Mộ Sắc Thần Quang

Chương 6: Kinh hãi . . .




Bị Airui kéo đến nhà ăn, nhìn cảnh tượng lộn xộn, tiếng nói chuyện nhao nhao ồn ào của các học sinh, ngược lại không làm Alan cảm thấy khó chịu.

Kiếp trước, lúc dùng cơm ở Hogwarts, giáo sư ngồi một bàn, học sinh bốn học viện mỗi nhóm một bàn.

Lúc ăn cơm, Slytherin cẩn thận nghiêm túc, Hufflepuff thành thật an phận, Ravenclaw phấn khích thảo luận, còn Gryffindor không biết chút nghi thức bàn ăn sớm đã làm cậu miễn dịch, cùng so sánh với đám sư tử thô tục vô lễ kia, những biểu hiện trên bàn của các học sinh này quả thực có thể so với mấy tiểu xà quý tộc Slytherin.

Bữa cơm này Alan ăn tương đối vui sướng, tuy bị người chung quanh nhìn chằm chằm quả thật không quá thoải mái.

Cậu nhận thức hai người bạn mới, Jessyca và Catherine, tuy biểu hiện của bọn họ hơi quá nhiệt tình, nhưng Alan cũng không cảm thấy phiền chán gì, chỉ là có chút khó chịu.

Có lẽ mấy ngày nữa sẽ tốt hơn, cậu nói với chính mình. Đồng thời lại âm thầm so sánh với kiếp trước, nếu đổi lại là mình của lúc trước, chỉ sợ sẽ lập tức cho đối phương một cái phong lưỡi khóa hầu (Horn tongue) cộng thêm một cái chú hóa đá (Petrification).

Quy tắc hành động thứ nhất của Slytherin: Luôn luôn bảo trì ưu nhã.

Vừa cơm nước xong, đang muốn tìm lý do cáo từ, Alan thật sự cảm thấy mình không thể chịu được hai nữ sinh luôn lải nhải tìm hiểu sở thích của cậu.

Lúc này, có vài học sinh từ ngoài cửa đi tới, Alan vô tình nhìn qua, sau đó đôi mắt đen sắc bén lập tức nheo lại nguy hiểm, nhìn kỹ hình như còn mang theo một tia sát khí!

Bọn họ tổng cộng có năm người.

Hơi nâng cằm, mi mắt rủ xuống một nửa, trên mặt mang theo nụ cười tùy ý, ánh mắt cao nhã mà đạm mạc, từng bước chân duyên dáng đi vào nhà ăn. Alan mẫn cảm phát hiện, nếu như lúc này có người có thể cầm một cây thước đến đo, sẽ phát hiện mỗi một bước sãi chân của họ đều có khoảng cách bằng nhau. Sau khi bọn họ tiến vào nhà ăn không nói gì, cũng không ăn gì, tuy trước mặt mỗi người đều có một mâm đồ ăn, nhưng bọn họ chỉ khe khẽ nói chuyện phiếm.

Lúc bọn họ đi đường, trên người như phóng thích một tầng khí tức vô hình, ngăn cách tất cả mọi người ra bên ngoài. Nhưng Alan lại không phát hiện có người nào lộ ra biểu tình kỳ quái gì với họ, cứ như hết thảy đều là chuyện thường.

Cho dù khí tràng cực kỳ hung hãn như giáo sư năm đó, cũng chỉ hàn khí phóng ra ngoài, hùng hổ dọa người, nhưng không cách nào thu liễm khí thế như bọn họ, lại còn có thể trong lúc vô hình kinh sợ người khác.

Bọn họ không có chỗ nào giống nhau. Trong ba thiếu niên, có một người rất cường tráng, như một vận động viên cử tạ hạng nặng, mái tóc quăn màu đen ngắn ngủn. Một người cao hơn một chút, hơi gầy, nhưng cũng cường tráng không kém, có mái tóc vàng tuyệt đẹp. Người cuối cùng gầy và cao lêu nghêu, khổ người nhỏ một chút, mái tóc màu đồng không ngay ngắn. Thiếu niên này trông trẻ hơn rất nhiều so với hai người trước, hai người kia giống sinh viên hơn, thậm chí có thể là giáo viên mà không phải học sinh.

Hai cô bé thì hoàn toàn tương phản. Người cao hơn có hình thể cân xứng như một pho tượng. Dáng người cô rất đẹp, mái tóc vàng gợn sóng dài đến lưng. Cô gái còn lại vóc dáng thấp như một tiểu tinh linh, mảnh khảnh, gương mặt nhỏ nhắn. Cô có mái tóc ngắn đen nhánh cắt ngắn lỉa chỉa ra khắp mọi hướng.

Thế nhưng, bọn họ lại có chỗ rất giống. Làn da của bọn họ đều tái nhợt như vừa hết bệnh, dưới đồng tử như Hắc Diệu Thạch có quầng thâm đen sậm, tựa hồ mất ngủ cả đêm.

Biểu tình của bọn họ hờ hững mà dè dặt, động tác ưu nhã nhưng không hợp lẽ thường, cơ hồ khiến Alan lại nhớ tới kiếp trước, như thấy được học sinh học viện Slytherin do mình quản lí.

Đúng vậy, chỉ là nét mặt của họ, cũng không phải loại cái cằm chỉa lên trời, nét mặt nhà giàu hống hách, mà là loại ẩn sâu trong xương cốt, hơi thở trải qua năm tháng rèn giũa đọng lại thành.

Hơn nữa, tướng mạo của họ, hoàn toàn có thể xưng là tao nhã hiếm thấy trên thế gian. Kiếp này, Alan cũng coi là thập phần anh tuấn, nhưng năm người này cho cậu cảm giác, chỉ có hai con bạch Khổng Tước bảnh bao nhà Malfoy có thể so sánh được.

Đương nhiên, đó cũng không phải lý do Alan nhìn bọn họ như kẻ thù, vì hai tên trong năm người này, đúng là hai tên thiếu niên ngày đó thiếu chút nữa đóng gói cậu về làm thú cưng, lại hất cậu văng suýt chết!

“Bọn họ là ai?” Ngữ điệu của Alan lộ ra vài phần dữ tợn, có chút cắn răng hỏi.

“Bọn họ?” Airui kỳ quái nhìn thoáng qua Alan thần sắc không tốt, nhìn theo ánh mắt của cậu, bừng tỉnh đại ngộ nói: “A, cậu nói bọn họ? Là gia đình Cullen.”

“Gia đình Cullen?” Alan có chút nhíu mày, đây là lần thứ ba trong ngày cậu nghe thấy danh từ này.

“Đúng vậy, bọn họ theo thứ tự là hai anh em Edward Cullen và Emmett Cullen cùng hai chị em Rosalie Hale và Jasper Hale. Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn kia là Alice Cullen, tất cả bọn họ đều sống với vợ chồng cậusĩ Cullen, là con nuôi của vợ chồng Cullen, mấy năm trước từ Alaska chuyển tới.” Airui thấp giọng nói.

“Bọn họ…” Alan cân nhắc từ ngữ một chút, bắt đầu nói lời khách sáo: “Năm người kia, bọn họ thật làm người ta chú ý, hôm nay tôi đã nghe nói đến bọn họ nhiều lần.”

Quy tắc hành động thứ tư của Slytherin: tính trước làm sau.

Cậu từng thề phải giáo huấn hai thiếu niên đã từng mạo phạm mình, nhất là con đại tinh tinh hình người kia! Nhưng trước hết cậu nhất định phải vạch một kế hoạch thật tốt, ít nhất phải biết lai lịch của chúng.

“Đúng nha.” Airui có chút chua xót mở miệng nói: “Cậu cũng thấy đấy, bọn họ đều rất xinh đẹp…”

Hừ hừ hai tiếng, Airui nhấn mạnh hai từ ‘Xinh đẹp’, có chút tức giận bất bình nói: “Hừ, mỗi ngày bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, lại không thích thân cận với các học sinh, dính thành một khối tạo thành tiểu tập thể. Ba tên kia còn ghê tởm hơn, rõ ràng là núi băng vạn năm lại có một vài nữ sinh không biết tốt xấu mê luyến bọn họ, vây quanh xum xoe bên người họ. Hừ, đám nữ sinh kia thật sự nông cạn, con mắt đều mọc dưới lòng bàn chân.”

Lời nói của Airui rõ ràng tỏa ra một ít ghen ghét đối với ba vị thần tượng trường học, khiến Alan cảm thấy có chút buồn cười.

“Airui! Mi – vừa – nói – ai – con – mắt – mọc – dưới – lòng – bàn – chân!” Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi xen lẫn hơi thở âm trầm, Jessyca và Catherine mặt đầy sương lạnh nâng tay lên, hung hăng vỗ vào mặt Airui.

Alan khiêu mi nhìn Airui bị Jessyca và Catherine kéo đi giáo huấn, không đếm xỉa lời cầu cứu cùng kêu rên của cậu ta, chỉ cầm lên cái ly thủy tinh cẩn thận suy nghĩ. Trong lòng cậu, luôn có một chút không thể tiêu tan.

Ngày đó, hai thiếu niên tuấn mỹ kinh người kia; còn có vẻ ngoài đặc thù không thể nhầm lẫn của cả nhà bọn họ; ngón tay lạnh buốt như thép lạnh; tốc độ vô cùng nhanh; cùng với… Cùng với cảm giác nguy hiểm và điên cuồng họ để lại cho cậu nữa!

Giống như…

Thân thể Alan run lên, trí nhớ bị cậu tận lực che giấu không thể ức chế xông ra, mồ hôi lạnh chảy ra khắp người!

Dùng động tác nâng ly thủy tinh lên làm che lấp, môi Alan khẽ mở, vô thanh vô tức niệm chú ngữ.

Cảnh vật trước mắt kéo dài ra, tầm nhìn và thị giác ngay lập tức rõ ràng hơn mấy lần.

Cậu rình xem màu mắt của các thành viên nhà Cullen, không phải màu máu tươi làm lòng người run sợ như trong trí nhớ, mà là màu vàng hổ phách, cũng không có loại tàn bạo và khát máu không cách nào che giấu!

Chẳng lẽ không như suy nghĩ của mình à, Alan có chút may mắn, cũng có chút khó hiểu.

Lúc này, các thành viên nhà Cullen đã bắt đầu rời khỏi nhà ăn, Alan nhìn thấy thức ăn trên bàn bọn họ cũng chỉ bị lật qua lật lại một chút, gần như không bị đụng tới.

Khi họ đi qua bên cạnh cậu, Alan lại cảm thấy thứ năng lực như muốn thăm dò tâm trí của cậu kia, nhưng không phải cố ý thực hiện, mà là trong lúc lơ đãng phát ra.

Alan tự động vận chuyển Bế Quan Bí Thuật, lại lần nữa cảm thấy kinh ngạc đối với thứ năng lực như Nhiếp Hồn Lấy Niệm này.

Loại năng lực kỳ dị này đến từ thiếu niên tên Edward kia, chỉ là sắc mặt hắn cũng không có chút biến hóa nào, vẫn lạnh nhạt như vậy.

Năm người đi qua bên cạnh cậu, ánh mắt Alan mờ mịt nhìn theo. Ngay lúc thiếu niên tóc đồng tên Edward kia muốn mở cửa, tựa hồ cảm ứng được cái gì, bước chân dừng lại, đột nhiên quay đầu.

Trong chớp mắt, phảng phất như cuộc gặp gỡ của số mệnh.

Màu vàng hổ phách trong suốt bắt gặp đôi mắt đen huyền như làn sương đêm tối.

Edward nhìn thấy trong đôi mắt như bóng đêm của đối phương có nghi hoặc, đề phòng, cùng một tia phẫn nộ!

Alan bất ngờ không đề phòng bị vừa vặn nhìn thấy, nhưng tố chất của cậu tốt vô cùng, rất nhanh liền thu ánh mắt về.

Giả vờ như không có gì phát sinh uống nước trong ly thủy tinh, nhưng giác quan linh mẫn vẫn tập trung vào đối phương!

Cậu cảm nhận rõ ràng đồng tử đối phương đột nhiên co rút lại, trong con ngươi hổ phách trong suốt xinh đẹp hiện lên một tầng kinh ngạc, như nhìn thấy thứ gì làm người ta giật mình.

Thân thể Alan lập tức căng thẳng, cậu thề, trong khoảnh khắc đó thứ năng lực giống y như Nhiếp Hồn Lấy Niệm lập tức khuếch đại mười lần, trực tiếp đánh thẳng vào chỗ sâu trong đầu cậu.

Bế Quan Bí Thuật bị vận dụng đến cực hạn, làm cho thứ năng lực thăm dò kia bị ngăn trở bên ngoài não bộ.

Trong mắt thiếu niên tên Edward kia hiện lên sự bất ngờ, sắc mặt cũng dần dần trở nên nghiêm túc khó coi.

“Alan, cậu làm sao vậy?” Airui Bị Jessyca và Catherine hung hăng ‘Làm nhục’ một phen khập khiễng đi đến bên cạnh cậu. Rõ ràng là lời nói quan tâm, nhưng phối hợp với quần áo mất trật tự và lỗ tai bị véo đỏ bừng, cùng hai dấu đỏ trên mặt, lại thấy vô cùng buồn cười.

“Không, không có gì, đi thôi.” Alan rủ mí mắt xuống, lôi kéo Airui đi đến một cửa khác.

Lúc sắp rời khỏi nhà ăn, Alan cảm thấy ánh mắt vốn chỉ dò xét bỗng trở nên lợi hại hơn, nó lao về phía cậu, loại cảm giác này làm cậu lạnh cả gáy, nhưng lại không dám quay về phía sau nhìn.

Cậu cảm nhận được một tia địch ý cùng điên cuồng, sợ nếu quay lại sẽ nhìn thấy một đôi mắt màu máu, tựa như… Tựa như cặp mắt không ngừng xâm nhập vào giấc mơ trong mấy đêm nay.

Trong giây phút đó, Alan cảm thấy một cảm giác sợ hãi cực kỳ mãnh liệt, giống như… nỗi sợ khi gặp phải đám Ma cà rồng trong tòa thành tại Italy kia!

Đúng vậy, tuy không cảm giác sát khí và khát máu trắng trợn kinh khủng như vậy, nhưng mà… Nhưng mà loại ánh mắt làm cậu đứng ngồi không yên này cũng khiến cậu vô cùng khó chịu!

Do cơ thể tuân theo ý thức bản năng, toàn thân Alan ngay lập tức căng thẳng, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm từ kiếp trước và bản năng đều đang không ngừng nhắc nhở cậu —— nguy hiểm, tựa như lúc cậu đang đứng giữa những tia Avada Kedavra bắn về phía mình.

Ma lực khổng lồ trong cơ thể, trong nháy mắt, vì bản năng mà bành trướng mãnh liệt, gần như mất kiểm soát bộc phát ra ngoài. Hai tay Alan gắt gao nắm lấy mép cửa nhà ăn, các khớp ngón tay đều bị bóp đến trắng bệch, xương ngón tay kêu lên răng rắc.

Ông trời, một khi cậu khống chế không nổi ma lực đang chạy cực nhanh trong cơ thể và cũng không cách nào tìm được chỗ để bộc phát, thân thể cậu nhất định sẽ bị ma lực bành trướng làm nổ tung, nhà ăn này chắc chắn cũng biến thành phế tích!

Nhưng cậu căn bản không có năng lực khống chế ma lực lộn xộn trong cơ thể, đây là vì bản năng, thân thể đã nhận ra nguy hiểm nên tự động tạo ra phản ứng. Hơn nữa cậu luôn không có đũa phép giúp ma lực trong thân thể tìm được khai thông hiệu quả, vì vậy hoàn toàn không cách nào tự khống chế nguồn ma lực này!

“Alan? Alan cậu sao vậy!” Airui bên cạnh đã nhận thấy sự khác thường của cậu, vẻ mặt thiếu niên anh tuấn mới tới đột nhiên trở nên cực kỳ đáng sợ, khiến cho sắc mặt vốn hơi tái nhợt càng thêm khó coi, ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt mép cửa, run lêm cầm cập, giống như phải chịu đựng thống khổ rất lớn.

Ánh mắt chằm chằm sau lưng cậu đột nhiên biến mất, ma lực sắp bùng nổ lập tức bình phục lại, Alan lặng lẽ thở dài một hơi, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng khó coi.

“Alan, làm sao vậy? A, trời ạ, mau đưa cậu ấy đến phòng y tế!”

Alan có chút run rẩy nên không kháng cự hai học sinh mang mình đến phòng ý tế, trước khi đi cậu nhìn lại phía sau, chỉ thấy thiếu niên tên Edward kia nhíu mày nhìn mình, trong đôi mắt màu hổ phách mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu.

………………………………………………….

Lâu lắm rồi, lâu lắm rồi… mới có một tr làm Vân thật sự cảm thấy tuyệt vời và chờ mong như vậy.

Lâu lắm rồi mới có một em thụ làm Vân đau lòng, thương yêu, xiêu lòng, muốn nhào tới ôm như vậy.

Lâu lắm rồi, mới có một anh công tuyệt đỉnh, cường đại, phúc hắc, mặt dày, đáng yêu làm tim Vân chảy ra thành nước như vậy.

Trời ơi…. Vân điên mất ><, cốt truyện hấp dẫn, đầy hứa hẹn, tình yêu, hận thù, áy náy, âm mưu, thủ đoạn đan xen, mà lại hài có tiềm năng ngược quằn quại nhưng lại ấm áp đến lạ thường. Trời ơi ><, cơ giáp, dị thú, tương lai, toàn thứ Vân thích…. Chết rồi, chết thật rồi… lại lỡ yêu rồi ><~

À, ai mún biết Vân đang nói tr gì thì cứ nhìn sang bên phải đầu trang.