Từ Mạo Hiểm Giả
nghiệp đoàn đi ra, Tiểu Duy vào một khách điếm, ở trong phòng gọi một ít thức ăn, mở ra hắc động nhẫn của mình, xem xét các tài liệu cùng kim
tệ, đồng thời, nàng cũng đem các ma sủng phóng ra, nên hoạt động thì
hoạt động, nên ăn cơm thì ăn cơm.
Lần trước mặc dù kêu trên kênh
thế giới, nhưng lại không ai bán mấy thứ này, không có ai mật nàng, thật là làm cho người ta uể oải. Trên quảng trường không có người bày quầy,
lại nói tiếp, phía trước hô thế giới không có người trả lời, hơn nữa gần nhất trên thế giới an tĩnh đến đáng sợ, không có người cãi nhau mắng
Tiểu Tam, không có người bán thuốc bán, cái trò chơi này càng ngày càng
không thích hợp. Tuy rằng phía trước Tiểu Duy bởi vì cảm thấy quá ồn đem kênh thế giới che giấu, bất quá gần đây bởi vì muốn mua đồ nên thường
mở ra xem, lại thấy một chút động tĩnh cũng không có. Tiểu Duy vừa nghĩ
vừa đùa nghịch đống thảo dược, chờ đánh xong trận này nàng tựu logout
đi hỏi hỏi lão ca, trò chơi bị gì.
Trong nhẫn của mình
số dược tề nói ít cũng không ít, nhiều cũng không nhiều, bất quá phỏng
chừng đánh xong trận này thì cũng không còn bao nhiêu, dù sao mấy người
kia thực lực quá kém, không cần dược thủy cũng có thể đánh thắng. Lại
nói tiếp, Tiểu Duy trước kia trừ bỏ khoảng thời gian điên cuồng học làm
thuốc thì sau này cũng không sử dụng mấy. Cô ngại làm thuốc, thỉnh
thoảng thu được cao cấp tài liệu cũng đều là bán đi, sau đó lại dùng
tiền kia tới mua cao cấp dược thủy. Trò chơi này làm rất thật, thế cho
nên nàng vẫn không thích chế dược vì khi chế sẽ có mùi thuốc gay mũi.
Nhưng bây giờ tiền trong tay là càng đến càng nhiều, nhưng là không có người
bán thuốc rồi! Nhớ tới còn có một chút buồn bực, nếu là thật đến muốn
dùng thời điểm chẳng lẽ còn muốn mình làm?
Buồn bực gãi
đầu, Tiểu Duy quyết định không thèm nghĩ nữa, ngẩng đầu nhìn đám ma thú
ăn uống no nê xong thì nằm ngủ làm cô nhớ tới con chó nuôi ở nhà.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
“Tiểu Duy, ngươi ở đâu?”
Không kịp nghĩ thanh âm kia là của ai, Tiểu Duy nhanh chóng đem các ma sủng
thu hồi trong không gian, chỉ còn Alois không chịu vào.
“Ngốc Long, ngươi mau vào!”
“Không cần, ta chán ở bên trong đó rồi! Tuy rằng có thể tăng cường lực lượng
để cho ta lớn lên, nhưng mà rất nhàm chán nha, Lão Tử không vào !”
Tiểu Duy hung tợn trừng mắt Alois, nghiến răng nghiến lợi muốn đem nó bắt
trở lại, không nghĩ tới nó cư nhiên giãy dụa bay khắp phòng!
Lúc này, thanh âm ngoài cửa lại vang lên.
“Tiểu Duy, ta vào đây.”
Trong khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, Tiểu Duy đã bắt được Alois xuống, nó nặng quá!!!
“Tiểu Duy?”
Tiểu Duy ngây ngẩn cả người nhìn người đi vào, người này là ai a?
Người tới có mái tóc dài màu đen nhánh, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo tà khí
làm người ta hai mắt tỏa sáng, đôi mắt màu tím tản ra sắc thái thần bí,
nhìn có vẻ so với Cathy cũng không cao hơn mấy. Tiểu Duy nhìn trái nhìn
phải cũng không tài nào nhận ra người này là ai, bất quá khuôn mặt trò
chơi địa chúng của hắn khiến Tiểu Duy khá vui vẻ, lâu như vậy rốt cục
cũng gặp lại phong cách của trò chơi rồi.
Được rồi, cái
gọi là khuôn mặt trò chơi đại chúng, chính là suất ca, đắc ý, tà khí các loại ngôn tình tiểu thuyết chuẩn bị cho nam ngoạn gia! Thứ này là để
dùng cho những tên con trai đem tướng mạo điều chỉnh tới cao nhất muốn
đi câu gái.
Người bước vào thấy Tiểu Duy nhìn mình sững sờ, hắn ra vẻ thân quen từ lâu cười đi tới, hỏi: “Đây là sủng vật ngươi nuôi?”
Tiểu Duy nhìn Alois đang bay phía sau đầu mình nghĩ, tọa kỵ có coi là sủng vật không?
“Hiện tại có loại sâu béo mọc cánh sao?” Người nọ dùng một ngón tay chọc vào người Alois, cau mày nghi hoặc hỏi.
Mọc cánh . . . . . . sâu béo?
Phốc ——
Tiểu Duy hoàn toàn khống chế không nổi cười to, mà trên đầu nàng Alois một bộ dạng bị chọc giận muốn bất tỉnh.
“Sâu béo? Ha ha ha! Ngươi thật tài tình!”
Người nọ thấy Tiểu Duy cười, cũng mỉm cười, nụ cười này khiến tà khí tiêu tán không ít, ôn nhu mười phần.
Alois tức giận nắm lấy Tiểu Duy tóc, kéo mạnh, hung hăng trừng mắt người mới tới.
Cười đủ, Tiểu Duy đang nhớ lại chính sự, hỏi: “Đúng rồi, làm sao ngươi biết ta gọi là Tiểu Duy ?”
Nam nhân kia sửng sốt, lại cười nói: “Ngươi đang ở đây nói cái gì a. . . . . .”
“Ta mới không hiểu nổi ngươi đang nói cái gì, chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt sao?”
Người nọ hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không liên tục giả bộ, nói: “Ta gọi là Thụy, vừa mới ở Mạo Hiểm Giả nghiệp đoàn nhìn qua ngươi mang theo thây
khô đi giao nhiệm vụ, muốn hỏi một chút ngươi là như thế nào hoàn
thành nhiệm vụ.”
“Thì giết hết thôi.“
Tiểu Duy bốn chữ đơn giản, làm cho Thụy chấn kinh. Hắn biết Alex thành sớm
đã biến thành cương thi thành, trong thành mấy vạn dân cư toàn bộ biến
thành cương thi, tuy rằng cấp bậc không cao, nhưng số lượng rất đông,
không có bất cứ người nào dám đi khiêu chiến, cho nên các ma pháp sư đem tòa thành này phong ấn. Mà cô gái trước mắt cư nhiên mặt không đổi
sắc nói ra hai chữ giết hết, mặc dù hắn không có tận mắt thấy, nhưng
cũng tin tưởng nàng là thật sự quả thật đã giết hết tất cả cương thi
trong thành.
Ngay khi vừa bước vào, cô gái tên Tiểu Duy
này đã làm cho hắn ba cái kinh hỉ liên tục, đầu tiên là mỹ mạo của nàng
so với Tinh linh còn hấp dẫn hơn nhiều, thứ hai là nàng nhìn thấu ngụy
trang của hắn, hắn trước đó đã cho thuộc hạ điều tra về Tiểu Duy và
những người bên cạnh, rồi sử dụng ma pháp biến thành hình dạng của
Cathy, không ngờ nàng chỉ liếc mắt đã nhận ra, cuối cùng là đáp án co
việc nàng như thế nào hoàn thành nhiệm vụ. Cô gái nhìn như có vẻ mảnh
mai này xem ra có thực lực cường đại a.
Nhưng là Thụy không nghĩ tới là, hắn lập tức sẽ tiếp thu trọng kinh hỉ thứ bốn.
“Nếu về sau ngươi muốn nhiệm vụ , chúng ta có thể cùng nhau làm không?”
Tiểu Duy quay đầu, cao thấp đánh giá Thụy, gật gật đầu, nói : “Có thể a,
nhưng ngươi là Ma tộc, nhiệm vụ của chúng ta sẽ không giống nhau a..”
Một câu “Ngươi là Ma tộc” lại một lần nữa khiến Thụy chấn kinh, nàng làm
sao biết mình là Ma tộc ? Hắn lần này để có thể thành công lẻn vào trong nhân loại làm có thể nói chuẩn bị rất chu đáo, không thể nào bị phát
hiện! Thụy nheo lại mắt lại, phải giết nàng diệt khẩu!
Sát khí vừa mới xuất hiện, cô gái đối diện hắn liền nở nụ cười.
“Như thế nào? Muốn cùng ta PK sao?”
Một tay kéo Alois đang kéo tóc nàng trên đầu, Tiểu Duy rút ra chủy thủ, khẽ liếm môi, cô lâu rồi không cùng người khác PK .
“Làm sao ngươi biết ?”
Nghe Thụy hỏi mình, Tiểu Duy nhíu mày lại, có gì kỳ lạ đâu, chụp{giám định
thuật} là biết, huống chi ngoại hình của hắn trừ bỏ Ma tộc cũng chỉ có
Tinh linh, bất quá Tinh linh không có tóc màu đen. Ngẫm lại Tiểu Duy đã
cảm thấy ngoạn gia này thực may mắn, Tinh linh, Ma tộc đều là chủng tộc
che dấu a! Lúc trước nàng cũng là chọn tùy cơ, cuối cùng trở thành loài
người.
Nhún nhún vai, Tiểu Duy không trả lời, chuẩn bị tính tiền rời đi. Khả Thụy lại đứng chắn trước mặt của nàng.
“Còn có việc?” Người này rõ ràng không muốn cùng mình PK còn ngăn đón côlàm
gì? Tiểu Duy trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt cảm thấy vô cùng bực
mình.
“Ngươi. . . . . .” Thụy còn chưa nói hết thì một
bóng dáng màu đen nháy mắt lao đến, nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là con
sâu mọc cánh lúc nãy, hắn còn chưa kịp phản ứng thì con sâu béo kia nói
gì đó, Tiểu Duy cũng nói câu gì đó mà Thụy không hiểu được. Nhưng cách
phát âm đó hắn cảm thấy rất quen thuộc nhưng không nhớ ra đó là gì . . .
Vừa rồi Alois xông lại muốn cắn tiểu tử thuộc Ma tộc dám gọi hắn là sâu
béo, kết quả vừa xông lại thì bị Tiểu Duy bắt được, Alois tức giận
hướng về phía Tiểu Duy gầm lên: “Buông Lão Tử ra!”
“Lại nháo sự, ta liền đem ngươi nhốt vào cho ngươi chết đói.”
Alois cứng người, nhân loại đáng chết này luôn nhằm vào mình là một ấu long
mà khi dễ! may mà không gian kia của nàng có thể tăng cường sức mạnh cho Long, sớm muộn cũng có ngày hắn trưởng thành, lúc đó hắn sẽ ăn thịt
nàng!
“Không có việc gì thì ta đi trước.” Tiểu Duy hướng về phía Thụy vẫy vẫy tay, mang theo Alois rời đi.
Tiểu Duy chân trước vừa mới đi, bên người Thụy đột nhiên xuất hiện một tùy tùng mặc áo khoác màu đen.
“Thiếu chủ.” Tùy tùng quỳ một chân xuống đất, đối Thụy cung kính hành lễ, “Thứ cho thuộc hạ vô lễ, ngài không thấy giọng nói của cô gái kia rất quen
tai sao?”
Thụy giật mình, lập tức kinh ngạc há to miệng, chỉ vào bóng lưng Tiểu Duy, nhìn tùy tùng của mình nói: “Chẳng lẽ chính là nàng. . . . . . Chính là nàng nói câu kia làm cho toàn bộ Ma tộc đều nghe được?”
“Chỉ sợ không chỉ toàn bộ Ma tộc, thiếu
chủ.” Tùy tùng nói tiếp, “Ngài còn nhớ rõ nữ vương bệ hạ phân phó sao?
Hiện tại có rất nhiều nhân loại thế lực cùng quốc gia mật thám đều tập
trung vào này Phỉ Lạp Tư đế đô, không chỉ mình chúng ta ngoại tộc tồn
tại.”
“Câu nói kia. . . . . .chẳng lẽ là toàn bộ Caesar đại lục đều có thể nghe được?”
“Chỉ sợ là vậy.”
Thụy hít vào thở ra một hơi, giây lát, xem ra trên mặt lại khôi phục nụ cười tà khí lúc trước, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, phân phó tùy tùng.
“Du, mấy ngày hôm trước chúng ta tiềm phục tại này đế đô Ma tộc có người
báo lại, nói có một nhân loại cung cấp một manh mối sai, mà người kia bị đánh vào tử lao.”
Tùy tùng lập tức hiểu ý của chủ tử
mình, nói: “Thuộc hạ đã hiểu, thiếu chủ, thuộc hạ sẽ đi điều tra thêm về cô gái kia có tham gia tử đấu đại tái hay không.”
“Du, phái người đi theo nàng, nữ nhân loại này chúng ta có thể lợi dụng, sau đó tìm một cơ hội, mang nàng về Ma tộc.”
“Dạ, thiếu chủ.”
Tiểu Duy sau khi rời khỏi khách điếm cũng không thu Alois lại, cô cảm thấy
con Cự Long này hiện tại ai gặp cũng nghĩ rằng đây chỉ là một con sâu
béo nên cô có cần lo rằng sẽ bị GM khóa nick sao? Căn bản không có người nào nhìn ra được đây là con rồng a!
“Này , biến thái.”
“Ngươi nói ai biến thái? Đồ sâu béo!”
“Ngươi mới là sâu béo! Cả nhà ngươi đều là sâu béo! Lão tử là Cự Long!”
“Dừng.”
“Ngươi dừng cái gì!”
Không đợi Tiểu Duy cùng Alois tiếp tục ầm ỹ đi xuống, một đạo thanh âm dễ nghe truyền tới.
“Xin hỏi. . . . . . Ngươi muốn mua cường hiệu hồi phục tổng hợp dược tề sao?”