Lục Kiều Kiều sinh ra đã là một cô bé mạnh mẽ.
Bởi vì, cha mẹ đặt hết tâm tư tình cảm vào em gái nên tính cô từ nhỏ đã tự lập, càng quật cường hơn.
Cô từ nhỏ đã tự mình làm hết mọi việc, học tập, năng khiếu, không cái nào là không xuất sắc.
Chỉ mỗi vẻ ngoài, không xinh cũng không xấu, rất bình thường trong số những người bình thường.
Cô không thể so với vẻ ngoài của Lục Mộng Kỳ được, bởi vì cô đã chân lấm tay bùn từ nhỏ, đã quen với giản dị, rất hiểu chuyện mà chưa từng đòi hỏi bất cứ cái gì với cha mẹ.
Không phải là gia đình không có điều kiện, mà ngược lại mới đúng.
Lục gia cũng gọi là có tiếng trong giới thượng lưu, cha cô là chủ của chuỗi thời trang nổi tiếng, chính là có nhiều tiền, rất nhiều tiền.
Nhưng số tiền kiếm ra cũng chỉ để nuông chiều Lục Mộng Kỳ thành công chúa, còn cô, Lục Kiều Kiều không khác gì cô bé lọ lem.
Nhưng cô cũng không phiền hà chuyện đó, bởi vì Lục Mộng Kỳ từ nhỏ ốm yếu, được quan tâm, yêu quý hơn là phải, cô cũng không có trách cứ gì.
Chính vì như vậy đã rèn luyện ra được tinh cách sắt thép như bây giờ.
Nhưng ngay lúc này, chính Lục Kiều Kiều cũng phải cảm thấy bản thân nhu nhược đến chừng nào, bản thân hi sinh, nhường nhịn nhiều như thế, nhưng đổi lại thì được gì? Bị chính những người mình yêu thương phản bội, còn gì đau đớn hơn.
Những gì cô bỏ ra trước đây, đúng thật không đáng một chút nào.
Phí hoài 22 năm thanh xuân cuộc đời dâng cho kẻ khác, mình thì lại tay trắng.
Không được, Lục Kiều Kiều cô phải quyết tâm vực dậy, không thể bị đánh gục bởi những chuyện không đáng này.
Nhưng vì sao vẫn không ngăn được nước mắt rơi xuống.
Mặn quá.
Cô không phải không vì tên chó má Dương Nhất Hàn kia, bởi vì từ đầu là hắn theo đuổi cô, chứ cô không thèm nhìn hắn một cái, tức ở chỗ là con em khốn nạn kia giả vờ yếu đuối để cướp tất cả mọi thứ của cô.
Nếu cô ta đã thèm muốn thằng hôn phu kia của cô thì cô cũng không thèm, thích thì lấy đi, chị đây ném vào mặt cô.
Lục Kiều Kiều cứ thể đi dưới mưa, gió lạnh buốt da buốt thịt, nhưng cũng không bằng cái lạnh trong tim.
Nếu biết chuyện này, cha mẹ cô có một lần đứng về phía cô?
Đến khi Lục Kiều Kiều về tới nhà, trời cũng chập tối.
Thân thể cô ướt sũng.
Bước vào trong nhà, chờ đợi cô là Lục lão gia - Lục Hải và Lục phu nhân - Lục Chu Mẫn, còn có Lục Mộng Kỳ.
Lục Mộng Kỳ đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đỗi đau lòng, còn Lục phu nhân thì lo lắng, tay vỗ vai an ủi cô ta.
Lục lão gia vẻ mặt cũng rất căng thẳng, đi đi lại lại trong nhà.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cả ba người đều cùng lúc ngước nhìn lên, Lục Minh Chu lập tức nhíu mày khi nhìn thấy dáng vẻ của Lục Kiều Kiều.
Cơ thể Lục Kiều Kiều không chỗ nào không ướt, mái tóc cũng bị ngấm nước mưa mà xuề xòa, dáng vẻ dơ hài rất không thuận mắt.
Lục Hải quát lớn: " Lục Kiều Kiều, con xem đã là mấy giờ rồi mà bây giờ mới về hả? còn nữa, dáng vẻ nhếch nhác này là sao, mưa lớn như thế cũng không biết đường mà tìm chỗ trú à? "
Lúc nào cũng thế, luôn luôn là như thế, không một lời hỏi han rằng mắc mưa có lạnh, có mệt không, mà chưa bước chân được mấy bước đã quát mắng như thế, nếu đó là Lục Mộng Kỳ, chắc chắn là được hai người họ lo lắng đưa tận vào giường săn sóc rồi.
Nhiều lúc, Lục Kiều Kiều cũng tự hỏi, rốt cuộc cô có thật sự là con ruột của họ không, cho dù có yêu quý Lục Mộng Kỳ đến mức nào thì cũng nên quan tâm cô một chút chứ.
Lục Kiều Kiều cúi gằm mặt, khớp ngón tay co lại, siết chặt: " Con không bắt được taxi nên đi bộ về, mưa có dấu hiệu không ngừng lại nên con cũng không đứng lại lâu! "
" Cả ngày chỉ biết đi chơi, đi chơi, không làm được việc gì nên hồn, con xem em gái con gặp chuyện gì con có biết không? " Lục Chu Mẫn đập bàn đứng dậy.
Cô ta bị làm sao thì ai mà biết, mới lúc trước vừa sung sướng cùng Dương Nhất Hàn xong, giờ còn có thể gặp chuyện gì.
Lục Chu Mẫn nước mắt bắt đầu lăn dài, xót xa cho đứa con gái nhỏ mà nói rằng: " Em gái con, sắp phải gả cho một ông già xấu xí rồi đấy con biết không! "
Lục Kiều Kiều nhướng mày khó hiểu, đột nhiên sao lại có chuyện này, hai người họ đặc biệt yêu quý Lục Mộng Kỳ, chắc chắn sẽ không đâu sắp đặt mối liên hôn này, trừ phi là họ mắc nợ ai đó và giờ phải gả con gái đi để trả nợ.
" Chuyện đó thì liên quan gì tới con? " Lục Kiều Kiều đứng khoanh tay lại.
Đúng rồi, là Lục Mộng Kỳ gả đi chứ đâu có phải cô, việc đó có liên quan gì đến cô, không nhẽ giờ phải than khóc khổ sở như mẹ cô à?
Lục Hải phi nhanh tới giáng xuống má Lục Kiều Kiều một cái tát thật mạnh.
Gương mặt cô đỏ lừ, nhanh chóng bị một dấu tay hằn in lên, cô thất kinh nhìn ngược lại Lục Hải.
" Con bé là em gái mày, sao mày dám nói thế hả? "
Lục Chu Mẫn cũng khó chịu lườm cô: " Mày có phải đủ lông đủ cánh rồi nên giờ muốn tạo phản phải không? Mày không biết em gái mày từ nhỏ đã ốm yêu rồi à? Phải gả cho một lãi già, con bé làm sao mà chịu nổi đả kích này chứ! Mày không biết thương con bé mà còn phun ra mấy lời ác độc như thế hả? "
Lục Kiều Kiều cắn môi, nước mắt cũng không kìm nén nổi mà lại một lần nữa rơi xuống: " Vậy tại sao đột nhiên chuyện này lại xảy ra? Là do lỗi của con chắc? Không phải là do hai người đã làm gì nên mới phải gả nó đi ư! Giờ lại nói con độc ác, con đã làm gì nó? "
Lục Mộng Kỳ đứng dậy chạy đến ôm chầm Lục Kiều Kiều, nước mắt nước mũi cũng giàn giụa, dáng vẻ này đâu khác tiểu bạch thỏ đáng yêu, làm người ta nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Lục Mộng Kỳ khóc thút thít: " Không phải lỗi của chị ấy, hức, hai người đừng trách chị ấy nữa....hức....!Con, con gả đi là được mà....."
Lục Hải đau lòng đi tới: " Không được, ta không thể để con gái bảo bối của ta gả cho lão già xấu xí đó như thế.
Chưa từng thấy ông ta xuất hiện trước công chúng nhưng nghe đồn là một tên độc ác, tàn nhẫn, con gái bảo bối của ta mềm yếu như vậy, làm sao có thể chịu nổi! ".