Không có bắt đầu, sẽ không có kết thúc, tất cả — thời gian từ lâu đã định trước!
"Ta nghĩ ngươi đã đi rồi chứ! Thế nào, đến chê cười ta?"
Chỉ có dùng ngôn ngữ trào phúng lạnh lùng sợ rằng mới có thể che lấp cảm giác chân thực trong lòng.Chỉ ngắn ngủn một ngày không gặp, Mạc cơ dường như thoáng cái đã già nua hơn rất nhiều, dung nhan diễm lệ cũng biến thành tiều tụy tái nhợt, cả người vô lực xụi lơ trên giường đá, tựa hồ ngay cả một tia khí lực cũng không có.
Lần này đến, Mộ Tịch Thịnh cùng Mộ Ti Vũ không nói với người trong Nạp Tháp Tạp tộc mà trực tiếp tới gặp Mạc cơ cho nên Mạc cơ mới không phát hiện bọn họ vào trong động, bộ dạng chật vật của bản thân cứ như vậy bị thấy được.
Kỳ thực khi bị Mộ Ti Vũ đánh văng ra, Mạc cơ đã bị thương, với thân thể của y hiện giờ, một khi bị thương sợ rằng phải tĩnh dưỡng trăm năm mới có thể tốt lên, nhưng Mạc cơ vốn có tâm tư tìm chết cho nên cũng không trị liệu, cứ để mặc như vậy.
Làm thần là không thể tự sát, đây là giáo điều của thiên địa. Mạc cơ tuy rằng không tính hoàn toàn là thần nhưng y vẫn phải chịu vòng tuần hoàn của tín ngưỡng mà y theo.
"Ngươi biết rõ ta không phải tới chê cười ngươi không phải sao?"
Mộ Tịch Thịnh mặt không chút thay đổi nhìn người đã từng là vị thần đẹp nhất thiên giới kia, trong tâm không có bất luận cái gì rung động.
"Cha ——"
Mộ Ti Vũ có chút lo lắng, lại có chút sợ hãi, nó vô thức trốn trong lòng Mộ Tịch Thịnh, cẩn thận thò đầu ra nhìn Mạc cơ.
Mạc cơ nhìn hành động vô thức của Mộ Ti Vũ, trong lòng có chút khổ não, từ lúc nào mà Tịch Viễn cư nhiên lại trốn tránh y.
Y cũng không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy, trong mắt không che giấu được ai oán.
"Chúng ta trong lúc đó tuy quan hệ không tốt nhưng cũng không đến mức nháo đến nước này!"
Mộ Tịch Thịnh trực tiếp không để ý đến nhãn thần ai oán kia, đưa tay ôm Mộ Ti Vũ, kiểm tra một chút bốn phía sơn động, tìm một chỗ có thể ngồi xuống.
"Hừ — Ngươi rốt cuộc tới làm gì? Là trả thù sao? Mau đem mục đích của ngươi nói ra, sau đó cút ra ngoài cho ta, ta không muốn nhìn thấy các ngươi!"
Mạc cơ nổi giận. Gì chứ! Y vì phần tình ái này mà hầu như vất bỏ chính mình, chính là hôm nay y đã buông tay, không còn là Mạc cơ vì yêu mà điên cuồng nữa. Vì sao đã tới tình trạng này rồi, Vô Hoa vẫn còn không buông tha y.
"Ngươi biết, ta vẫn đều chán ghét ngươi! Nếu như không phải vì Tịch Viễn, ta căn bản không cả muốn liếc mắt nhìn ngươi! Về phần việc làm của ngươi đối ta và Vũ nhi, tất cả, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi ——"
"Được chưa? Ngươi đến chính là vì muốn nói với ta điều này?"
Mạc cơ cắt đứt Mộ Tịch Thịnh thao thao bất tuyệt, châm chọc hỏi.
"Bất quá, ngươi chung quy là vì bọn ta mới biến thành như vậy, cho nên ——"
"Ta không cần ngươi thương hại!"
Thật là buồn cười cỡ nào a?!? Đường đường một vị thần của thiên giới lại lưu lạc đến loại tình trạng này, cư nhiên đến phiên cừu nhân tới thương hại bản thân.
"Ta không phải thương hại ngươi, đây chỉ là giao dịch!"
Nguyên bản Mộ Tịch Thịnh thật sự có chút tâm tư này, nhưng một câu nói của Mạc cơ đã xóa bỏ hết, gì chứ, đó là Mạc cơ, căn bản không cần nhân gia thương hại.
"Giao dịch?"
"Đúng vậy, là giao dịch! Ta sẽ chữa khỏi thương thế của ngươi, đồng thời cho ngươi có thể ra khỏi Nạp Tháp Tạp tộc, điều kiện trao đổi là ngươi sau này không được phép tới quấy rầy bọn ta, nhất là Tịch Viễn!"
"Không nghĩ tới Vô Hoa ngươi cũng sẽ làm loại sinh ý lỗ vốn này nha!"
Mạc cơ kiều mị cười một cái, trong lòng lại kinh ngạc. Đây là cho y tự do sao? Ở chỗ này đã trăm năm, tuy rằng đối một vị thần mà nói, trăm năm cũng không tính là cái gì, nhưng một trăm năm ở nhân gian cũng làm cho lòng người buồn bực quá độ, thậm chí nổi điên! Y khát vọng tự do, khát vọng đi ra ngoài xem cuộc sống kia, đi xem hồng trần mà Tịch Viễn hướng tới đến tột cùng là nơi như thế nào.
"Thế nào? Ngươi có đáp ứng hay không?"
"Ta còn có thể lựa chọn sao?"
"Ngươi đã đồng ý, như vậy ngươi cũng phải tuân thủ lời hứa của mình!"
Nếu đã đạt được đáp án mình muốn, Mộ Tịch Thịnh quyết định không kéo dài nữa, mau đem sự tình giải quyết, cũng sớm làm rõ tâm sự của bản thân.
"Vũ nhi, để Mặc Châu chữa thương cho Mạc cơ đi!"
Mộ Tịch Thịnh cúi đầu đối Mộ Ti Vũ trong lòng nhẹ giọng nói, đích xác hắn hiện tạo cũng không có khả năng chữa thương cho Mạc cơ, ngoại trừ dùng Mặc Châu cũng không còn cách nào.
"Ân."
Mộ Ti Vũ nhu thuận gật đầu, gọi Mặc Châu.
Chỉ chốc lát, một đạo lục quang từ trán Mộ Ti Vũ bắn tới Mạc cơ đang nằm trên giường, toàn thân Mạc cơ rất nhanh được bao vây lại.
Cảm giác rất kì quái, giống như bị mang về lại cơ thể mẹ, thoải mái làm Mạc cơ nhắm mắt lại. Kinh mạch bị hao tổn trong thân thể chậm rãi được chữa trị lại như cũ, mà ngay cả vết thương năm xưa rơi xuống phàm trần cũng được trị liệu, cả người đặc biệt nhẹ nhõm, tựa như tháo xuống một lớp vỏ dày.
"Ân ——"
Y thoải mái nỉ non ra tiếng, sinh mệnh toàn thân đều như được thay mới.
Đợi thương thế của Mạc cơ hoàn toàn khỏi hẳn, lục quang của Mặc Châu cũng chậm rãi rút về. Mộ Tịch Thịnh phức tạp nhìn, quả nhiên không hổ danh là chí bảo của Ngự tộc, công hiệu thần kì.
"Ta nghĩ hiện tại nếu ngươi muốn đi cũng không còn ai có thể ngăn cản ngươi. Một khi đã như vậy, bọn ta phải ly khai, chuyện kế tiếp ngươi tự mình giải quyết đi!"
Mộ Tịch Thịnh nói xong cũng không ngẩng đầu lên, mang theo Mộ Ti Vũ rời đi. Mộ Ti Vũ chăm chú đi theo phía sau hắn lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc cơ vẫn nằm trên giường, tâm tình phức tạp. Mạc cơ cũng đang ngẩng đầu nhìn nó, ánh mắt kia thẳng tắp nhìn vào mắt nó, Mộ Ti Vũ hơi ngẩn ra, sau đó lại biến thành buồn bã.
"Tịch Viễn, xin lỗi ——"
Mạc cơ không tiếng động nói. Bắt đầu từ thời khắc này, bọn họ theo dòng chảy của thời gian, sẽ không còn cùng xuất hiện nữa.
Giải quyết xong chuyện của Mạc cơ, Mộ Tịch Thịnh mang theo Mộ Ti Vũ rời khỏi Nạp Tháp Tạp tộc, cho dù người của Nạp Tháp Tạp tộc có tâm muốn lưu lại Mộ Ti Vũ cũng vô lực, bọn họ rất dễ dàng ly khai, đương nhiên là ngồi trên lưng Viễn Viễn ly khai.
...
Đưa tay che mắt, lâu ngày không gặp ánh dương quang, đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng chói mắt làm Mạc cơ có chút không thích ứng, y ngửa đầu, tham lam hấp thu ánh mặt trời ấm áp.
Cuối cùng đã được ra khỏi sơn động, từ nay về sau, thiên hạ to lớn mặc y ngao du, y lại trở về làm một Mạc cơ không bị trói buộc.
Bất quá, lúc này còn có chút chuyện cần giải quyết.
Y dùng phương pháp đặc biệt của Nạp Tháp Tạp tộc gọi Khanh Nhai cùng tứ đại trưởng lão đến.
Đối với việc thượng thần triệu kiến mình giữa ban ngày, năm người rất khó hiểu nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy tới. Không nghĩ đến cư nhiên lại nhìn thấy một tuyệt sắc nam tử, cứ như vậy đứng dưới ánh mặt trời, cả người tản ra hơi thở trong lành.
"Thượng thần ——"
Khanh Nhai phản ứng được đầu tiên dè dặt kêu một tiếng, hắn chưa từng nghĩ tới thượng thần lại là như vậy, cũng không nghĩ tới thượng thần cư nhiên đi ra khỏi sơn động, dùng diện mạo thực gặp bọn họ.
"Khanh Nhai, ta phải đi!"
Tứ đại trưởng lão còn chìm đắm trong mĩ sắc của Mạc cơ bị tuyên cáo bất thình lình này làm cho chấn kinh. Vị thần thủ hộ của tộc bọn họ lại muốn ly khai. Linh lạc tôn thượng ly khai bọn họ không thể tránh được, hiện tại thượng thần cũng muốn ly khai, có đúng hay không thần đã vứt bỏ Nạp Tháp Tạp tộc bọn họ rồi?
"Thượng thần, người muốn vứt bỏ chúng ta sao?"
Khanh Nhai ngay lập tức suất lĩnh tứ đại trưởng lão quỳ xuống, kinh sợ cúi đầu. Tộc nhân luôn tôn thờ thần, một ngày mất đi phù hộ của thần, sau này bọn họ sẽ biến thành bộ dáng gì? Khanh Nhai không dám tưởng tượng
"Khanh Nhai, không nên luôn ràng buộc trong thế giới của bọn ta. Các ngươi kỳ thực cũng có đạo sinh tồn của các ngươi. Hơn một trăm năm, vô luận là Tịch Viễn hay là ta đều đã phù hộ các ngươi đủ lâu. Các ngươi không phải bị thần vứt bỏ, chỉ là các ngươi phải tự học cách sinh tồn mà thôi."
Mạc cơ giống như một trưởng giả, báo cho hậu bối mình sắp sửa đi du lịch, lời nói ý vị thâm trường.
"Thượng thần ——"
"Được rồi, không cần nói nữa! Khanh Nhai, ta nghĩ các ngươi đã minh bạch, chuyện ta đã quyết định không ai có thể ngăn cản được. Đây là ba viên linh châu, tới lúc vạn bất đắc dĩ, các ngươi đập vỡ một viên, ta sẽ cảm ứng được, tới giải cứu Nạp Tháp Tạp tộc một lần. Nhớ kỹ, chỉ có ba lần cơ hội!"
Nói xong, Mạc cơ đem ba viên linh châu oánh bạch đặt vào tay Khanh Nhai, ba viên linh châu này về sau trở thành chí bảo truyền lại đời đời của Nạp Tháp Tạp tộc.
Mạc cơ thực sự ly khai, sau một khắc nữa y sẽ lấy lại nhân sinh thuộc về chính mình.
Khanh Nhai có chút phiền muộn, hắn không muốn Mạc cơ ly khai, lại giống Mạc cơ khát vọng tự do.
"Khanh Nhai, nếu yêu, sẽ không muốn buông tha!"
Lời nói Mạc cơ ghé vào tai hắn nói trước khi đi hắn còn nhớ, đúng vậy, nếu yêu, sẽ không muốn buông tha, cho dù tương lai có trải qua gian nan, chỉ cần có người kia ở bên cạnh mình, có như thế nào cũng không sợ.
"Phụ thân, người còn đang nghĩ về thượng thần sao?"
Thanh âm trong trẻo của Lạc kéo Khanh Nhai ra khỏi trầm tư. Khanh Nhai quay lại, nở một nụ cười mê người, dang hai tay —
"Bảo bối, đương nhiên không phải, ta đang nghĩ đến ngươi!"