Mộ Sắc Thần Quang

Chương 24: Nghi hoặc . . .




Edward sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Alan, nửa ngày, mở miệng nói.

“Because, I feel very protective of you.” ( bởi vì, tôi rất muốn bảo vệ em. —— nguyên văn)

“Anh nói cái gì?” Alan nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng kim của hắn, trong nháy mắt lại cảm thấy quẫn bách buồn bực!

Vẻ mặt khi jắn nói lời này, quả thực giống như… thổ lộ với người con gái mình yêu vậy. Đương nhiên, bản thân Alan vô cùng tức giận đối với suy nghĩ kỳ quái này!

“Tôi nói…” Alan do dự một chút, nhưng vẫn quyết định hỏi ra vấn đề bản thân một mực vướng mắc: “Tại sao phải như vậy? Ban đầu lúc ở nhà ăn, tôi thậm chí có thể cảm thấy địch ý của anh! Không cần giật mình… Phải biết rằng, thân là phù thủy, tinh thần của chúng tôi hơn hẳn người thường, tuy không bằng ma cà rồng, nhưng mà, tôi cảm nhận được địch ý của anh!”

Alan trừng mắt nhìn Edward, ánh mắt trở nên sắc bén: “Nói cho tôi biết! Lúc ấy tại sao anh có địch ý với tôi? Tôi thậm chí dám khẳng định, nếu lúc ấy không phải có nhiều người ở đó, thậm chí anh sẽ lập tức bổ nhào qua xé tôi thành mảnh nhỏ, đúng không!”

Sau khi lộ vẻ khiếp sợ, mặt Edward dần hiện ra một tia thống khổ khó có thể che dấu, di chuyển trên gương mặt góc cạnh rõ ràng như tượng điêu khắc Hy Lạp, làm trái tim Alan không hiểu sao lại run lên.

Dời tầm mắt mịt mờ đi, ra lệnh cho chính mình đừng nhìn cặp mắt vàng đã trở nên hơi ngã màu đen tối kia, Alan bắt buộc bản thân nhanh chóng đè loại cảm giác kỳ dị này xuống.

Di chứng! Cái này nhất định là di chứng sau khi ma lực bạo động! Đúng vậy, nhất định là vì kiếp trước chưa từng trải qua ma lực bạo động cường đại như vậy mới thế, nhất định là vậy!

“Không ngờ cậu nhạy cảm như thế.” Đang lúc lòng Alan mãnh liệt cuộn trào, thanh âm của Edward truyền đến. Chỉ là thanh âm không trong trẻo như thường, ngược lại mang theo một tia khàn khàn và áp lực.

Trên gương mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười khổ, “A, Alan. Tại sao tôi phải ôm lấy địch ý vào lần đầu tiên gặp cậu? Bởi vì… Tôi không nghe được suy nghĩ của cậu. Cứ như bây giờ vậy, lúc này rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì? Tôi không biết!”

Alan quái dị nhìn hắn một cái, có chút không thể lý giải, nghi ngờ hỏi: “Chỉ vì vậy mà ôm địch ý với tôi? Thậm chí còn muốn…” Còn muốn giết tôi phải không?

Tại nhà ăn lần đó, trong cặp mắt màu vàng tràn ra, rõ ràng là sợ hãi và sát ý. Làm cậu nhớ tới kí ức như cơn ác mộng kia, như lúc gặp được bầy Ma cà rồng kia ở Italy, cũng như cuộc đời kiếp trước tra tấn cậu trọn kiếp…

Alan bất giác run rẩy một cái, Edward nhạy cảm cảm thấy, thống khổ trên mặt càng đậm.

“Đúng vậy…, tôi đã nói với cậu, thiên phú hắc ám của tôi… Tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của bất cứ kẻ nào vào mọi lúc, duy chỉ có cậu, tôi không thấy bất cứ suy nghĩ nào của cậu.” bất tri bất giác, Edward đã đỗ chiếc Volvo lại ven đường.

“Cho nên, anh cảm giác khủng hoảng? Anh muốn giết tôi, cũng là vì anh không nghe được tư tưởng của tôi?” Alan cau mày, trong cặp mắt đen trong suốt có chút không thể tin. Nếu như thần bí có thể đưa đến thái độ thù địch của Edward, cái này thật chẳng thuyết phục gì, cậu thật sự không cách nào lý giải tư duy logic của Edward?

“Không phải, ý tôi là, không chỉ vì cái đó. Trừ chuyện không nghe thấy tư tưởng của cậu, Alan, cậu phải biết rằng. Thân là một ma cà rồng chúng tôi có nhiều lúc không thể làm gì được, chúng ta không thể để người thường biết thân phận của mình, trước khi gặp cậu, tôi có thể nghe thấy tất cả suy nghĩ của một người. Nếu có người hoài nghi chúng tôi, tôi có thể biết trước, nghĩ cách xoay chuyển. Nhưng tại nhà ăn lần đó tôi lại phát hiện không cách nào nhìn thấu tư tưởng của cậu, vì vậy tôi hoang mang, tiếp theo là phẫn nộ và địch ý. Bởi vì, tôi không cách nào dễ dàng tha thứ có bất kỳ người nào uy hiếp tôi và người nhà, dù chỉ là một người không biết, cho nên tôi…” Edward cứ thoải mái nhanh chóng nhổ ra, tuy sắc mặt rõ ràng hổ thẹn, nhưng ngữ điệu xác thực ung dung rất nhiều, hiển nhiên những lời này thật sự đè ép trong não hắn quá lâu.

“Cho nên anh mới ôm lấy địch ý đối với tôi, thậm chí còn tính giết tôi? Bởi vì anh không cách nào thăm dò suy nghĩ của tôi? Bởi vì không cách nào khống chế mà cảm thấy hoảng sợ, cho nên anh sợ để lộ thân phận gia đình anh? Muốn bóp chết tất cả trước khi nảy sinh sao? Cho dù chỉ có thể là một người không biết gì!” Alan nghĩ tới tại nhà ăn lần đầu tiên dùng hình thái ‘Người’ gặp Edward, cậu nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc và địch ý trừng mình chằm chằm, ánh mắt lợi hại mà lạnh lẽo kia, sát ý dày đặc gần như không thể kiềm chế mà dâng trào. Bởi vậy cảm thấy phẫn nộ, câu nói tỏ ra lợi hại mà không chút lưu tình.

Trong khoảnh khắc đó, trên mặt Edward hiện ra thống khổ cực độ, bởi vì ngữ khí hung hăng và lời nói không chút lưu tình của Alan dành cho hắn. Hắn thậm chí nheo cặp mắt màu vàng nhạt xinh đẹp thâm thúy lại, nhanh chóng che dấu đi vẻ khổ sở nhưng vẫn bị Alan bắt gặp.

Chờ hắn mở mắt lần nữa, đáy mắt hắn vô cùng bình thản, phảng phất như khổ sở vừa lóe qua rồi biến mất kia chỉ là ảo giác.

Đã không có biểu lộ ẩn chứa tình cảm ấm áp, đã không có ánh mắt dịu dàng, Edward lúc này lạnh lùng như lúc mới gặp.

“… Cậu nói đúng.” Edward cười lạnh mở miệng: “Tuy gia tộc của tôi theo ‘chủ nghĩa ăn chay’, nhưng về bản chất vẫn không có gì khác với những  ma cà rồng khác. Chúng tôi lạnh lùng, tàn khốc, vì tư lợi! Ngay lúc đó cậu vốn chỉ là kẻ xa lạ thôi! Tại sao tôi  phải quan tâm cảm nhận của một kẻ xa lạ? Ma cà rồng tồn tại tuyệt đối không thể bị người khác phát hiện, tuy cậu chưa chắc sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống yên lành của chúng tôi, nhưng cậu chẳng khác gì một trái bom hẹn giờ vậy, khiến tôi luôn phải đề phòng, cho nên tôi không thể dễ dàng bỏ qua cho bất cứ kẻ nào uy hiếp tôi, hoặc uy hiếp người nhà tôi. Dù có thể chỉ là một người không biết, cũng không thể!”

Ngữ điệu Lạnh lùng, lời nói sắc bén, đều lộ ra thiên tính lạnh lùng của một ma cà rồng.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Alan lại không tức giận, Edward thậm chí còn chuẩn bị nghênh đón hậu quả làm một phù thủy phẫn nộ. Nhưng hiện tại, phản ứng còn chưa kịp tưởng tượng căn bản cũng không xuất hiện.

Alan cũng không phản ứng gì với lời nói bén nhọn lạnh lùng của Edward, cậu im lặng, thậm chí cậu nghĩ tới kiếp trước, nghĩ tới gia đình bạch Khổng Tước Malfoy, nghĩ tới cả Slytherin.

Chỉ là vì bảo vệ người nhà sao? Dù có lẽ chỉ là một người không biết  gì cũng phải bóp chết trước khi nảy sinh.

Quy tắc hành vi thứ ba mươi chín của Slytherin: tôn trọng người thương chúng ta, bảo vệ người chúng ta yêu.

Gia đình Malfoy Kiếp trước, người nhà vĩnh viễn nằm trên tất cả lợi ích, tình yêu Lucius và Narcissa dành cho Draco… Không, không chỉ là Malfoy, bảo vệ người mình yêu, là tiềm chất của tất cả phù thủy Slytherin.

Trong lòng Edward người hắn yêu nhất, chính là người nhà của mình a. Giống như, thứ mình dành cho Lily vậy

Cặp mắt xanh biếc ấm áp mà xinh đẹp kia, đã từng là hơi ấm duy nhất trọn đời cậu. Trải qua năm tháng dai dẳng kiếp trước, vì Lily, biết rõ chúa cứu thế là thằng con của kẻ mình hận nhất kiếp trước, thế mà, vẫn đem tất cả vốn có bảo vệ nó, mãi đến kết thúc cuộc đời.

Tuy thời gian ở chung không lâu lắm, nhưng Alan vẫn có thể cảm thấy, gia đình Cullen yêu thương nhau đến mức nào.

Loại tình cảm thân nhân này, kiếp trước cậu chưa bao giờ cảm nhận được, trong trí nhớ chỉ có người cha sâu rượu đáng khinh và gương mặt hung ác khi lão mắng mẹ, cùng nước mắt lúc mẹ nức nở cũng như vô số biểu lộ tê dại.

Mặc dù ở kiếp này, tuy Robert vô cùng tốt với cậu, nhưng giữa hai cha con luôn có một tầng ngăn cách.

Một là vì tâm lý Alan dù sao cũng là người trưởng thành, lại có tính tình không được tự nhiên, đối với tình yêu thương của Robert luôn cảm thấy không được tự nhiên một chút; hai là sau khi Alan lên sáu Robert liền quanh năm ở ngoài, thời gian hai cha con bên nhau thật sự không nhiều lắm.

Alan một mực tin tưởng, thân tình giữa cậu và Robert tuyệt đối không nhỏ hơn gia đình Cullen, chỉ là biểu hiện không rõ ràng như vậy.

Tuy trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng Alan biết, kỳ thật cậu là hâm mộ, hâm mộ gia ma cà rồng đình Cullen có thể biểu hiện thân tình ra ngoài như thế.

Robert không phải chưa từng biểu hiện thân tình, chỉ là Alan tuy rất thích, nhưng vì tính cách khiến cậu luôn không biết thể hiện thế nào.

Nhìn chăm chú vào hắn, Edward cứ như đang chờ tuyên án, Alan hiếm khi không nổi cơn thịnh nộ.

Tuy vẻ mặt Edward âm trầm lãnh đạm, nhưng Alan lại cảm thấy hắn làm đúng. Nếu thay đổi là cậu, lúc gặp được chuyện có liên quan đến Robert, dù chỉ là một người có khả năng làm Robert bị thương, dù chỉ có tỷ lệ một phần vạn, cậu cũng không chút do dự bóp chết đối phương.

Bảo vệ người nhà của mình, đây là tiềm chất của mỗi phù thủy Slytherin, bất kể là ai, đều không chút do dự làm như thế.

Tình cảm của Charlie và Alan cũng không sâu đậm, nhưng lúc Charlie gặp nguy hiểm, Alan vẫn không chùn bước đi đến. Chỉ vì, Charlie là người nhà của cậu mà thôi.

Như vậy Edward vì người nhà mà từng bày ra thù địch với cậu, dưới cái nhìn của Alan, cũng không phải chuyện đáng phẫn nộ gì.

Alan thậm chí còn suy nghĩ, nếu như ở Hogwarts, nói không chừng Edward cũng là một tiểu xà của Slytherin.

“Như vậy, vì sao sau đó anh chuyển biến thái độ đối với tôi? À, ý tôi là, cho dù là lúc tôi quyết định ở chung với mấy người, lúc chúng ta gặp mặt lần đầu tại biệt thự, anh vẫn đối với tôi… Rất không thân thiên không phải sao? Vì sao sau đó lại… Thậm chí vừa rồi anh còn nói cho tôi biết, anh muốn bảo vệ tôi?” Alan nhìn Edward, cậu nhớ rõ, khi đó Edward tuy biểu hiện không rõ ràng như Rosalie, nhưng cũng không đồng ý cậu và bọn họ cùng sống trong gian biệt thự. Nhưng cũng không lâu sau liền chuyển đổi thái độ, không chỉ lúc thường ngày vẻ mặt ôn hoà hơn rất nhiều, thậm chí còn tìm cơ hội đến gần cậu, biểu đạt thiện ý của hắn, tối qua, còn cứu cậu.

Nếu không phải hắn chặn viên đạn kia, dùng tốc độ rút súng của tên cướp đột nhiên xuất hiện lúc ấy, cậu tuyệt đối không cam đoan mình vừa bảo vệ Charlie đồng thời còn có thể vẹn toàn trở về.

Thậm chí vừa rồi còn nói…

“Đúng vậy, Alan, kỳ thật không lâu sau, tôi liền hối hận đã từng suy nghĩa như vậy…” Edward thấy Alan không vì lời nói của hắn mà phẫn nộ hoặc sợ hãi, lãnh ý trong mắt dần rút đi, cặp mắt vàng kim xinh đẹp kia lần nữa toả ra sức sống rạng rỡ lấp lánh.

“Tôi không cách nào phớt lờ sự tồn tại của cậu trước mắt, làm ra vẻ không thấy, tôi thậm chí… Không muốn cậu rời khỏi tầm mắt của tôi.”