Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua

Chương 15: Cứu người X Kết thù




Đối với hành động của mấy người này, Tiểu Duy không hiểu, mà đồng dạng, đối với hành động của Tiểu Duy, bọn họ cũng không hiểu.

Tiểu Duy nghĩ, mấy đại nam nhân này như thế nào lại vô sỉ đi thưởng quái a?

Những người kia nghĩ, nữ nhân này như thế nào lại tàn nhẫn thấy chết mà không cứu a?

Vì thế, phe phái xuất hiện.

Tiểu Duy bất động thanh sắc nhìn mấy người kia đem nam nhân đâm đầu vào thân cây khô mà hôn mê chuyển vào trong sơn động, Albus còn vì hắn phóng Thánh Liệu Thuật, chỉ là nam nhân đó vẫn không có dấu hiệu thanh tỉnh.

Liếc mắt nhìn, không hiểu nổi mấy đại nam nhân này tính tình như thế nào lại như thánh mẫu, người ta đang hảo hảo đánh quái, chỉ là đánh không cẩn thận mà thôi. Hơn nữa đây là một trò chơi a! Cho dù bỏ mạng thì trở về sống lại không phải không tốt, này quái cũng sẽ không thủ thi a! Bọn họ thật là lề mề!

Bên ngoài tuyết vẫn rơi nhiều như cũ là, rõ ràng là ban ngày, lại giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón. Tiểu Duy đứng ở cửa động nhìn tuyết rơi bên ngoài, quay đầu lại nhìn mấy người … kia đang ngồi cạnh lửa trại, bọn họ sẽ không phải là muốn đợi tuyết ngừng mới chịu đi chứ?

“Hắn không có việc gì chứ?” Mắt nhìn người nọ, Tiểu Duy ôn hoà hỏi.

“Không biết nữa.” Albus nói với giọng có một chút sầu lo.

“Nha, tỉnh dậy là khẳng định không có việc gì .” Tuy rằng trong trò chơi có trạng thái hôn mê, nhưng này cũng chỉ là khi đánh boss mới xuất hiện vì đó là kỹ năng của boss, không có nghe nói đâm đầu vào cây còn có thể hôn mê lâu như vậy .

Albus khó hiểu nhìn Tiểu Duy, cô làm sao mà biết tỉnh dậy sẽ không sao?

“Chúng ta lên đường đi, Mục Sư cho mỗi người một lá chắn là được.” Tựa vào trên vách đá sơn động, Tiểu Duy lơ đãng nói, lại đổi lấy ánh mắt kinh ngạc những người kia.

Albus trên mặt rất rõ ràng hiện ra biểu tình kinh ngạc, Von vẫn như cũ làm mặt lạnh nhưng ánh mắt lại để lộ một tia khiển trách, Matthew cười nhìn Cathy, nụ cười kia giống như đang nói ta đã sớm biết sẽ là như vậy.

Cathy đứng lên, vài bước đi đến trước người Tiểu Duy, cúi đầu nhìn cô gái cao không đến ngực hắn, hỏi: “Tiểu Duy, có thể hay không nói cho tôi biết, cô vì sao không muốn cứu người này?”

“Bởi vì ta không thánh mẫu a.” Tiểu Duy nói thật, “Huống hồ hắn lại không bị làm sao, không cần thiết phải đợi cho tới khi hắn tỉnh dậy.”

“Tôi nghĩ cô hẳn là biết điều này, Tiểu Duy.” Cathy biểu tình cực kỳ nghiêm túc, giống như Tiểu Duy chạm đến chỗ ngứa của hắn “Quang Minh thần ban cho chúng ta sinh mệnh, chúng ta phải quý trọng tính mạng của mình đồng thời, cũng phải quý trọng những người khác, giải cứu người khác là sứ mệnh Quang Minh thần giao cho những người có năng lực như chúng ta.”

Tiểu Duy trợn mắt há mồm nghe Cathy nói xong những lời này, “Cathy, ngươi nói chuyện giống hệt NPC.”

Cathy nhíu mày, NPC? Đó là cái gì?

“Tiểu Duy, là chức nghiệp thần thánh Mục Sư, tôi cũng vậy hi vọng cô có thể đợi cho vị này tỉnh lại rồi chúng ta sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ.” Albus trên trán đã tràn đầy tức giận, hắn mặc dù không có nghe rõ Tiểu Duy vừa mới nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt của cô cũng biết người này không có một chút đồng tình thương hại chi tâm!

Được rồi, Tiểu Duy tự nhận mình sai lắc đầu, đi đến một góc sáng sủa trong sơn động ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ cô lần này lại cùng một đám ngu ngốc tổ đội rồi! Cái gì Vinh Quang dong binh đoàn, đều là một đám thánh mẫu ngốc tử!

“Tùy các ngươi.”Nói xong những lời này, nàng phải dựa vào vách đá, nhắm mắt dưỡng thần.

Lửa trại phát ra ầm đùng ba tiếng vang, trong sơn động trừ bỏ tiếng hít thở cùng tiếng gió gào thét ngoài động, còn lại chỉ có trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, khi tất cả mọi người lâm vào buồn ngủ thì nam nhân kia hôn mê rốt cục có phản ứng . Hắn đầu tiên là rên rỉ một tiếng, mở mắt hoảng hốt nhìn người trước mắt, mà A Bỉ Tư cùng Cathy đã sớm đi tới, quan tâm hỏi han đối phương có làm sao không.

Nam nhân kia sửng sốt, tiện đà cười nói mình không có chuyện gì, rất nhanh nam nhân kia đối những người cứu hắn nói cám ơn, rất nhanh đã đến trình độ xưng huynh gọi đệ.

“Cathy ca, hôm nay thật sự là cám ơn ngươi xuất thủ cứu giúp, bằng không tiểu đệ này mạng nhỏ nhất định sẽ chôn vùi trên Tuyết Sơn .” Nam nhân nói còn tiết ra vài giọt nước mắt, nhất thời giành chiếm được đồng tình của Albus.

“Đừng nói như vậy, cứu người là việc chúng ta nên làm .” Không chờ Cathy nói, Albus đã đi lên, vỗ bả vai nam nhân, an ủi.

“Vậy các ngươi có thể dẫn ta đi ra khỏi Tuyết Sơn không? Ta đã tìm rất nhiều ngày mà vẫn không tìm được đường xuống núi.” Nam nhân mượn cơ hội yêu cầu .

“Đương nhiên không thành vấn đề .” Albus vỗ bộ ngực cam đoan, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chột dạ nhìn về phía Tiểu Duy chỗ, nói : “Chúng ta là tới làm nhiệm vụ, ngươi có thể cùng chúng ta làm, nhiệm vụ chấm dứt có thể mang ngươi đi ra ngoài.”

“Tốt quá! Cám ơn huynh, Albus!” Nam nhân cười lớn, đứng lên đưa tay về phía lửa trại, nhận bánh mì khô từ Matthew, bắt đầu ăn.

“Matthew ca, các ngươi đến nơi đây là làm nhiệm vụ gì . . . . . .”

Nam nhân lời nói còn chưa nói hết, miệng bánh mì cũng chưa nuốt xuống, phần bánh mì còn lại trong tay ngay khi ngẩng đầu nhìn thấy thiếu nữ trong góc sáng sủa kia nháy mắt rơi trên mặt đất. Tay vội vàng lau nước miếng bên miệng, nam nhân vội vã đối vị đội trưởng là Cathy nói.

“Cathy ca, đó là nữ nhân của huynh?”

“Ách, không, nàng là. . . . . .” Cathy lời còn chưa nói hết, lại bị nam nhân kia cắt đứt.

“Cathy ca, ta ra một trăm kim tệ, muốn người đàn bà kia.”

“. . . . . .”

Ở đây tất cả mọi người không ngờ nam nhân vừa được bọn họ cứu sẽ nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tất cả đều sững sờ tại chỗ.

Nam nhân cho là bọn họ ngại ít tiền, lại mở miệng nói: “Một ngàn kim tệ! Cathy ca, thúc thúc của ta là Zor Thel · Lane · McGonagall! Tin ta, sẽ không trả thiếu tiền cho ngươi! Một đồng cũng không thiếu!”

Nguyên bản Tiểu Duy đang co chân ngồi ở góc sáng sủa, nghe thấy những lời này thời điểm, ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mi mắt đó là khuôn mặt tươi cười đáng khinh nam nhân kia. Mà nam nhân khi nhìn thấy mặt Tiểu Duy, hưng phấn đến phát run, hắn nhanh chóng cởi bỏ áo, vừa đi về phía Tiểu Duy bên này đi vừa thò tay vào quần định lấy *** ra, cười dâm đãng nhìn Tiểu Duy nói:

“Tiểu bảo bối, ngươi yên tâm, ca ca lập tức cho ngươi dục tiên dục tử.”

Tiểu Duy tức giận đến toàn thân phát run, cảm thán trò chơi này thật là càng làm càng thật, nhưng là cũng càng ngày càng ghê tởm, như thế nào ngay cả loại này động tác cũng được phép xuất hiện? Không hảo hảo giáo huấn một chút này đồ bỏ đi tra nam trước mắt, quả thực là vũ nhục mình!

Lạnh lùng nở nụ cười, Tiểu Duy đứng lên, phủi bụi trên người ra, nhìn nam nhân kia đang vội vàng xông lại.

Nhấc chân đá một cước vào lão nhị không hề phòng bị, tinh chuẩn, tuyệt không sai lệch, một cước lực đạo mười phần, nhất thời làm cho nam nhân kia bay sang một bên sơn động, oanh một tiếng vào ngã trên vách tường.

Nam nhân nhất thời đau ngất đi, tư thế còn duy trì tư thế bảo vệ lão Nhị, nói bao nhiêu khó coi có bao nhiêu khó coi.

“Thật sự là tra nam.” Tiểu Duy gắt một tiếng.

Cathy bốn người tuy rằng bất mãn hành động của nam nhân kia, nhưng không nghĩ Tiểu Duy lại bưu hãn đến loại trình độ này, một cước liền đá vào bộ phận yếu nhất của nam nhân, thật sự là. . . . . .

Quá độc ác. . . . . .

Bởi vậy, khi tiểu duy đi tới, bốn người kia không tự giác lui về sau một bước.

Tiểu Duy đi đến chỗ tra nam ngã xuống, một cước dẫm nát lên ngực hắn, khiến hắn đau đớn tỉnh lại.

Nam nhân ho hai tiếng, mở hai mắt ra, thấy Tiểu Duy cư cao lâm hạ nhìn mình chằm chằm, không để ý thương thế, lớn tiếng quát to.

“Ngươi đồ tiện nhân! Ta xem trọng ngươi là phúc khí của ngươi! Dám đánh ta ngươi là không muốn sống sao?”

Hắn nói một câu, Tiểu Duy lực đạo dưới chân liền tăng thêm một phần, nam nhân không biết tốt xấu tiếp tục gào lên.

“Ta là Authur Wright · Vilander · McGonagall! Ngươi dám động ta thúc thúc ta sẽ không bỏ qua ngươi!”

Tiểu Duy híp mắt nhìn nam nhân dưới chân, giận quá hóa cười, lại là một cước đá vào bụng vị Authur Wright thiếu gia. Nam nhân bị đá quỳ trên mặt đất không ngừng nôn khan, chất lỏng màu vàng không ngừng chảy ra từ trong miệng,nhìn qua rất ghê tởm.

“Tiểu Duy, đừng đánh.” Cathy thật sự nhìn không được, tiến lại ngăn cản, “Thúc thúc của hắn đúng là một nhân vật lớn, tốt nhất không nên chọc.”

Nghe xong lời này, Tiểu Duy giận lại càng giận. Xem ra mấy người này là ở trong hiện thực nhận thức a, bất quá là cái trò chơi mà thôi, Lão Tử thích làm sao đánh như thế nào liền đánh, cho dù đánh ngươi đến lúc đó trong hiện thực các ngươi có thể tìm được ai? Nếu ở trong trò chơi tìm phiền toái, đến một đánh hai cái, đến hai đánh cả đám!

Nhìn cái kia tra nam một cái tên gì vừa thối vừa dài, không đánh hắn tuyệt đối thực xin lỗi nhân dân cả nước!

“Tra nam! Bọn hèn nhát! Đồ biến chất trong xã hội!”

Tiểu Duy chỉ vào mũi nam nhân mắng, làmbộ vừa muốn đi qua đá hắn, nàng thật sự là tức giận quá mà, cho tới bây giờ không có ai dám vũ nhục như thế với cô mà cũng không có đứa con gái nào có thể chịu được chuyện như vậy phát sinh ở trên người mình! Nếu không phải tình huống hiện tại cô không thể tìm GM, cô đã sớm yêu cầu phong số (ban nick đó) tên tra nam kia!

Cathy từ phía sau đuổi theo Tiểu Duy, một tay giữ cô lại nàng, lại kinh ngạc cô gái này thân thể mảnh khảnh như vậy làm sao khỏe như thế? Có thể lập tức đem vị Authur Wright thiếu gia đạp bay ra ngoài. Cathy kéo Tiểu Duy sang một bên, bên kia Albus chạy nhanh đi qua cấp Authur Wright thiếu gia bị thương lên cái sơ cấp Thánh Liệu Thuật, tuy rằng hắn cũng không quen nhìn hành vi vị thiếu gia này, nhưng lại biết rõ McGonagall gia tộc vị tộc trưởng kia đại nhân là cực đoan bao che khuyết điểm, nếu để cho hắn biết chuyện này, hậu quả . . . . . . Không thể tưởng tượng nổi. . . . . .

“Tiểu Duy, đủ, hắn cũng chưa xúc phạm tới ngươi mà.” Cathy nhìn thoáng qua bên kia Authur Wright được Albuschữa thương, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, an ủi Tiểu Duy.

“Ta xem các ngươi mới là đủ! Cái loại này đồ bỏ đi có cái gì đáng để cho các ngươi e ngại như vậy? Thúc thúc hắn là quốc gia nguyên thủ hay là Tổng Thống? ! !”

“Ngươi đừng kích động, ta biết ngươi rất tức giận, bất quá chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.”

“Chờ các ngươi bàn bạc kỹ xong,phỏng chừng vừa cái màng trinh của ta đã hiến cho này đồ bỏ đi tra nam này rồi!”

Tiểu Duy tức giận nói bừa, tức giận đứng ở cửa thề, chờ làm xong nhiệm vụ cô sẽ lập tức rời khỏi cái già Vinh Quang dong binh đoàn này! Phương diện này làm gì có nam nhân nào không hiểu, lật ngược phải trái, bắt nạt kẻ yếu, đồ không biết tốt xấu!