Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 108: Mọi chuyện đã được lên kế hoạch từ trước






Bị vả mặt nhanh như vậy đấy!

Bây giờ cả nhóm người đều đổ xô đi tìm Hàm Hinh, Đường Tiểu Nhu cố chấp chạy loạn khắp nơi, còn Diệp Thiếu lại thấy hối hận vô cùng: “Anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao? Sau này, em muốn quan tâm đến chuyện nhà họ thì cứ tùy tiện quan tâm, được không?”

“Cút! Tôi đang đi tìm Hàm Hinh, đừng cản đường tôi! Diệp Thiếu, bây giờ, tôi giờ tôi đã hiểu rồi, anh là loại người như thế nào mới làm bạn với Mộ Dịch Kỳ, tôi còn không nhìn thấu nữa hay sao? Anh đối xử tốt với tôi thì được, nhưng anh tốt với tôi, lại lạnh lùng với bạn bè và người nhà của tôi, chúng ta không hợp nhau đâu.”

Đường Tiểu Nhu khăng khăng từ chối, sốt sắng đi tìm Hàm Hinh, cô tháo đôi giày cao gót dưới chân, để lộ mắt cá chân trắng muốt, đạp trên mặt đất, xé nát lòng người.

Diệp Thiếu nhìn đôi chân đã bị đá cứa đến máu thịt lẫn lộn, anh ta không khỏi đau lòng, càng tức giận hơn: “Em để anh trơ mắt nhìn em bị thương, em cố ý hành hạ anh, đúng không?”

Bình thường anh luôn quan tâm cô ấy quá đáng, trước giờ chưa từng để cô ấy gặp một chút xước xát nào, cô ấy biết chắc anh không muốn thấy cô bị thương, nhưng lại dùng cách này, để anh tỉnh ngộ, để anh nhận ra mình đã sai, cơn đau mãnh liệt này xộc thẳng vào người anh!

“Liên quan gì đến anh kia chứ? Tôi bị thương vì Hàm Hinh, tôi đáng đời!”

Đọc FULL bộ truyện.

Diệp Thiếu lạnh lùng nhìn người phụ nữ bé nhỏ cố chấp này, một giây sau, anh vác cô ấy lên: “Muốn tìm thì để anh tìm, anh không muốn nhìn thấy em vậy, biết không?”

“Khốn nạn! Chẳng phải anh nói là không tìm à? Khốn nạn! Lúc nào cũng đợi đến khi đã muộn mới hối hận, mắc mớ gì? Hàm Hinh mà có bị gì thì tôi sẽ không tha cho anh đâu! Còn có anh nữa.”


Mộ Dịch Kỳ đứng im tại chỗ, gân xanh lồi lên trên trán, gương mặt của anh lộ ra vẻ mất mát và thất vọng.

“Còn chưa tìm được à?”

“Không phải anh nói sẽ không đến sao? Tổng giám đốc Mộ, sự hối hận của anh không những không làm người khác cảm thấy đẹp, mà thấy buồn nôn cực kỳ, nhìn đến anh là tôi lại nhớ đến Hàm Hinh!”

Đường Tiểu Nhu nói với vẻ khinh thường, một giây trước Mộ Dịch Kỳ còn kêu không được tìm, một giây sau đã đuổi theo như điên, đúng là buồn cười quá đi mất!

“Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?” Giọng nói của anh hết sức bình tĩnh, giống như hỏi han bình thường vậy, nhưng mà chỉ khi một người sốt ruột đến nỗi không suy nghĩ được cả chuyện đơn giản nhất, mới hỏi như thế mà thôi.

“Tôi mà biết thì tôi có cần đi tìm không? Anh không biết ra ngoài tìm hả? Gọi cảnh sát đi!”

Đường Tiểu Nhu nhìn anh với ánh mắt chán ghét, người đàn ông này bị cái gì thế?

Đợi đến khi gặp Hàm Hinh, cô đã quyết định rồi, hay là khuyên bọn họ ly hôn cho rồi, nếu cứ tiếp tục thế này thì đau khổ vẫn sẽ kéo dài mà thôi.

Lấy Khổng Ý Yên ra làm ví dụ vậy, cho đến bây giờ, mặc dù Mộ Dịch Kỳ đi tìm Hàm Hinh, nhưng anh ta vẫn rất cố chấp với Khổng Ý Yên, người đàn ông như thế không xứng đáng để Hàm Hinh nằm trong lồng ngực anh ta cả đời.

“Chết tiệt! Rốt cuộc cô ấy đi đâu rồi!”

Mộ Dịch Kỳ nhìn về nơi xa xôi với vẻ tuyệt vọng, trời đã sắp tối rồi, mấy ngày trước gặp chuyện như thế mà cô còn dám chạy ra ngoài, người phụ nữ ngu ngốc này!

Khổng Ý Yên cũng chạy theo bọn họ, nhìn Mộ Dịch Kỳ đang tức giận bằng ánh mắt ngạc nhiên, cô ta an ủi anh: “Đừng căng thẳng, rồi sẽ tìm được cô ấy thôi, Hàm Hinh không phải là con nít, sẽ không sao đâu.”

Mộ Dịch Kỳ nhíu mày lo lắng, gần như gương mặt anh tuấn của anh đang chìm trong sự vẫy vùng đau khổ, lặp đi lặp lại, ánh mắt toát ra vẻ sốt ruột.

“Dịch Kỳ, anh nghe em nói này, giao lại cho cảnh sát đi, cảnh sát sẽ sắp xếp người đi tìm.”. Ngôn Tình Hài

Khổng Ý Yên không ngừng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại có vẻ dè dặt, cũng có thể vì bản thân cô ta cũng lo lắng.

“Tôi đã báo cảnh sát, tôi cũng muốn tiếp tục tìm kiếm. Ngày mai em còn có tiết, em về trước đi.”

Sau khi nói dứt lời, Mộ Dịch Kỳ không đợi Khổng Ý Yên trả lời, anh đi về hướng trái tim dẫn lối, có thể cô ấy đang ở đó, đi thôi.

Khổng Ý Yên nhìn vẻ mặt cô đơn của anh, đôi mắt trông có vẻ mệt nhọc, từ trước đến nay cô chưa từng thấy anh lo lắng như vậy, dường như có những lọ gia vị bị đổ trong lòng cô, hòa lại với nhau.

Cô ta cắn môi, cho đến khi nghe mùi tanh của máu trong khoang miệng, mới quay người bỏ đi.


Cùng lúc đó, người mà bọn họ đang vất vả tìm kiếm đã bước lên máy bay, rời khỏi thành phố S.

Nếu phải nói cô bỏ đi vì tức tối, thà rằng nói là cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước.

Trong bữa ăn sáng...

“Tiểu Nhu, tớ nên tìm lý do gì để Mộ Dịch Kỳ không vào phòng tớ trong mấy ngày gần đây?”

“Chuyện này còn không giản à?”

Đường Tiểu Nhu chớp chớp mắt, dễ ẹt!

“Cậu có cách gì hả?”

“Đương nhiên rồi, cái gì tớ cũng nghĩ ra được cả.”

Hai người làm theo kết hoạch, tất thảy, đều vô cùng hoàn hảo.

Đường Tiểu Nhu nói với cô, chỉ cần để Mộ Dịch Kỳ cảm thấy bản thân mình có lỗi, thì cô mới nắm quyền chủ động, anh ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô, làm vậy, anh mới chịu đầu hàng.

Đợi đến khi về đến thành phố H, chẳng qua cũng chỉ thở phào một hơi, mừng vì cô không sao chứ chẳng trách cứ gì cô đâu.

Cô đã bay được ba tiếng đồng hồ, còn một tiếng nửa sẽ đáp cánh xuống thành phố H.

Hàm Hinh mệt mỏi ráng mở mắt ra, cô đã đến ngưỡng chịu đựng rồi, cũng hết cách, người say máy bay thì sẽ như vậy đấy, không muốn mở mắt, chỉ muốn khép mắt lại, rồi sau đó, không cần phải lo nghĩ gì nữa.

Đêm hôm ấy, Đường Tiểu Nhu nhìn đôi chân đầy rẫy vết sẹo của mình, không khỏi thầm thở than trong lòng, diễn kịch thì phải diễn cho tới, hy sinh một chút vì Hàm Hinh, cũng không sao cả.

“Để anh xem xem.”

Diệp Thiếu cầm cả đống thuốc sang, giữ chặt lấy chân cô, đôi chân trắng ngần, vô cùng mền mại, anh chỉ dùng một tay là có thể cầm gọn trong tay.

“Đau không?”

Lúc người đàn ông đó hỏi, anh ta nhẹ nhàng hà hơi vào chân cô, dùng ngón tay tán đều thuốc trắng muốt, cảm giác mát lạnh làm cô cảm thấy thoải mái trong chớp mắt.

“Không phải anh nói chân em hôi lắm à? Còn dám thổi giúp em nữa?”


Đường Tiểu Nhu vừa cười vừa nói.

Cô ấy cố ý xòe chân ra, trêu chọc anh.

Đường Tiểu Nhu cọ chân lên cánh mũi anh, ngón chân tròn lẳn của cô toàn thịt là thịt, sơn móng chân màu kẹo, đáng yêu vô cùng.

Đột nhiên, mùi hương ấy cố ý quấy rối anh ta, xộc vào mũi của người đàn ông ấy: “...”

“Đừng nghịch nữa, bôi thuốc trước đã.” Diệp Thiếu giữ chân cô lại, sờ sờ soạng soạng, bàn chân thịt thà mát lạnh, đúng là đã đỡ hơn nhiều.

Đường Tiểu Nhu duỗi tay xoa mặt anh: “Có đau không?”

Hôm nay tát anh ấy một cái cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, đóng kịch mà, phải đóng cho tới mới được.

Cô đâu có nỡ đánh anh, vào giây phút cái tát đáp trên mặt anh, cô đau lòng chết mất! Nhưng vì Hàm Hinh, cô cũng không còn cách nào khác!

Dung Thiếu lắc đầu, dáng vẻ hết sức nghiêm túc: “Điều làm anh đau nhất là gì, trong lòng em biết rõ.”

Đột nhiên Đường Tiểu Nhu cảm thấy trái tim của mình như được ngâm trong nước, cô ấy ôm mặt, ôi chao, sao cô lại hạnh phúc như vậy chứ? Sao Diệp Thiếu lại yêu cô nhiều đến thế?

Cô được yêu chiều mà giật cả mình!

“Không phải vì em lo lắng cho Hàm Hinh sao, ai bảo anh cứ phớt lờ cô ấy kia chứ, cứ như người ta thiếu nợ anh vậy.”

“Người anh thích là em, tại sao anh phải nhiệt tình với người khác?”

“Chuyện này...em...anh không phải...”

Đường Tiểu Nhu nhận ra mình không tìm được lý do gì để phản bác.