạp chính mình như thế nữa, anh đã là một người đàn ông rồi, có vài trách nhiệm, anh phải hiểu mới được.
Có thể mượn rượu giải sầu, nhưng nếu để tinh thần suy sụp thì không đáng một chút nào.
Có một vài câu như thế này, tránh xa nỗi đau, vượt quá giới hạn, thực chất nói trắng ra thì đây chỉ là sự ích kỷ mà thôi.
Bạn sướng một lúc, nhưng có thể người khác sẽ đau một đời.
Ngày hôm ấy, Ân Cát Lợi nói anh uống say là vì cô, cô không thể nào không thấy áy náy được, cô cứu anh ta là vì cảm thấy tự trách, cần gì phải như vậy chứ?
Cảnh Nguyên Trạch nhìn gương mặt lạnh lùng của Hàm Hinh, không hề có vẻ ấm áp và nụ cười mỉm như mọi khi, kể từ lúc nào mà anh đã đánh mất những thứ ấy?
Cảm giác đau như dao cắt, máu tươi đầm đìa chảy suốt hòa lẫn vào nhau.
Có lẽ anh sẽ giấu kín cảm giác hối hận và tự trách trong trái tim mình suốt của đời, trở thành cảm xúc vĩnh cửu.
Anh không biết nửa đời sau như thế nào, nhưng anh biết, một ngày có cô, anh sẽ sống trong hơi mù vây kín.
“Em cứ không màng đến anh như vậy sao, đến một cơ hội cũng không cho anh à?”
Cảnh Nguyên Trạch không chịu từ bỏ mà vẫn gặng hỏi cô.
Thật ra, Hàm Hinh không thích anh, thì cần gì phải dính líu đến anh kia chứ, ai sống đời nấy đã là đủ lắm rồi.
“Cảnh Nguyên Trạch, nếu như đêm đó có một người xa lạ nào khác uống nhiều như thế, tính mạng gặp nguy hiểm thì tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi, anh đừng nghĩ mình là trường hợp ngoại lệ, không thể nào đâu.”
Hàm Hinh không nói một cách dứt khoát, cô đả kích Cảnh Nguyên Trạch một cách nặng nề.
Giống như là có một bong bóng lớn màu hồng mỗi lúc một bay cao lên trời, khi mọi người mỉm cười nhìn nó thì đột nhiên, đùng, vỡ nát.
Sau khi nghe cô ấy nói vậy, người đàn ông ấy nhíu chặt mày, ngón tay mảnh dẻ của cô thình lình hiện ra trước mắt, anh phiền muộn nhíu chặt mày.
Lúc mở tròn đôi mắt, ánh mắt anh lạnh giá, nhưng không hề sắc sảo, chỉ dịu dàng nhìn cô: “Được, vậy em nói đi, lúc nào cũng được cả.”
“Tôi đã nói không cần rồi mà, tôi xin nhận tấm lòng của anh thôi.”
Hàm Hinh không định ở đây lâu, những ánh mắt xung quanh đang nhìn họ chăm chú.
Cảnh Nguyên Trạch nắm chặt lấy tay cô, cố chấp không chịu buông: “Chỉ cần em muốn, lúc nào tôi cũng có thời gian.” Anh ta lại đưa một tấm danh thiếp ra, đặt vào tay cô: “Tôi biết anh ta không cho em lưu số điện thoại, đây là số của tôi, khi nào em cần đến tôi, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đến, sau này...”
Đột nhiên anh ta im bặt, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Đôi mắt Cảnh Nguyên Trạch đượm nét ưu buồn và chan chứa tình yêu, anh ta nhìn Hàm Hinh say đắm.
Cô liếc nhìn tấm danh thiếp thếp vàng của anh ta, có ba số điện thoại: “Sau này thế nào?”
“Đi đâu thì cũng nói với anh một tiếng, được không? Anh quan tâm em như bạn bè thôi, nhé?”
Không tìm được cô, như thể cô đã biến mất khỏi thế giới này vậy, cảm giác đó dâng lên trong lòng anh ta, khiến anh ta thấy đau khổ cùng cực.
Không kịp nữa rồi!
Cô sắp trễ giờ làm rồi, bèn nhét tấm danh thiếp vào trong túi, Hàm Hinh do dự một lúc: “Nếu như anh muốn thì được thôi, làm bạn là đã đủ lắm rồi.”
Ánh mắt Cảnh Nguyên Trạch trở nên sâu thẳm.
Lúc vào đến công ty, cũng khó tránh khỏi bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, Hàm Hinh xem như không nhìn thấy, cô đi lên tầng cao nhất.
Từ Du nhìn thấy cô quay lại, vừa ngạc nhiên, vừa hết hồn.
“Mợ chủ, cô về một mình thật ư?”
“Ừm, chứ không thì sao?
Hàm Hinh nhướn mày.
“Tổng giám đốc nói không tìm được cô, anh ấy đã bới tung cả thành phố S lên rồi, cũng chẳng thấy cô đâu, sốt ruột muốn điên luôn, sau đó nghe tin cô về đây...”
“Anh ấy nói sẽ về trễ ba ngày, nên tôi về trước.”
Hàm Hinh nhún vai, xua tay.
Từ Du nuốt ngụm nước vẫn còn đang ngậm trong miệng xuống, hạ thấp giọng rồi nói: “Không phải thế đâu cô chủ, tối qua cô ngủ ở nhà họ Mộ phải không? Bảy giờ sáng nay tổng giám đốc đã xuống máy bay rồi, tôi còn đi đón anh ấy nữa à.”
Loạt xoạt...Văn kiện trong tay cô, đều rơi xuống đất hết cả.
“Anh, anh nói gì?”
Từ Du làm ra vẻ cô hãy tự cầu phúc cho mình đi: “Anh ấy đang ở trong phòng làm việc, nói là đợi cô về sẽ...”
“Vào đây.” Giọng nói ở bên trong vang lên đúng lúc.