Tát Phỉ Lạp Tư đế
quốc cứ năm mươi năm tở chức một lần tử đấu địa chiến là tiêu điểm chú ý của toàn dân, mà trận đấu năm nay đã trở thành đề tài nói chuyện nóng
nhất của bọn họ..
Trong trận chung kết, một tuyển thủ
tên là Tiểu Duy, chỉ có một người đánh bại cả năm tên tử tù, hơn nữa
trong đó có một tử tù là vong linh pháp sư.
Tất cả mọi
người nhớ rõ hành động điên cuồng như Ma Vương của cô gái kia, mỗi lần
đánh bại tên vong linh pháp sư, lại một lần làm cho hắn đứng lên lần
nữa, khiến cho hắn cảm nhận lại nỗi đau đớn liên tục, khiến cho lòng
người run sợ.
Nguyên bản trường đấu huyên náo bởi vì
hành động của nàng mà trở nên lặng ngắt như tờ, ngay cả trọng tài cũng
không dám ngăn cản cô gái kia, mọi người chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn nàng
liên tiếp đánh bay người kia ra ngoài.
Trong thính
phòng, có người lòng nóng như lửa đốt, có người đấm ngực dậm chân, có
người ngồi xem trò hay, có người như gặp phải ngày tận thế. Muôn hình
muôn vẻ, đều không giống nhau.
Lòng nóng như lửa đốt, là bởi vì cháu ruột mình bị đánh cho sắp không có sinh mệnh dấu hiệu.
Đấm ngực dậm chân, là vì người trên sân đấu vô duyên vô cớ lãng phí tông sư cấp thần thánh dược tề.
Ngồi xem trò hay, là vị Ma tộc thiếu chủ trên mặt tươi cười càng lúc càng rộng.
Ngày tận thế, là Tinh linh tộc công chúa, nàng tôn trọng sinh mệnh trân quý.
Vì thế, ngay khi có người ngăn cản cô gái kia tiếp tục hành vi điên cuồng
của mình, tất cả mọi người không khỏi thở ra một hơi, đương nhiên, trừ
người đang ngồi xem trò hay.
Ánh mắt mọi người tập trung trên người vị thiếu niên mặc hắc y kia, dáng người thon dài cao ráo,
không tính cường tráng, mái tóc dài màu đen buộc tùy ý sau lưng, chỉ
thấy một bàn tay hắn nắm lấy bả vai Tiểu Duy, trong thời khắc hai người
nhìn nhau, hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngươi nói ta ở trong
này giết người sẽ không sao, huống chi hắn đã giết đám Harry.” Tiểu Duy
lạnh lùng nói, hoàn toàn không có chút tình cảm, cứ như là một cỗ máy
giết người, khiến người nghe được không khỏi run sợ.
“Ta cũng không biết, chẳng qua là cảm thấy ngươi không ổn lắm.” Alois dù
sao cũng là một con rồng chưa trưởng thành thuộc Cự Long tộc, đối với
tình cảm của nhân loại hắn quả thật không hiểu, huống chi trừ bỏ việc
hắn biết đám Harry bị giết hại, hắn không hề biết Tiểu Duy lúc này đang
nghĩ điều gì.
“Ta muốn một người yên lặng chút.”
Tiểu Duy nói xong, xoay người đi về phía lối ra, lưu lại Authur Wright chỉ còn một hơi và Alois nhìn theo bóng nàng.
Trong phòng nghỉ, Tiểu Duy chôn mặt ở giữa hai chân, co rúc ở góc tường, không nhúc nhích.
Cô nghĩ cô lần này thật sự xong đời rồi.
Trong mấy ngày không biết mình đã xuyên qua này, cô đã làm không biết bao
nhiêu chuyện điên khùng gì a … . . . . . . Ngao. . . . . . càng nghĩ
càng thấy nhức đầu.
Boss có thể biến thành tọa kỵ sao?
Đáp án là không thể. Nhưng cô lại đem boss biến thành tọa kỵ, hiện tại
nó còn biến thành hình người.
Nhiệm vụ tiến độ làm sao có thể biến mất? Đương nhiên là cô không ở trong trò chơi thì tiến độ nhiệm vụ tự nhiên là không có a!
Kỳ thật cô cũng đã để ý những điểm bất thường nhưng vì mở ngoại đeo, không dám tìm GM, muốn chiếm chút tiện nghi, không định logout, kết quả. . . . . . Lỗ nặng rồi a!
Nhưng tại sao nơi này nhiệm vụ
cùng nhiệm vụ trong trò chơi lại giống nhau như đúc? Tại sao có thể sử
dụng vật phẩm dược tề trong trò chơi ở nơi này?
Đây đều là thần mã a thần mã!
Nhưng nếu có thể sử dụng dược thủy thì vì sao không thể cứu sống Harry bọn họ?
Đầu óc hỗn loạn, Tiểu Duy thống khổ ôm lấy đầu, mặc dù thời gian quen biết
rất ngắn nhưng dù sao cũng là người a, đột nhiên lại nằm chết trước mặt
mình ….
Tiểu Duy táo bạo mở ra bảng hệ thống, điên cuồng bấm vào nút rời khỏi trò chơi sớm đã trở thành màu trắng xám.
“Tiểu Duy?” Alois không biết khi nào thì đã đi vào phòng nghỉ, hắn cũng không biết Tiểu Duy làm sao, chỉ cảm giác được trên người nàng tản ra nỗi ưu
thương làm cho trong lòng hắn không thoải mái, nữ nhân kia luôn luôn
kiêu ngạo cường hãn tại sao lại đột nhiên thay đổi?
Nhìn Tiểu Duy vùi đầu không lên tiếng, Alois bất đắc dĩ đứng tại chỗ, đợi
lâu cũng không thấy nàng nhúc nhích, liền có chút phiền chán ở trong
phòng đi qua đi lại.
“Này.” Khi Tiểu Duy ngẩng đầu thấp
giọng gọi Alois – rồng hủy diệt lập tức chạy tới, miệng toét ra một nụ
cười như trẻ con được kẹo.
“Nơi này mỗi người đều cũng có máu có thịt, chân thật tồn tại , đúng không?”
Tuy không hiểu vì sao Tiểu Duy lại hỏi này, nhưng Alois vẫn gật đầu.
“Người nếu đã chết thì không thể sống lại sao?”
“Đúng thế, Nhưng thiên thần đại nhân sẽ che chở cho bọn họ.”
Tiểu Duy cười nhạo một tiếng, cái gì mà thiên thần đại nhân, đã chết chính là đã chết.
“Ngươi yên tâm, Caesar thiên thần sẽ an bài cho đám Harry trọng sinh .”
Bốn chữ kia khiến cho Tiểu Duy đang trong cơn tuyệt vọng đột nhiên rung
động, cô nắm chặt áo Alois, không xác định hỏi: “Ngươi nói. . . . . .
Caesar thiên thần?”
“Đúng, vị thần cao quý nhất của Caesar đại lục Caesar thiên thần.”
Đúng rồi, Caesar đại lục!
Trò chơi cô chơi tên là Caesar đại lục, mà thế giới co xuyên đến cũng gọi
là Caesar đại lục, tất cả vật phẩm nhiệm vụ bản sao trong trò chơi đều
giống hệt nơi này, đương nhiên, một điểm trọng yếu nhất chính là nguyên
bản Boss lớn nhất trong trò chơi hệ thống tên là Caesar, mà vừa rồi
Alois nói Caesar thiên thần. . . . . .
Như thế có nghĩa là nếu tìm được Caesar thiên thần thì có thể tìm được phương pháp trở về?
Mà phương pháp tìm kiếm Caesar thiên thần . . . . . Tiểu Duy tâm lý dần
dần có bình ổn lại, nhiệm vụ chính tuyến trong trò chơi ở giai đoạn cuối cùng chính là tìm kiếm Caesar thiên thần, tuy rằng vẫn chưa có người
nào làm được, nhưng là đã biết mục tiêu, biết đường đi, tại sao lại
không làm?
Caesar thiên thần an bài chín vị sứ đồ ở trên đại lục này, duy trì trật tự đại lục, mà chín vị sứ đồ đó chính
là chín con Cự Long thủ hộ trụ trời. Trong đó một con ở xa tận chân
trời.
“Trừ ngươi ra còn tám con Cự Long khác đúng
không?” Tiểu Duy mắt sáng rực nhìn Alois, sáng tới mức làm Alois suýt
nữa mở mắt không được, ngây ngốc gật đầu, đổi lấy Tiểu Duy vẻ mặt thở
dài nhẹ nhõm.
Như vậy chứng minh nếu hoàn thành toàn bộ
nhiệm vụ chính tuyến, là có thể nhìn thấy Caesar thiên thần, nói cách
khác có cơ hội trở về thế giới của mình? Tiểu Duy chống cằm, mắt nhìn
Alois, nhưng nghĩ đến việc, không biết rằng ánh mắt chuyên chú của cô
làm Alois rất không được tự nhiên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ .
“Ngươi, biến thái, làm sao lại nhìn ta như vậy. . . . . .”
“Đi thôi, rồng ngốc.” Tiểu Duy đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, nói còn chưa xong thì Alois đã đốp lại.
“Ngươi mới ngốc!” Lập tức Alois nghiến răng nghiến lợi tức giận trừng mắt Tiểu Duy, hắn biết ngay là nữ nhân này kỳ thật chuyện gì cũng không có!
“Bên ngoài chắc đã don dẹp xong, chúng ta đi nhìn đám Harry đi.”
Tiểu Duy đi phía trước, Alois không nhìn thấy vẻ mặt của nàng khi nói những
lời này là biểu tình như thế nào, chỉ cảm thấy trong giọng nói của nàng
chất chứa raart nhiều ưu thương.
Mỗi bước đi về phía
trước, Tiểu Duy lại càng kiên định, mình trước đây ở thế giới này làm
mọi chuyện đều rất dễ dàng, những chuyện này tại chính mình trong mắt
thoạt nhìn không gì đáng trách nhưng ở trong mắt bọn họ lại rất khác
thường, cao điệu, kiêu ngạo vô cùng, nếu sau này mình muốn điệu thấp
xuống khẳng định là không thể nào.
Nếu đã không có quyền lựa chọn, thế thì không bằng cứ như vậy kiêu ngạo đi, vô luận như thế
nào mình cũng muốn thử phương pháp tìm đường về nhà kia, huống chi, vị
quốc vương bệ hạ kia còn khiếm chính mình một nguyện vọng.
Mới ra cửa, hai người bọn họ lập tức bị Cathy và những người trong Vinh
Quang dong đoàn đứng chờ ngoài cửa cản lại, Tiểu Duy thấy bọn họ xuất
hiện liền cười đón chào.
“Chúc mừng ngươi, Tiểu Duy.”
“Harry bọn họ. . . . . . Thế nào?”
Cathy nghe thấy câu hỏi Tiểu Duy, lâm vào trầm mặc, ánh mắt mang theo thật có lỗi lại không dám nhìn thẳng Tiểu Duy, vài lần muốn mở mồm nhưng lại
nói không được.
Thấy thế, Tiểu Duy liền hiểu mọi chuyện. Mà trên thực tế, ngay khi cô thấy hồi sinh dược tề không thể cứu sống
họ là đã hiểu rồi, tựa như trên thế giới này cái gọi là nhược nhục cường thực cũng giống như đồ ăn vậy, bị một cường giả khác hung hăng ăn hết
thức ăn hầu như cái gì cũng không còn, tuy rằng cái gọi là cường giả đã
bị cô đánh gần chết.
Harry, Todd, ANhi, hi vọng các ngươi một đường đi bình an.
“Không định mang ta đến chỗ quốc vương bệ hạ sao?” Kinh ngạc nhìn biến hóa
của Tiểu Duy, Cathy đưa tay lên, vì Tiểu Duy dẫn đường.
Vài người rất nhanh đi tới nơi cao nhất của trường đấu, nơi này là nơi quốc vương bệ hạ quan khán trận đấu , cũng là nơi duy nhất có thể làm cho
mọi người trong trường đấu có thể nhìn thấy nghi thức trao giải cho
người chiến thắng, quốc vương bệ hạ xủa Tát Phỉ Lạp Tư đế quốc đối với
nguyện vọng này phi thường coi trọng, vì vậy nguyện vọng này sẽ được
thực hiện trước mặt toàn bộ nhân dân cả nước.
Ngay khi
Tiểu Duy đi lên vị trí thưởng thai, người đầu tiên cô nhìn không phải là vị đầu đội kim quan người mặc trường bào màu đỏ quốc vương bệ hạ, mà
là người đứng cạnh quốc vương đầu đội vương tử vương miện Claude, lúc
này Tiểu Duy hoàn toàn ra khỏi bóng ma của trò chơi, xem ra Claude chính là NPC chưa từng lộ diện vương tử điện hạ Claude · Tune · Burak Tude,
đứng cạnh ở bên vương tử điện chính là hộ vệ của thân cận hắn, đồng thời cũng là hoàng gia kỵ sĩ đoàn đội trưởng Cathy · Dane · Dori Gris.
Hai người này đều là NPC rất ít khi nhìn thấy, khi thiết kế nhiệm vụ thời
điểm chỉ nói về thân phận và đặc điểm của hai người, còn về phần vì sao
vẫn không thấy lộ diện chỉ sợ chỉ có anh trai Tiểu Duy mới biết.
NPC biến thành người sống, nút logout thì xám trắng, mình thì vô duyên vô cớ xuyên không, Tiểu Duy bất đắc dĩ nghĩ.
“Ta hiện tại tuyên bố, người chiến thắng tử đấu đại chiến là —— Tiểu Duy!”
Quốc vương đầy mặt hồng quang, trên mặt mang nụ cười hòa ái thân thiết, một
tay giơ lên cao quyền trượng, lớn tiếng tuyên bố kết quả. Dân chúng đều ở chỗ ngồi đứng lên hoan hô, phần lớn mọi người đều rướn cổ lên hy vọng
có thể thấy rõ diện mạo quả vị quán quân này, tuy đã nhìn thấy dáng vẻ
hiên ngang của nàng khi chiến đấu rồi nhưng dù sao cũng cách quá xa,
thấy không rõ diện mạo.
“Vậy người xuất sắc, hãy lớn tiếng nói ra nguyện vọng của ngươi đi!”
Lúc này, lời nói của quốc vương lại làm cho Tiểu Duy có chút hoảng hốt, lại một lần nữa hình ảnh giống hệt trong trò chơi từng xuất hiện trong trí nhớ của cô lại tái hiện ở thế giới này, khi đó, cô phải dùng kênh thế
giới để trả lời nhưng hôm nay, chuyện đó là điều không cần thiết.
Những chuyện đã xảy ra trước đây, cô không thể thay đổi, có thể làm chỉ có
thể là làm cuộc sống sau này bình yên một chút, bất quá, khả năng cũng
chỉ là một vài nhiều điểm mà thôi đi. . . . . .
Nắm chặc tay, Tiểu Duy nhìn vị quốc vương bệ hạ, lấy ra bảng mã hóa vẫn để trong ngực ra, mở miệng gằn từng chữ.