“Anh… Cười cái gì.” Ho khan một tiếng, Alan có chút không được tự nhiên phá vỡ yên tĩnh.
“Ha ha…” Edward cười khẽ một tiếng, đột nhiên ngã xuống giường, cánh tay vươn ra, ôm cả người Alan vào ngực.
“Alan, tôi thật sự may mắn lần trước cậu thi triển ma pháp không làm vậy với tôi a.” Edward mỉm cười, lẩm bẩm bên tai Alan: “Phù thủy thật sự là một chủng tộc thần kỳ, sức mạnh của cậu thật khiến tôi khâm phục.”
Mặc dù có chút không thích ứng, nhưng Alan cũng không phản kháng vòng tay của Edward, thân là một đại sư ma dược, đạo lý giấu bệnh sợ thầy cậu vẫn hiểu, hiện tại thân thể cậu vẫn trong trạng thái nhiệt độ cao, cần thân thể mát lạnh của Edward để hạ nhiệt độ.
“Mấy ngày nay anh… Các người đều đi nơi nào.” Alan hỏi: “Các người trước lúc nào có ánh mặt trời xuất hiện cũng rời đi, là vì… Sợ ánh mặt trời sao?”
“Ha ha, Alan, cậu đang hiếu kỳ bí mật của ma cà rồng sao?” Edward cười trầm, thấp giọng nói bên tai Alan: “Chúng tôi không sợ ánh mặt trời, nhưng dưới ánh mặt trời chúng ta sẽ biểu lộ tính chất đặc biệt không giống người thường, như vậy sẽ làm người khác phát hiện sự hiện hữu của chúng tôi. Alan… Đợi ngày nào tôi cho cậu nhìn nha?”
“Ngô.” Alan không yên lòng đáp lại một câu, nhẹ thở phào nhẹ nhõm nói: “Edward, về lời nói ngày đó anh nói với tôi…”
Hai cánh tay Edward ôm Alan hơi siết chặt, hiển nhiên nội tâm cực độ không bình tĩnh.
Hơi ngẩng đầu lên, Alan nghiêng mắt nhìn đôi mắt xinh đẹp màu vàng kim của ma cà rồng đang ôm mình giờ phút này trầm như vực sâu biển lớn, bộ mặt thoải mái của hắn cũng căng thẳng lên, cứ như đang chờ đợi tuyên án.
“Tôi phải cảm ơn anh, lời của anh làm tôi hiểu rõ một vài chuyện quấy nhiễu tôi rất nhiều năm, nó thật làm tôi vui sướng. Nhưng mà…” Alan nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi cũng không có ý định, hiện tại liền tiếp nhận tình cảm của anh.”
Trong giây phút đó, ma cà rồng nhận được tuyên án như bị đá xuống vực thẳm, sắc mặt tái nhợt của hắn trong nháy mắt biến thành màu tro tàn, biểu lộ trên mặt giống như sớm biết như thế, nhưng vẫn thống khổ đau buồn.
Alan nhíu mày mở miệng nói: “Anh làm sao vậy?” cậu thậm chí xê dịch trong ngực Edward, càng gần sát vào lồng ngực mát mẻ bóng loáng của hắn.
“Không có gì, Alan…” Edward chần chờ một chút, kéo Alan càng chặt hơn một chút, hắn phảng phất đang đè nén cái gì, qua một hồi lâu mới dùng thanh âm hơi khàn khàn so với bình thường, cười ôn hòa với Alan: “Alan… cậu làm rất đúng. Thân là một người đàn ông, thân là một Ma cà rồng, thân là… Một ma vật dơ bẩn dùng máu tươi làm thức ăn, vĩnh viễn chỉ thuộc về bóng tối! Làm sao có thể yêu cầu xa vời… làm một phù thủy thần bí xem trọng chứ!”
Trên mặt hắn tuy vẫn mang theo nụ cười ôn nhuận như ngọc, nhưng thần thái lại vô cùng đau thương, giống như… thiên sứ gãy cánh bị phụ thần vứt bỏ, tuyệt vọng như thế, tịch liêu như thế.
“Anh rốt cuộc làm sao vậy?” Alan mày nhíu càng sâu, bộ dạng hiện tại của Edward, lại khoáy động cực mạnh lòng cậu, làm cậu cảm thấy nổi đau khó hiểu đến lạ thường xuất hiện trong lòng.
“Tôi… Tôi không sao.” Ý cười của Edward đã không thấy, hắn thấp giọng nói: “Tôi… Tôi chỉ là…”
Tôi chỉ nhận rõ thân phận của mình, sẽ không ôm ấp vọng tưởng không thể chạm đến, chỉ ở xa xa nhìn vào bóng lưng em, điều này cũng đã đủ rồi.
Tuổi thọ của ma cà rồng gần như là vĩnh hằng, có lẽ đợi thật lâu sau, biết đâu tôi sẽ dần quên, quên đi đã từng xao xuyến, đã từng… ảo tưởng một chuyện không thực tế.
Cánh tay lại siết chặt vài phần, cảm nhận hơi ấm của thiếu niên trong lồng ngực mang lại làm hắn tham luyến, chỉ lúc này đây, chỉ lần cuối cùng này thôi. Có lẽ, đây là một lần duy nhất, có thể tiếp xúc thân mật như thế với em.
Alan…
“Không có việc gì? Nếu như đôi mắt của tôi không bị vết thương gì mang tính hủy diệt, như vậy nó nhất định là thấy được ảo giác. Ý anh là, nét mặt bây giờ của anh xác nhận mình không có việc gì hả?” Alan hỏi.
“Đúng vậy, tôi hiện tại xác thực không có việc gì!” Edward trầm giọng nói, thanh âm có chút bén nhọn.
Khóe mắt Alan co lại, chẳng lẽ lời nói vừa rồi của cậu làm ma cà rồng hiểu lầm gì sao?
Nghĩ đến dù sao hắn cũng cứu mình hai lần, lại giúp cậu thoát khỏi ảo tưởng đối với Lily, Alan chưa bao giờ giải thích với ai hiếm hoi dịu ngữ khí lại: “Anh có thể hiểu lầm gì rồi, Edward… Ý tôi là kỳ thật trong lòng tôi cũng… Thích anh. Ý vừa rồi của tôi là, tôi chỉ không thể tiếp nhận tình cảm của anh ngay bây giờ mà thôi, Edward.” Cảm giác lời này của mình có chút… có chút sến súa, mặt Alan hơi nóng lên.
“Cái gì! Alan ý cậu là… cậu là muốn nói…” Edward nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt vốn đầy vẻ tử khí trong nháy mắt khôi phục ánh sáng, đôi mắt vàng nhạt rạng rỡ sinh huy, mang theo một tia không dám tin và chờ đợi nhìn vào Alan, sau đó như vì thất thố vừa rồi mà thẹn thùng, hơi quẫn bách quay đầu đi.
Bộ dạng quẫn bách của Edward có vẻ lấy lòng Alan, cậu mỉm cười, có chút chần chờ tựa vào lòng Edward.
Lồng ngực bóng loáng trắng nõn xinh đẹp như đá cẩm thạch điêu khắc, nhưng không cứng như đá như trong tưởng tượng, mà mang theo một tia co dãn của làn da, nhất là bây giờ khi cậu bức thiết cần hạ nhiệt độ, không hiểu sao lại làm cậu đặc biệt yêu mến.
Edward như bị vui sướng đột nhiên xuất hiện đập cho hôn mê, hắn thở hào hển chấn động lồng ngực, nhìn chăm chú vào thiếu niên trong ngực, trong giọng nói mang theo không thể tin: “Alan, cậu nói là thật sao, cậu nói… Trong lòng cậu thích tôi sao.”
Ánh mắt vàng nhạt sáng quắc của ma cà rồng rơi vào gương mặt hình dáng rõ ràng của thiếu niên phù thủy, trong giọng nói càng mang theo không thể tin.
Alan – Prince mở bừng đôi mắt đen trong trẻo ra, có chút thẹn quá hoá giận nói: “Chẳng lẽ tôi nói còn chưa đủ rõ sao? Hay là… Thính lực của anh xảy ra vấn đề gì rồi? Hay là… anh cho rằng tôi sẽ giống như con gái nhấn mạnh nhiều lần mình yêu anh bao nhiêu!”
Ở cái nhìn của Alan, thích một người đàn ông đối với cậu mà nói quả thực cũng chẳng sao hết, kiếp trước tình yêu giữa các nam phù thủy cũng không hiếm thấy, phù thủy cùng sinh vật ma pháp kết hợp cũng là hợp pháp, thậm chí còn được cổ vũ, bởi vì như vậy càng dễ sinh ra hậu đại có tiềm lực ma pháp càng mạnh.
Ma cà rồng, cũng có thể xem như một loài sinh vật ma pháp a.
Bởi vậy, Alan cũng không cho rằng tình cảm đồng tính có gì đáng xấu hổ, chỉ là… cậu không cách nào xác định tình cảm của mình dành cho Edward tột cùng là đến mức độ nào. Huống chi… thái độ cẩn thận đối với tình cảm của Slytherin càng khiến cậu không cách nào tùy tiện tiếp nhận tính yêu của người khác.
Kỳ thật, chỉ số tình cảm của Alan thật sự quá thấp, Slytherin trung thành với tình cảm của mình, một khi chọn trúng, rất khó sửa đổi. Nói cho cùng, Alan vẫn có chút sợ hãi… Sợ lại lần nữa phải chịu đựng đau thương như kiếp trước.
“Không… Không phải Alan.” Edward nói năng lộn xộn, trong mắt cũng lộ ra nét cười: “Không, Alan. Tôi… Tôi chỉ quá vui mừng, tôi luôn lo cậu sẽ từ chối, nhưng hiện tại tôi thật hạnh phúc.”
“Anh thật sự rất vui mừng?” trong giọng nói Alan mang theo nghi vấn, đại khái bình thường khi cậu vui mừng hầu như cũng nghiêm trang không cười nói tùy tiện, bởi vậy không thể lý giải biểu hiện của vui mừng.
“Đúng vậy.” Edward nhìn gương mặt ửng đỏ của Alan, hơi ảo não bất mãn nói: “Nhưng mà Alan, cậu nói hiện tại không thể tiếp nhận tình cảm của tôi là có ý gì? Chẳng lẽ, cậu muốn khảo nghiệm tình cảm tôi dành cho cậu sao?”
Quy tắc hành vi thứ năm mươi ba của Slytherin: đối với tình yêu, xin hãy thận trọng.
Có giáo huấn sai lầm kiếp trước, Alan không cách nào giao trái tim mình ra quá nhanh, chỉ có thể thử kết giao thôi.
“Đúng vậy.” Alan không được tự nhiên đảo mắt: “Nếu như về sau cảm thấy không thích hợp, liền sớm chặt đứt, để khỏi phiền toái!”
Bên hông xiết chặt, trong giọng nói của Edward mang theo kiên quyết: “Tôi sẽ không cho cậu cơ hội này.”
“Hừ…” Alan bĩu môi, trong mắt lại hiện ra vui vẻ.
“Như vậy… Alan, tôi hiện tại chỉ có thể coi như bạn trai dự bị của cậu thôi sao.” Edward ảo não nói: “Xem ra tôi còn phải ngẫm lại làm thế nào để theo đuổi cậu mới được.”
Hắn nhỏ giọng thầm nói.
Alan nặng nề nhắm mắt lại, dựa vào lòng Edward, dán vào lồng ngực mát lạnh bóng loáng của hắn, tựa như đang ngủ.
Dung nhan trong lúc ngủ mơ mang theo bình yên chưa bao giờ có, thiếu niên anh tuấn tóc đen mắt đen bỏ đi nét cau có cùng sắc sảo ngày thường, vẻ mặt yên tĩnh ngủ say lúc này, giống như vị hoàng tử thuộc về bóng đêm.
Đôi mắt vàng nhạt của Edward tràn ra con sóng nhu hòa sáng chói như sao, hắn chần chờ một chút, chậm rãi cúi người, môi mỏng nhẹ nhàng chạm lên gương mặt Alan.
Alan như bỗng nhúc nhích, xoay người trong ngực Edward, thay đổi tư thế ngủ càng thoải mái hơn.
Edward lúc đầu bị cậu làm giật mình, như một thiếu niên ngây ngô hôn trộm người yêu sợ bị phát hiện, lập tức nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, khi Alan không có động tĩnh, Edward lúc này mới lén hí mắt ra, si mê nhìn người yêu ngủ say trong ngực.
Đang muốn lén hôn lần nữa, đột nhiên cảm giác bên hông nóng lên, hai ngón tay của Alan đã bấm ngang hông hắn.
Thân thể Edward cứng đờ, chỉ thấy bộ dạng Alan vẫn đang ngủ say, nhưng trong miệng lại hộc ra lời nói lạnh như băng.
Thanh âm kia, mang theo hương vị xấu hổ cùng nghiến răng nghiến lợi.
“Edward! Anh thu lại cho tôi! Phía dưới… của anh đụng vào tôi!” mấy chữ cuối cùng còn mang theo tiếng nghiến răng kèn kẹt, nếu lúc này Alan mở to hai mắt, Edward không chút nghi ngờ lửa giận sẽ bao trùm cả vành mắt!
Thân thể Edward trong nháy mắt căng cứng, quả thực chỉ còn kém xấu hổ đến chui xuống gầm giường.
Hắn… Hắn lại phản ứng.
Nói ôm người yêu không phản ứng đó mới là việc lạ, nhưng sau khi bị phát hiện rước lấy không phải yêu người thẹn thùng mà là tức giận thì tất là một chuyện khác hoàn toàn.
Vừa rồi Edward ý loạn tình mê một hồi, đồng thời lúc lén lút còn luôn chú ý sợ làm Alan bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, lại không phát hiện… Thân thể của mình, đã sinh ra phản ứng.
Alan giờ phút này thật sự rất rất giận, tuy cách một cái quần bông, nhưng vẫn cảm nhận rõ một vật thể nguội lạnh thô to đang đâm vào bắp đùi cậu, thậm chí vật kia—— còn đang hơi dựng lên.
“Alan… Tôi.” Edward lắp bắp muốn giải thích, nhưng thân thể hắn vừa động, dục vọng ngẩng cao kia liền ma sát hai bên đùi Alan, Alan cả kinh run rẫy một hồi.
“… Edward.” Alan cưỡng chế cơn giận trong lòng, tuy vẫn không mở mắt ra, nhưng đôi môi khẽ mím lại nhổ ra lời uy hiếp lạnh lẽo: “Tốt nhất anh lập tức thu cái đó …cho tôi, nếu không, tôi không ngại dùng ‘Sectumsempra’ thử độ cứng của ‘Cái kia’ đâu đấy!”
“… À, rồi.” Edward đem eo của mình cùng nửa người dưới chuyển đến một khoảng cách an toàn, để ngừa vật nào đó lại lần nữa ‘Đụng vào’ Alan, nhưng hai tay vẫn ôm cậu vào trong ngực.
“Hừ…” Alan hừ lạnh một tiếng, có vẻ cũng thấy xấu hổ, xoay người, quay lưng về phía Edward.
Nửa ngày không có tiếng động.
Edward thở nhẹ vài tiếng, sau khi xác nhận Alan đã ngủ rốt cục buông lỏng tâm tình khẩn trương, dùng thanh âm không thể nghe thấy thầm nói: “Hôm nay mình thật là… sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy trước mặt Alan! Bất quá, ‘Sectumsempra’ là cái gì vậy?”
“Sưu ——!” búng tay một cái, một luồng sáng nhạt từ đầu ngón tay Alan bay ra, cắt hết các đồ trang trí bằng kim loại có kích thước bằng một ngón cái trong phòng ngủ thành hai đoạn hết!
Kim loại đứt gãy trong ánh sáng nhạt ban đêm tỏa ra ánh loáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, ma cà rồng có năng lực nhìn rõ đêm càng thấy rõ rành rành.
“Cái này —— chính là ‘Sectumsempra’!” Trong ngực truyền đến ngữ điệu mát lạnh của Alan, trong đó không thiếu ý cảnh cáo!
Liên tưởng đến Alan nói muốn dùng ‘Sectumsempra’ tới thử độ cứng của ‘Cái kia’! Edward sợ tới mức khẽ run rẫy, không tự chủ được kẹp chặt hai chân, nửa người dưới xê dịch ra xa lần nữa.
“… Alan, đã muộn, ngủ đi.” Edward thật thận trọng nói.
“…”
_________________________________
Đang rối rắm cách xưng hô giữa Ed và giáo sư a~~~.
Anh – em: tính tình giáo sư ko thích hợp với cách này lắm, bởi giáo sư là biệt nữu thụ mà. Nhưng dựa vào nguyên tác thì sau khi bày tỏ Ed gọi Bella là anh- em, như vậy rất hợp vs ảnh =.=
Tôi – cậu / Tôi – anh (giữ nguyên ban đầu): Xa lạ quá, yêu nhau rồi mà còn tôi, với cậu nhưng lại hợp với giáo sư độc mồn độc miệng không được tự nhiên.
Hay là sau H chúng ta mới đổi thành Anh – em còn bây giờ thì cứ tôi – cậu nhỉ, mà H tới chương 59, 60 mới có đấy =.= (trả lời bợn Xà Nhi luôn nhé)
Đang khổ sở, cầu trợ giúp, không trợ giúp sẽ ngâm dấm đấy, mọi người chờ dài cổ thì đừng than nha