Mộ Sắc Thần Quang

Chương 50: Đũa phép . . .




“Không… Đừng…, thưa ngài! Ngài phù thủy! Em không dám nữa…” Higuma đáng thương, nhìn phù thủy mắt đen, cầm bình thủy tinh đầy chất lỏng màu đỏ xinh đẹp, từng bước từng bước hướng tới gần nó, sắc mặt xoạt một cái trở nên trắng bệch!

Phù thủy anh tuấn mặt không biểu tình, nhưng trong mắt Higuma lại còn đáng sợ hơn so với ma cà rồng mặt mày dữ tợn! Ma cà rồng có lẽ không cách nào thương tổn đến làn da cực mạnh của nó, nhưng chất lỏng trong tay phù thủy từng bước một tiến lại gần kia lại có thể trực tiếp ăn mòn thân thể nó!

Nó muốn chạy, nhưng lại bị phù thủy có dự tính trước bắn một cái chân cứng đột ngốt giam cầm tại chỗ.

Báo tuần các không kiêng kỵ ma pháp công kích, nhưng chuyện này không có nghĩa là ma pháp không mang tính công kích không có tác dụng với chúng, tỷ như một vài ma pháp giam cầm cũng tương đối hữu dụng. Huống chi, bên người phù thủy còn đứng một ma cà rồng tốc độ cực nhanh.

Tuy không cách nào nghe được suy nghĩ trong nội tâm người mình yêu, nhưng đối với ma cà rồng am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện thì từ lúc chiều đã nhận ra trong lòng phù thủy ẩn chứa tức giận.

Mơ hồ biết là vì sao, ma cà rồng tuy thật cao hứng người yêu quan tâm mình, nhưng để khỏi bị Alan, với thủ đoạn bất ngờ và lòng dạ hẹp hòi mà hắn sớm đã lĩnh giáo qua, giận chó đánh mèo lên người mình, Edward tự nhiên tổng kết một biện pháp,

Rất nhanh thay đổi một bộ quần tây áo sơmi dài tay, tiện thể cài cổ áo lại thật kín như Alan, Edward nhìn chằm chằm Higuma.

Có con mèo luôn chịu tội như vậy để hấp dẫn sự chú ý của Alan thật sự quá tốt, chỉ cần cậu hết giận mình do sai lầm nho nhỏ hiển nhiên có thể tha thứ hôm nay là được.

Bình thủy tinh tràn ngập chất lỏng màu đỏ vị chua ngọt xuất hiện trước mắt, Higuma nhắm mắt lại! Sau đó…

Xúc cảm lạnh buốt mơn trớn trên khuôn mặt, Higuma run rẩy, hàm răng bắt đầu run lên nhẹ nhàng.

“Không có lần sau rõ chưa, Higuma. Tuyệt đối không được có lần sau…” Thanh âm trầm thấp mang theo ngữ điệu khàn khàn dễ nghe, Higuma mở to mắt không thể tưởng tượng nhìn phù thủy thu hồi sốt cà chua khôi phục biểu lộ lạnh lùng.

“Vâng… vâng, thưa ngài.” Higuma mừng đến muốn khóc, tâm tình thay đổi quá nhanh làm nó thật sự bật khóc.

“Hừ!”

Khi những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất, tác dụng của ma pháp thiên phú cũng tan biến theo, thân thể Higuma trong ánh sáng thưa thớt vào thời khắc cuối cùng biến thành một con báo to có hình thể chó săn, cái đuôi dài chừng nửa thân thể, từ đầu đến đuôi chừng hai thước.

“Anh ở chỗ này chờ tôi…” Alan nhìn ma cà rồng.

“Điều đó không có khả năng.” Edward lập tức phản bác: “Có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm, tôi càng không thể để cậu một mình mạo hiểm!”

“Alan…”  trong đôi mắt vàng kim xinh đẹp của ma cà rồng toát ra kiên trì không thể cãi lại: ” I’ ll do whatever it takes to make you safe again. ( tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo đảm an toàn của cậu —— nguyên văn.)

“… Tùy anh, tất cả hậu quả tự mình phụ trách, nhưng đừng hy vọng nếu anh xảy ra bất cứ chuyện gì tôi sẽ đau đớn hay gì gì đó vì anh.” Kinh ngạc nhìn ma cà rồng nửa ngày, Alan khô cằn vứt xuống một câu, đi theo Higuma vào gian phòng còn sót lại của phù thủy.

“Mang cái này vào.” đầu Alan cũng không quay lại, bị vứt một cái hoa tai tới: “Mặt dây chuyền này có thể miễn dịch với một ít ma pháp đặc thù có thể tạo thành thương tổn, tuy thân thể ma cà rồng cường hãn nhưng… Hừ, đừng tại đó khoe khoang năng lực anh vẫn lấy làm kiêu ngạo chỉ miễn cưỡng có thể lấy ra a. Bản thân tôi cũng không tinh thông thuật luyện kim, anh cũng đừng ôm hi vọng quá lớn!”

Mặt dây chuyền giống như một cái đồng hồ bỏ túi, dây xích bạc kim, mở nắp ra, có thể nhìn thấy hai pho tượng trông rất sống động bên trong.

Một con mãng xà xanh ngọc và tơ bạc quấn thành cùng một con dơi do hợp kim màu vàng tạo nên, mắt của nó dùng thủy tinh màu vàng kim nhạt đính vào, giống như đôi mắt xinh đẹp của người nào đó.

“Đây là quà sao…” Edward nhìn mặt dây chuyền lưu quang ẩn ẩn trong tay, hắn tặng Alan không ít quà, đồng hồ kiểu mới, tây trang hàng hiệu, điện thoại… Alan cái gì cũng không cự tuyệt, nhưng đều tiện tay nhét vào ngăn kéo của mình, lại không thấy dùng, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.

Cũng đúng, Alan xuất thân quý tộc Anh quốc, di sản gia tộc dồi dào, thứ gì đáng giá chưa từng thấy qua, thật sự ít có thứ gì có thể hấp dẫn sự chú ý của cậu ấy. Edward vốn định gom nguyên liệu ma dược mà Alan yêu mến, nhưng hắn thật sự không hiểu mấy thứ này, cũng không biết làm lựa chọn thế nào.

Không nghĩ tới… Alan sớm đã chuẩn bị đáp lễ, hơn nữa rõ ràng là tự tay chế tác.

Yêu như trân bảo đem dây chuyền vào cổ, đặt sát vào ngực, làm hắn cảm giác như trái tim dừng lại trăm năm như bắt đầu đập lại.

“Anh còn đứng ngây đó làm gì, chẳng lẽ cái ‘nhà ma’ này dọa mềm nhũn chân anh rồi!” thanh âm không kiên nhẫn của Alan truyền đến.

“A, chờ một chút Alan.” Edward như nổi máu gà, thiếu chút nữa hưng phấn đến lăn tròn trên đất, hắn lên tiếng, vội vã đuổi theo Alan.

Cho dù là nhà đá rách nát như thế, nhưng đó cũng là chỗ ở của phù thủy, hơn nữa còn là một phù thủy có thể rất tinh thông nghệ thuật hắc ám.

Các phù thủy rất coi trọng nơi mình sống, không biết có giấu bao nhiêu ma pháp trận cùng cạm bẫy nghệ thuật hắc ám, cho dù là Higuma đã từng đi theo vị phù thủy kia, cũng tuyệt đối không thể biết rõ toàn bộ.

Alan và Edward một trước một sau rất nhanh khiễng chân vào nhà, thoáng cái tầm mắt đã bị sự bừa bộn trong căn phòng u ám bao phủ, hồi lâu mới dần dần thích ứng.

Bề ngoài nhìn qua tuy chỉ là một căn nhà đá không lớn, nhưng trên thực tế không gian bên trong gấp ba lần so với vẻ bên ngoài nhìn thấy, hẳn là thành quả do ma pháp không gian nào đó.

Trong nhà đá chia làm ba bộ phận, nhìn lướt qua thì không có gì bất thường, nhưng Alan vẫn nhạy bén nhận ra khí tức của nguyên tố ma pháp.

Higuma sau khi tiến vào nhà đá liền chạy vào phòng trong, Alan không dám bỏ mặc Edward một người tại nơi bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh nguy hiểm này, lôi kéo hắn chạy theo.

Một bộ hài cốt bán dựa vào bệ đá đầy tro bụi, hài cốt chỉ còn lại xương trắng, áo bào trên đó cũng đã mục thành tro tàn, chỉ còn lại hài cốt □ trong không khí.

Thân thể phù thủy có năng lượng dồi dào, dù trải qua ngàn năm chỉ còn lại xương khô, cũng có thể giữ nguyên không bị tổn hại.

Higuma bổ nhào vào bên cạnh hài cốt, meo meo như đang khóc.

Ngàn năm đã đi xa, nó nhờ vào ma dược của chủ nhân mà âm thầm vượt biên giới thời gian tỉnh lại trong giấc ngủ say, nhưng chủ nhân sớm đã biến thành hài cốt. Tuy đã chuẩn bị trước tâm lí, nổi đau cũng không khỏi trào lên.

Ngay cả phù thủy, có thứ sức mạnh mà người thường không thể đạt được, cũng không thoát được sự cướp đoạt thanh xuân của thời gian.

Alan có chút mờ mịt, hắn nhìn ma cà rồng đứng một bên, tự hỏi tình cảm giữa mình và hắn, đến tột cùng là đúng hay sai.

Chủng tộc ma cà rồng là vĩnh sinh, thật có thể vĩnh viễn yêu một phù thủy tánh mạng có điểm cuối sao? Dù Edward thật sự thương cậu, nhưng sau khi cậu chết đi, hắn sẽ thống khổ đến nhường nào?

Alan đã từng yêu một người, biết rõ tâm tình sau khi người yêu rời đi mình. Loại cảm giác này, tê tâm liệt phế, thống khổ tột cùng!

“Alan, cậu làm sao vậy?” Edward mẫn cảm chú ý tới vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của người yêu phù thủy, có chút lo lắng.

“Không có gì.” Alan rũ những tạp niệm trong đầu ra, hết sức chuyên chú đánh giá căn nhà của phù thủy.

Trên bệ đá của phù thủy bày đầy các loại bình lọ, còn có một vài dụng cụ ma dược đơn giản rất nhiều so với mấy thứ của cậu, dù sao cũng là thế giới ngàn năm trước, công nghệ đúc tạo có vẻ rất cẩu thả.

Quầy đá ở vách tường đặt một vài bình thủy tinh miệng lớn, chất lỏng bên trong đã khô cạn theo tháng năm, còn lại một vài thứ không biết tên khô quắt thành cục. Nhìn kỹ, hình như có thể phân biệt là con mắt, bộ lông, ruột.v..v.. của các sinh vật.

Những thứ khác trong góc cũng chất đầy những tạp vật cũ nát, nhưng Alan vẫn không cách nào phân biệt hầu hết những thứ trong đó, càng không dám tùy tiện đụng vào.

Trong không khí phiêu tán một mùi cổ quái nói không nên lời, như mùi bùn trộn lẫn mùi thi thể hư thối.

Ánh mắt ngưng tụ, Alan nhìn thấy bên cạnh hài cốt phù thủy rớt ra một cây gậy nhỏ, đây là…

Đũa phép!

Mắt Alan lập tức trợn tròn, mấy ngày nay cậu dựa vào ma dược ổn thể ma áp bạo động trong cơ thể, coi như khi thi triển hầu hết các nghệ thuật hắc ám cũng không có nguy hiểm tùy thời có thể bạo động như trước kia, chỉ là sau đó sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng không có đũa phép, thủy chung cũng không thể yên tâm đôi chút.

Nhặt đũa phép lên, dài mười một tấc Anh, phù điêu hoa Tử Kinh (Bauhinia) xinh đẹp trên mặt, xem tính chất hẳn là gỗ bạch dương, mà tâm đũa bên trong hẳn là…

Một tiếng ngâm nga mỹ diệu vô cùng mát lạnh từ đũa phép tràn ra, nương theo ánh sáng xanh mãnh liệt, ở giữa không trung tạo thành một ảo ảnh người con gái đầu người thân rắn, những sợi tóc dài đúng là từng con rắn thật nhỏ.

Ma pháp sinh vật Medusa, là dây thần kinh Medusa làm tâm đũa. Hơn nữa cùng ma lực trong cơ thể cậu, lại vô cùng phù hợp…

Alan cầm đũa phép, cảm nhận thấy ma lực trong cơ thể cuộn cuộn không ngừng tràn vào đũa phép rồi lần nữa quay về cơ thể, thân thể vốn đầy rẫy ma lực nên có vẻ rất nặng nề, trong nháy mắt trở nên vô cùng thoải mái.

Rốt cục có được đũa phép! Alan gần như lệ nóng doanh tròng, mừng rỡ cảm nhận ma lực trôi chảy tuần hoàn trong người tối thiểu cũng chậm rãi hơn gấp ba lần.

“Đây là đũa phép sao? Alan…” Nhìn bộ dạng kích động của phù thủy mắt đen, Edward hỏi.

“Đúng vậy.” Chỉ khi có được đũa phép, mới có thể chính thức xưng là phù thủy.

Không biết làm sao để an ủi con báo, Alan một cái Liệt Hỏa hừng hực đem hài cốt phù thủy hóa thành tro tàn, thu vào một cái chai cỡ ngón út Higuma tìm ra, là kết quả luyện kim thuật, đeo vào cổ nó.

Higuma cũng không biết chủ nhân nó giấu vật riêng tại nơi nào, dù sao đó là của cải quý giá nhất của một phù thủy, cho dù là ai cũng sẽ giấu thật kĩ.

Đây cũng là… Alan xoay người nhìn những … thứ bỏ đi chồng chất trong góc tường, ai, tìm xem có còn thứ gì có thể hữu dụng hay không a.

Làn da ma cà rồng cường hãn, khí lực lại lớn, hắn cầm một cái túi da có tính chất đặc biệt đã sớm chuẩn bị trước, Alan mang bao tay da hươu vào, cầm một ‘Cái kìm’ bằng gỗ, bắt đầu chọn lựa một vài vật phẩm có cảm ứng ma pháp.

Alan thật cận thận dùng cái kẹp dài linh hoạt chọn mấy thứ kẹp vào túi, cậu cũng không dám khinh thị bất kỳ vật gì trong này, ai biết vị phù thủy đã mất kia lúc còn sống có ếm ác chú gì lên đồ vật nhà mình hay không, hoặc là lẫn lộn trong những vật này sẽ có vật gì che dấu nghệ thuật hắc ám.

Không đến một giờ, cái túi lớn của bọn họ liền căng phồng chất đầy chiến lợi phẩm.

Nhìn quanh gian phòng vô cùng bẩn thỉu, thứ có thể yên tâm lấy đi đã gần hết, còn lại đều là vô dụng hoặc có khả năng nguy hiểm, Alan gật gật đầu, đá Higuma một đá, sau đó nói với Edward: “Không sai biệt lắm, chúng ta…”

“Tra ——” một tiếng kéo bén nhọn vang lên, trên vách tường, ánh sáng xanh bành trướng đánh tới hướng cậu. sắc mặt Alan đại biến, cảm giác mình phảng phất bị vật gì đó trói chặt lại.

“Alan, lui ra phía sau!” Edward hô to, giống như cuồng phong trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Alan, hứng trọn ánh sáng xanh lao thẳng tới.

Alan cứng ngắc không nhúc nhích, mồ hôi ra như tương, không phải không muốn động, mà có một loại sức mạnh giống như bùa trói buộc xuất hiện tại ánh sáng xanh trong nháy mắt trói chặt cậu lại, trơ mắt nhìn Edward ngăn trước mặt cậu.

Ánh sáng ngân lục dâng lên từ ngực Edward, là mặt dây chuyền Alan tặng, tạo thành một lớp màng ánh sáng hơi mỏng, ngăn cản ánh sáng xanh lục đánh sâu vào.

Thuật luyện kim vủa Alan chỉ có thể được coi là tạm ổn, không thể gọi là vĩ đại, ánh sáng dây chuyền chỉ ngăn cản được một lát, dưới sự ăn mòn của ánh xanh liền tiêu tán đi, ánh sáng xanh hóa thành một con rắn một sừng khổng lồ bổ về phía Edward.

Dây chuyền chỉ ngăn cản trong nháy mắt, nhưng đối với một ma cà rồng tốc độ kinh người mà nói thì đủ rồi.

Nắm đấm của Edward hung hăng đấm vào con rắn, sau một tiếng gào thét thê lương, con rắn khổng lồ nát bấy thành chấm sáng, dần dần tiêu tán.

Cùng thời khắc đó, vách tường hiện ra con rắn không lồ trong nháy mắt cũng bắt đầu thành những chấm sáng li ti. Ánh trắng chói mắt bừng lên, Alan đúng lúc này thoát khỏi bùa trói buộc, bước nhanh tiến đến nắm chặt tay Edward, đũa phép cầm trong tay ngăn cản trước mặt hắn.

Sau một khắc, vách tường dơ bẩn lại trở lại trong tầm mắt họ, chỉ là chậm rãi hiện ra một cánh cửa nhỏ.

Alan khẽ thở phào, quay đầu tàn bạo trừng Edward, quần áo cả trên ma cà rồng đều bị sức mạnh thật lớn xé rách nát, trên mặt hiện ra từng vết thương trắng hếu, có nhiều chỗ bị xé nứt ra, làn da trên các vết thương xám trắng líu nhíu nhúc nhích một hồi, đang khôi phục một cách gian nan.

“Chết tiệt ma cà rồng, tính cách tự cho là đúng của anh có thể thu bớt chút ít hay không! Thời thời khắc khắc giống như muốn khoe độ cứng của da thịt anh rất không tồi cho tôi coi phải không?” Cậu quát: “Nếu anh muốn nghênh đón tử vong tôi không ngại tự mình động thủ, nhưng nếu tìm cơ hội biểu hiện cho tôi coi, cũng là anh muốn khoe khoang ý muốn bảo vệ đáng buồn cười của anh!”

khóe mắt Alan, lộ ra hung ác dữ tợn chưa bao giờ thấy qua!

Sắc mặt tái nhợt vung đũa phép ảnh giải trừ hưởng ma pháp trên người hắn, lúc này Edward không dám nói bất cứ lời gì làm Alan tức giận, nhưng tâm tình hiển nhiên rất tốt.

Tiếng thở phì phò lúc vung đũa phép cho thấy trong lòng phù thủy cực độ phẫn nộ và… Khủng hoảng, Alan ngẩng đầu hỏi Higuma vừa rồi bị biểu lộ dữ tợn của cậu hù dọa: “Cái này, là ma pháp chủ nhân mi thiết lập để bảo vệ kho tàng hả?”

Xem ra vị phù thủy kia rất có lòng tin với ma pháp cùng lực uy hiếp của mình, ma pháp này nhìn như hung hiểm, nhưng lại không phức tạp lắm!

“Vâng, đúng vậy. Đây chính là ma pháp chủ nhân lưu lại bảo vệ kho tàng, thật sự không nghĩ tới… Từ hôm nay trở đi ngài chính là chủ nhân mới của em.” Higuma vừa rồi thiếu chút nữa giật thẳng râu mép của mình xuống, nhanh như vậy là xong rồi, tính cách tự đại của chủ nhân thật không sửa chữa gì hết mà, cả ma pháp bảo vệ kho tàng nghiêm mật của phù thủy cũng đơn giản như vậy. Âm thầm quyết định, từ nay về sau, quan trọng nhất là phải ôm đùi của chủ nhân tân nhậm, như vậy mới có ngày tốt lành a!

“Trời ạ!” Edward thì thào cảm thán, nhìn lên giá sách gần như cao không thấy đỉnh, sách vở rậm rạp chằng chịt chất đầy ba mặt phòng sách bí mật nho nhỏ, những sách kia nhìn qua đều có niên đại khá lâu, dùng da dê cổ xưa làm vật để viết. Phía khác của gian phòng có giá gỗ làm bằng gỗ đàn hương, trên đó bày đầy các loại dược liệu rực rỡ muôn màu, có dán nhãn.

Edward đang muốn đi vào xem hết, lại bị Alan gắt gao bắt lấy cánh tay, bên tai truyền đến tiếng trầm thấp khàn khàn: “Edward, để tôi đi trước.” Không thể lại để anh ngăn trước mặt tôi, dù thân thể ma cà rồng mạnh hơn phù thủy rất nhiều, tôi cũng không thể để anh dùng thân thể bảo vệ tôi. Bởi vì… Tôi không thể chịu đựng nổi sự thống khổ mất đi lần nữa!

“Tốt.” Edward thấp giọng nói, nhìn vào đôi mắt đen ẩn chứa tình cảm ẩn nhẫn mà mãnh liệt của phù thủy, vươn tay nắm lại bàn tay có chút mồ hôi lạnh của cậu ấy.

Không đợi đối mặt với thâm tình của ma cà rồng, sau một khắc, ánh mắt cuồng nhiệt của phù thủy chuyển hướng về phía mật thất tàng thư và dược liệu, lại không để ý đến ánh mắt vàng  nhu tình như nước của ma cà rồng.

Edward bất đắc dĩ nhìn còn bàn tay hơi ấm sót lại của người yêu, chán chường cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài. Người yêu của hắn, sao có thể không hiểu phong tình như vậy chứ.



Bên cạnh giá gỗ đặt dược liệu còn có một cái gì đó bị vải đen che lại, sau khi Alan xác nhận không có cảm ứng nghệ thuật hắc ám, Edward vượt lên trước một bước lột miếng vải đen xuống.

“A, vinh quang sáng chói biết bao a!!!!!!!!!!!!!!”

Một điệu ngâm nga hoa lệ quen thuộc, làm da đầu Alan run lên, bạo phát trận nổi da gà, nhanh chóng chuyển thành tiếng lanh lảnh hưng phấn mà quỷ dị, tiếng nói quái dị lải nha lải nhải kia thét to: “A a a! ma cà rồng tuấn mỹ mà mị hoặc xiết bao a! Tôi dùng thị lực tồn tại ngàn năm của mình mà cam đoan, đây quả thực là vẻ đẹp mà thế nhân không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, a, ngài thật sự là ma cà rồng anh tuấn nhất mà tôi từng thấy, có thể tại Sinh thời nhìn thấy mỹ mạo không gì sánh kịp của ngài, thực là vinh hạnh của tôi. Tôi quyết định, từ nay về sau vĩnh viễn đi theo ngài. Để mỗi ngày có thể ca ngợi mỹ mạo vẻ vang mị hoặc thế nhân của ngài… ” ma pháp kính điêu khắc không ít hoa văn rực rỡ thở dài nói như ca hát.

“Câm miệng!” Edward kinh ngạc nhìn Alan, chỉ thấy sắc mặt Alan tái nhợt nặng nề giậm chân bước đến, ma áp lạnh lẽo toàn thân cơ hồ ngưng tụ thành càn quét bừa bãi bên ngoài!

Đũa phép gắt gao chỉ vào ma kính lải nhải này, Alan đang suy ngẫm có cần cho nó một cái diffindo hay không!

“Trời ạ!” Không đếm xỉa sắc mặt ‘mưa gió nổi lên’ của phù thủy, cái gương lại lần nữa phát mục tiêu hiện mới hô to kêu thét, hưng phấn phun ra một đống từ ngữ ca ngợi mới: “Mỹ mạo của Ngài, cả Thái Dương thần trong truyền thuyết cũng phải kinh sợ! Đây nhất định là vị thần bóng đêm lạc xuống nhân gian! Nhìn một cái, đôi mắt đen thâm thúy biết bao, tôi phảng phất thấy cả bầu trời đêm chứa đựng ánh sao! Làn da trắng nõn bóng loáng biết bao, thật giống như có ánh trăng phủ lên vậy! Cỡ nào…”

“Nói thêm một chữ nữa, sẽ ném mi vào hầm phân!” Alan nặn lời uy hiếp lạnh như băng từ giữa hàm răng ra làm cho cái gương phun đầy từ ngữ khen ngợi quá trớn im bặt, cẩn thận lắng nghe, còn phát ra tiếng nức nở như có như không!

Mặc dù có tật xấu mà tất cả ma kính đều có, nhưng lại có hai ưu điểm: thức thời và thấy tốt liền thu, đó chính là nguyên nhân tại sao nó có thể tồn tại từ thời chủ nhân tiền nhiệm đến nay.