Tử đấu đại chiến là
bốn tổ chiến đấu cùng một lúc ở bốn sân đấu dựng ở bốn phía trường đấu,
mỗi sân đấu được bao bọc bởi kết giới do các pháp sư tạo ra, nhằm để
trong lúc chiến đấu, bốn tổ không thể nhìn ra bên ngoài cũng không thể
nghe thấy gì từ bên ngoài để phòng trừ gian lận trong, còn người xem có
thể lựa chọn chỗ ngồi mình thích để quan sát trận đấu, nhưng không thể
đồng thời nhìn đến bốn trận đấu.
Tiểu Duy từ trong phòng chờ VIP đi ra, dựa theo trí nhớ đi về phía phòng của tổ 4, đến nơi cô
phát hiện ra đây không phải là nơi mình muốn tìm. Tấm bảng trên cửa ghi
là phòng nghỉ của tổ 1, chảng lẽ bây giờ NPC còn có sở thích đổi vị trí
phòng nghỉ ?
Ở trong phòng nghỉ của tổ 1 đi lại một
vòng, Tiểu Duy rõ ràng cảm thấy có gì đó rất lạ ở lởn vởn trong không
khí, nói là sát khí thì lại không giống. Nghiêng đầu nghĩ, có lẽ là mình login quá lâu nên đầu óc có chút loạn..
Lại nói tiếp,
không biết từ lúc nào bắt đầu trò chơi này trở nên không bình thường như trước, Tiểu Duy buồn bực đi tìm phòng nghỉ của tổ 4 hoàn toàn không có
hứng thú quan sát cảnh tượng xung quanh, trên đường cô cũng chú ý xem có NPC nào quanmh đây không, mặc dù hề thống đặt ra NPC có thể tự tư duy
nhưng vẫn nên đặt hình thức cố định giùm a, nếu bảo tìm NPC thì thà đi
tìm GM cho nhanh!
Trò chơi này BUG càng ngày càng nhiều rồi! ╮(╯_╰)╭
“Tiểu Duy! Ngươi đi đâu vậy? Trận đấu chuẩn bị bắt đầu rồi!”
Tiểu Duy đang suy nghĩ nên đi hướng nào thì Harry từ phía bên cạnh chạy tới, kéo Tiểu Duy đi về phía sân đấu, miệng vẫn còn cằn nhằn liên tục.
“Ngươi đừng vội, nhất định có thể vượt qua.” Tiểu Duy vừa chạy vừa an ủi Harry.
Hai người ở thời khắc cuối cùng chạy tới sân đấu, và những người khác cũng
đã chuẩn bị vào trận, trận đấu đầu tiên của họ bắt đầu.
Cùng lúc đó, trong các phòng chờ cao cấp, các đại diện đến từ các chủng tộc, các quốc gia, các thế lực cường đại đều đang tập trung ở đáy, bọn họ
đều hy vọng có thể từ trong tử đấu đại chiến tìm được người có lực lượng cường địa kia.
Thụy lúc này đang ngồi ở cửa sổ sát sân
trước, nhìn đám người không ngừng tiến vào sân đấu, ánh mắt không ngừng
di động, tìm kiếm bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp kia, phía sau, tùy tùng
đột nhiên xuất hiện.
“Thiếu chủ, tất cả đã sắp xếp xong xuôi.”
“Đã biết.” Thụy đứng lên, xuyên qua kính chỉ vào một cái chấm đen nhỏ đứng
giữa sân nói với tùy tùng: “Người kia tựa hồ phía trước cùng Tiểu Duy có xung đột.”
“Thật có lỗi, thiếu chủ, ” Tùy tùng vừa định đứng dậy, nghe thấy lời chủ tử lại lập tức quỳ xuống, “Thuộc hạ không
biết trước đây người này và Tiểu Duy tiểu thư từng có xung đột, chẳng
qua là cảm thấy người này nội tâm âm u, rất thích hợp với hắc ám hệ ma
pháp, cho nên mới……”
“Nha, không có quan hệ.” Thụy cười nhạt, nhìn như ôn nhu nhưng thực chất lại rất lạnh lùng, “Tiểu Duy sẽ không thua.”
“Nhưng là, thiếu chủ, ngài lúc đầu không phải hi vọng người này thắng đại
chiến, lấy được nguyện vọng của vua Tát Phỉ Lạp Tư ban cho sao?” Tùy
tùng can đảm mở miệng hỏi.
“Hiện tại có việc so với chuyện kia
trọng yếu hơn.” Thụy ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời màu xanh trong mà
Ma tộc chưa bao giờ có được, nói : “Ngươi đã quên lời của mẫu thân đến
sao?”
“Thuộc hạ không dám!”
“Đi xuống đi.”
Thụy phất tay, tùy tùng phía sau biến mất, nụ cười nhạt bên khóe miệng hắn
vẫn chưa biến mất, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé của cô
gái kia, thì thào tự nói:
“Tiểu Duy, ngươi đừng làm cho ta thất vọng a.”
Cùng lúc đó, ở trong một gian phòng khác, Tinh linh tộc công chúa Valanthe
đang cùng ca ca của mình tiến hành Tinh linh tộc độc hữu thông tin.
Trong tay nàng đang cầm một chậu hoa Hướng Dương, ở giữa đóa hoa xuất
hiện một hình ảnh đúng là ca ca của nàng, cũng là Tinh linh tộc Vương
đương nhiệm —— Illaba · Siannodel.
“Ca ca, ta tìm được người kia.” Valanthe nở nụ cười tuyệt với Illaba.
“Khi nào thì muội có thể trở về đến?” Vị Tinh linh Vương ca ca chỉ quan tâm
bảo bối của mình muội muội khi nào thì có thể trở về đến rừng Linh Mộc,
nàng một mình ở bên ngoài thật làm cho người ta rất lo lắng.
“Không nên gấp gáp nha, ca ca, người kia kêu Tiểu Duy, là một cô gái.”
Valanthe dừng một chút, tiếp tục nói: “Là một nữ nhân loại vô cùng xinh
đẹp.”
Illaba sửng sốt, hắn biết muội muội mình là Tinh
linh tộc đệ nhất mỹ nữ, mà Tinh linh lại là chủng tộc đẹp nhất trên
Caesar đại lục, người có thể khiến Valanthe khen là vô cùng xinh dẹp……
Là ngươi như thế đây?
“Ta muốn mang nàng quay về rừng Linh Mộc, cho nên ca ca, ca hãy chờ thêm ngày nữa nhé.”
Illaba nhìn muội muội mình vui vẻ ra mặt, tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
“Muội cùng nàng trở thành bằng hữu rồi?”
Vừa nhắc tới chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Valenthe cúi xuống, nhìn qua có vẻ buồn bã ỉu xìu.
“Vẫn chưa, hơn nữa lần trước còn hình như làm nàng tức giận.” Valanthe quệt
mồm nói, “Nàng có thể là nhà bào chế thuốc rất lợi hại, ta nghĩ…… Ít
nhất cũng là tông sư cấp bậc, nàng lần trước nói muốn mua một loại dược
tề mà muội cho tới bây giờ cũng chưa nghe qua.”
Illaba
cau mày nhìn muội muội bộ dạng mất mát, Tinh linh tộc là sủng tộc được
Rồng Sinh Mệnh Ueda sủng ái, trừ bỏ có được cường đại Mộc Hệ ma pháp,
thân thủ nhanh nhẹn giúp cho bọn họ cũng thích hợp trở thành thợ săn
trong rừng rậm. trừ bỏ những chuyện này ra, việc khiến cho những chủng
tộc khác hâm mộ họ là có được thiên phú chế tác dược tề, đây là do Rồng
Sinh Mệnh ban cho họ. Mà muội muội lại nói có người nói ra tên dược tề
mà nàng chưa từng nghe qua, đây là chuyện gì?
“Bất quá ca ca
ngươi yên tâm, muội nhất định sẽ mang nàng về rừng Linh Mộc.” Valanthe
cười với ca ca cam đoan, mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói : “Ca ca, trận đấu
đã chuẩn bị bắt đầu, hôm nay nói tới đây thôi đã
“Tốt, muội nhất định phải chú ý an toàn.”
“Muội đã biết.”
Valanthe cắt đứt liên hệ với Illaba, đi đến cửa sổ phía sân trước, nhìn Tiểu Duy chuẩn bị chiến đấu, mỉm cười tự nói:
“Tiểu Duy, làm như thế nào ngươi mới chịu theo ta quay về rừng Linh Mộc đâu?”
Kỳ thật, trận đấu này đối với Tiểu Duy mà nói không đáng kể chút nào, cô
gần như không cần ra tay, chính là chỉ huy Harry bọn họ chạy đến đâu
công kích như thế nào. Đối thủ không mạnh, thậm chí có thể nói rất yếu,
ngẫu nhiên có và tên tử tù ôm tâm trạng đánh đến chết cũng đều bị đánh
bại, một đường thuận lợi thăng cấp.
Mà Tiểu Duy càng lúc càng nghi hoặc, đây dù gì cũng là đại chiến, tại sao không hề óc một
ngoạn gia max level nào? Huống chi, trong Server này có rất nhiều đại,
tại sao không ai đến dự thi? Trò chơi này tuyệt đối có vấn đề!
Tuy rằng cảm thấy không thích hợp, nhưng cô vẫn là kiên trì cùng Harry bọn
họ vẫn chiến đấu đến cuối cùng, sau đó bọn họ không hề trì hoãn tiến
nhập trận chung kết.
Tin tức này đối với đám Harry mà
nói là tuyệt đối khó có thể tin, giống bọn họ loại tiểu đội ngũ này cư
nhiên có thể tiến vào trận chung kết, đây là tin tức khiến người ta vừa
khiếp sợ vừa vui sướng a!
Khi đám Harry mời Tiểu Duy
tham gia buổi tiệc chúc mừng hoạt động thì Tiểu Duy lại cự tuyệt, cô còn có chuyện trọng yếu hơn cần xác nhận.
Đi ở trên đường
cái, đập vào mắt là đám NPC vẫn chuyên tâm làm việc của mình, ngẫu nhiên nói ra một hai câu cũng đều là ở trong trò chơi thường xuyên nghe thấy, nhìn không ra có cái gì bất đồng. Tiểu Duy tâm trạng bất an từ từ hòa
hoãn một ít, đi đến khách điếm, đi vào phòng. Ngồi ở bên giường, Tiểu
Duy cẩn thận hồi tưởng lại tất cả các tình huống trong trò chơi.
Rốt cuộc là từ lúc nào trò chơi bắt đầu không bình thường?
Hình như…… là từ mình mở ngoại đeo, chạy đi đánh rồng Hủy Diệt.
Boss biến thành tọa kỵ của mình, cái này xem như là Ẩn Tàng Nhiệm Vụ đi?
Thấy mọi người đều trở thành tay mới, thuật ngữ trò chơi cái gì cũng
không biết. Kêu thế giới lại không phản ứng gì, rõ ràng trước kia có rất nhiều người bày quầy trên quảng trường hiện tại một người bày quầy cũng không có, rõ ràng có rất đại thần mà giờ một người cũng không có xuất
hiện! Mà NPC không nên xuất hiện lại cả ngày xuất hiện ở trước mắt, đuổi theo chính mình hỏi những vấn đề kỳ quái. Chẳng lẽ là…… NPC sống lại?
Điều đó không có khả năng…… Bọn họ đều là một đống số liệu……
Đang lúc Tiểu Duy tâm trí hỗn loạn, hắc động nhẫn đột nhiên lao ra một đạo
ánh sáng màu đen, ngay lập, trước mắt tối sầm, giống như có đồ vật gì đó ở trước mặt rơi xuống, sau đó…… Cô cái gì cũng không biết.
Đến khi tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu lên mặt Tiểu Duy, cô dần dân
khôi phục tri giác. Ngực bị ép tới không thở nổi, phi thường không thoải mái, muốn xoay người lại không thể động đậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy
ra……
Chậm rãi mở to mắt, đập vào mi mắt chính là một cái đầu màu đen nằm úp sấp trên ngực cô, đây là…… Cái gì?
Đẩy cái đầu sang một bên, Tiểu Duy lúc này mới thấy rõ thứ nằmở trên người
mình là một tên con traitóc đen, dáng người gầy gò, từ khuôn mặt có thể
nhìn ra hắn tuổi không lớn, bộ mặt đường cong non nớt lại mang theo chút cương nghị, lông mi dài cong không tán loạn che đi đôi mắt.
Người này…… Là ai?
Tiểu Duy cố gắng hồi tưởng đến những chuyện đã xảy ra, nhưng trí nhớ chỉ dừng lại ở một giây trước khi ngất.
A, ngất? Trong trò chơi có thể ngất sao? Hình như chỉ khi sử dụng kỹ năng
mới có thể lâm vào trạng thái hôn mê a! Mình tại sao lại……
Đúng rồi, cô bị một cái bóng đen đè lên sau liền ngất đi rồi.
Đè lên? Ngất? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Trên giường, nam tử tóc đen từ từ tỉnh lại, Tiểu Duy vìkinh ngạc quá độ nên bây giờ mới phát hiện, người này không mặc gì!
Đéo đỡ được! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
“Ân? Biến thái?”
Khi Tiểu Duy nghe thấy xưng hô như thế thiếu chút nữa là chửi ầm lên, rốt
cuộc là ai biến thái? Là ai không có mặc quần áo a? ! ! ! !
“Ngươi là ai? !”
Nam tử tóc đen dụi mắt, trên mặt biểu tình khó hiểu, “Ngươi không biết ta?”
Tiểu Duy theo bên hông rút ra chủy thủ, đặt lên nam nhân yết hầu, kêu to: “Ngươi là ai? ! !”
Nam tử tỉnh tỉnh mê mê nhìn Tiểu Duy, lại cúi đầu nhìn thanh chủy thủ, ánh mắt vô tội nói: “Ta là Alois a.”
“Không có khả năng! Làm sao ngươi có thể là Ngốc Long?”
“Ngươi nói ai là Ngốc Long? Lão tử là Cự Long! Cự Long ngươi hiểu hay không a?”
Kiểu trả lời này…… Tiểu Duy lúc này chỉ cảm thấy không chỉ sau lưng toàn là
mồ hôi lạnh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Long…… Có thể biến thành
người? Trò chơi này đến tột cùng……
Mà Alois hình như
cũng phát hiện mình đã biến thân, cười đối Tiểu Duy nói: “Ha ha, Lão Tử
rốt cục có thể hóa thành hình người rồi! Thế nào? Biến thái, Lão Tử rất
suất a?”
Tiểu Duy trợn mắt há hốc mồm nhìn Alois đang tự kỷ, vẫn không thể tin được hắn chính là Hủy Diệt Chi Long. Cô kiểm tra
lại hắc động nhẫn của mình, tên Ngốc Long kia quả thật không thấy đâu.
Nàng lúc này cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, bụng run lên, trong đầu xuất
hiện một ý nghĩ mà cô không dám nghĩ đến —— nơi này có thể hay không đã
không phải là thế giới ảo trong trò chơi nữa rồi?
Trong
lúc Tiểu Duy còn đắm chìm ở trong lúc khiếp sợ thì một tiếng thét chói
tai xuyên thủng màng nhĩ của một người phụ nữ từ dưới lầu truyền lên.
“A ——”