Năm giờ chiều giờ Tolyo. Nhiệt độ không khí vô cùng lạnh, lạnh đến mức
răng người ta va lập cập. Sóng thần đã rút xuống, đê nước ở Fukushima bị sóng biển tấn công, cuối cùng cũng tạm thời trả lại chút yên lặng.
Nơi này đã như một đống hoang tàn, dưới bàn chân họ là một mảnh đại dương
mênh mông, cả thành phố bị ngâm trong nước biển, nước còn cao đến mấy
mét, “rác” trôi nổi nơi nơi, nhưng “rác” này cũng thật đặc biệt, có rất
nhiều rất nhiều ô tô, rất nhiều rất nhiều đồ gia đình, còn có vài cửa
nhà, tình huống thê lương kinh hãi đập vào mắt.
Khi sóng thần
tập kích, Hạ Nghị vẫn giữ chặt thanh sắt vịn, cuối cùng cũng thoát hiểm, được đội cứu hộ biển cứu được, chuyển đến bệnh viện gần trung tâm.
“Con gái của tôi còn ở khách sạn, con bé chỉ có năm tuổi, xin mọi người hãy
đưa tôi đến khách sạn!” Anh không thể chôn chân ở chỗ này được!
Đời anh hận nhất là van xin người khác, nhưng anh bây giờ đã sớm bỏ một
thân ngang ngược, chật vật kéo nhân viên cứu hộ, không ngừng dùng tiếng
anh van xin từng lần.
Hạ Nghị không tin vào phật, lại càng không tín vào Thượng Đế, nhưng mà, trong hàng tiếng đồng hồ sinh tử tại cơn
sóng thần kia, anh cầu nguyện hàng ngàn lần trong lòng, con gái Thụy
Thụy của anh nhất định phải bình an! Anh không nên đưa Thụy Thụy đến
Nhật Bản, nghĩ sai thì hỏng hết, anh đã để con gái vào nơi nguy hiểm.
“Anh Nghị…” Bị nước biển lạnh như băng ngâm lâu ngày, Hiểu Văn rất yếu ớt,
cô sợ hãi kéo tay anh, cuộn mình ngâm lên, sợ anh rời đi.
Rất
nhiều người dân chạy loạn nằm ngổn ngang ở đại sảnh trung tâm cứu viện,
có nam có nữ, phần lớn bệnh nhân còn đang trong trạng thái hôn mê, một
số ít người cao tuổi suy yếu đã chết trên đường chạy trốn, có vài người
phụ nữ mang thai như cô cũng đang đau quặn bụng, chảy máu không ngừng.
Đáng sợ giống như lò ngục của nhân gian. Bây giờ cô rất cần anh, cô rất sợ,
thật sự rất sợ, sợ đứa con trong bụng xảy ra chuyện. Nhưng dù sóng triều có hung dữ đến đâu, Hạ Nghị vẫn cầm tay cô không buông, lúc này lại
kiên quyết hất tay cô ra.
“Xin mọi người, con gái của tôi rất
cần tôi! Nhất định tôi sẽ dùng nhiều tiền báo đáp các vị!” Anh lại cúi
đầu, thậm chí loạn đến nói chẳng lựa lời.
Hiện tại trái tim anh
hét loạn lên, cả người nôn nóng không thôi, trong đầu chỉ có một ý niệm
duy nhất, anh phải đi khỏi đây, anh không thể an nhàn chờ ở trung tâm tị nạn, nhất định anh phải rời khỏi đây, tận mắt nhìn thấy Thụy Thụy bình
an thì anh mới có thể an yên tâm!
Khi nhà tầng lắc lư như khiêu
vũ, nhất định Thụy Thụy sẽ bị dọa đến khóc rồi? Nó sẽ rất sợ và hoảng?
Nghĩ đến mình đã bỏ con gái lại, để nó lẻ loi đối mặt với thảm họa,
trong lòng anh lại nhói đau mà hối hận.
“Là khách sạn xx sao?
Yên tâm, nơi đó không bị sóng thần đến, kiến trúc ở Nhật Bản chúng tôi
có hiệu quả chống động đất rất mạnh, khách sạn sẽ xử lý tốt, an tâm con
gái của anh đã ở nơi an toàn.” Thành viên đội cứu hộ trả lời anh, “Chúng tôi bây giờ bận rất nhiều việc, muốn tranh thủ cứu nhiều tính mạng hơn, anh chỉ có thể chờ ở đây thôi!” Đội cứu hộ họ phải giành giật từng phút giây để cứu người, chứ không phải dùng chúng để hộ tống vị khách có
tiền về khách sạn. Trước mặt tai họa, dù bạn có giàu bao nhiêu, cũng chỉ bình đẳng với mọi người.
“Anh Nghị…” Hiểu Văn được quấn trong thảm lông vẫn lạnh run, cô dựa vào anh, mới có thể để mình không sợ hãi.
Cô thật sự còn sống sao? Con của cô vẫn còn sống ư? Mấy giờ này, tất cả thảm họa, sự thật như một cơn ác mộng.
Hạ Nghị trơ mắt nhìn đội cứu vệ biển bỏ đi.
“Anh Nghị, đừng rời khỏi em.” Hiểu Văn đang có thai, gặp trận khiếp sợ này, tự nhiên vô cùng yếu ớt, lòng ỷ lại tăng thêm.
Nhưng anh lúc này cũng rất phiền, rất khó chịu, trong đầu anh chỉ có một suy
nghĩ duy nhất, có cách nào để gặp Thụy Thụy nhanh hơn không?
Hiểu Văn sống sót sau tai nạn vẫn còn sợ hãi trong lòng, mỉm cười nói, “Em
tưởng mình chết chắc rồi, sau khi đối mặt với cái chết, trong đầu em chỉ có anh, may mà chúng ta ở bên nhau! Anh Nghị, còn anh? Anh cũng thế,
đúng không?” Có thể sống, thật tốt! Họ còn sống, họ cùng nhau sống, điều này làm cho cô thật biết ơn.
Chỉ có trải qua sinh tử, mới có thể khắc sâu tuyệt vọng khi sắp sửa tiến đến cái chết.
Anh Nghị, còn anh? Vấn đề này, rung động trái tim anh. Thụy Thụy, Hạ phu
nhân! Đáp án kiên định này, lóe lên trong đầu như sét đánh. Anh ngây
người.
Bởi vì, ở vài giờ sinh tử kia, người anh nghĩ nhiều nhất trong đầu, là Thụy Thụy, còn có… Hạ phu nhân.
Anh không chỉ suy nghĩ một lần, Hạ Nghị anh chẳng lẽ sẽ cứ chôn trong sóng
thần như thế sao? Không, anh muốn xác định an toàn của Thụy Thụy trước!
Còn có, một ý niệm mãnh liệt khác trong đầu… Anh muốn gặp Hạ phu nhân,
không thấy được gương mặt cô, anh chết cũng không nhắm mắt. Vì sao ở
trước mặt tử thần, anh lại có ý nghĩ mãnh liệt như thế trong đầu? Anh sợ ngây người.
“Cám ơn anh đã không buông tay em ra!” Hiểu Văn ôm anh rất chặt, cảm động thật sâu vì anh ở bên không rời lúc hoạn nạn.
Mà anh còn đang đông cứng. Một giả thiết từ rất xưa, nếu mẹ và vợ cùng rơi vào biển, bạn sẽ cứu ai trước? Giờ đổi thành, nếu Hạ phu nhân và Hiểu
Văn đồng thời rơi vào trong biển, anh sẽ đi cứu ai. Đáp án anh nghĩ đến
là cứu Hiểu Văn.
Có lẽ, bây giờ khi Hạ phu nhân và Hiểu Văn đồng thời có mặt tại hiện trường, thật sự anh sẽ làm như thế, ngoài tình yêu với Hiểu Văn, anh còn có trách nhiệm! Có điều, ở thời khắc ấy, sau khi
cứu Hiểu Văn, anh sẽ tiếp tục nhảy xuống, không cứu được Hạ phu nhân,
anh sẽ đền Hạ phu nhân một mạng, hai người cùng sống cùng chết!
Anh bị dọa bởi ý nghĩ mãnh liệt này. Theo ý tưởng này, như một dòng điện
sáng làm tan lớp sương mù, đập vào trái tim anh, anh giật mình chợt hiểu ra, những suy nghĩ đứt đoạn kia là gì…
Hạ phu nhân là đồng
nghiệp, cũng là vợ của anh. Vợ, không phải chỉ là một quan hệ thuần túy
trên hộ khẩu, người này, có đôi khi, trong vô tình, cũng sẽ tiến vào
trái tim bạn.
Trước mặt cái chết, bỗng có một loại thông hiểu
sâu sắc, tuy đã quá trễ. Trong lòng anh còn có Hạ phu nhân. Cho nên, anh luôn muốn chinh phục cô, luôn muốn xé rách mặt nạ lạnh lùng của cô, dù
quan hệ của hai người căng thẳng nhưng cũng không từng nguyện ly hôn,
trước mặt cô, chưa bao giờ anh giả vờ làm người đàn ông tốt 100%, tâm
tình không tốt lại cãi lộn, tâm tình vui vẻ thì lại được chăm sóc rảnh
rỗi, anh và Thụy Thụy không khác nhau, như một đứa trẻ, muốn hấp dẫn
người mình thích, ngoái đầu lại nhìn dù chỉ một ánh mắt mà thôi.
Tất cả điều này đã bắt đầu thay đổi tự lúc nào? Có lẽ là trong năm năm hôn
nhân, hoặc có lẽ là sớm hơn, nói cách khác, anh sẽ không biết rõ tính Hạ phu nhân quá giống mẹ anh, vẫn thuận theo tự nhiên chuẩn bị bước vào
“mộ phần” hôn nhân.
Chẳng qua là, tình yêu say đắm chưa kịp tan
của anh với Đỗ Hiểu Văn đã phá hủy tất cả. Tỉnh ngộ này khiến anh cầm
lấy chiếc áo cứu sinh rồi xông ra ngoài.
“Anh Nghị!” Hiểu Văn nén khó chịu, vội vàng đuổi theo anh.
Thấy anh đang vội vàng mặc áo cứu sinh, cô lập tức hiểu ý, “Chẳng lẽ anh chuẩn bị đi tìm Thụy Thụy lúc này ư?”
“Ừ!” Anh gật đầu, “Anh không thể chờ thêm được nữa!” Thụy Thụy là bảo bối
của anh và Hạ phu nhân, nếu anh bị nhốt ở đây, không phải ba giờ thì
cũng một tiếng, theo như đội cứu hộ nói, nước sẽ dần rút cho đến khi
khôi phục giao thông, ít nhất cần hơn năm ngày.
“Anh chuẩn bị bơi qua ư?” Giả thiết này làm cho Hiểu Văn kinh hãi.
Khách sạn cách vị trí của họ bây giờ ít nhất hơn 10km, mà bây giờ ngoài bơi ra, căn bản không còn cách khác.
“Đúng!” Anh nói chắc chắn.
Anh không muốn chờ, anh chờ không được nữa!
“Không được, rất nguy hiểm!” Cô hoảng hốt giữ cánh tay anh, muốn ngăn cản,
“Đừng nói đến thể lực của anh bây giờ rất khó bơi đến nơi, hơn nữa hiện
tại bên ngoài không ngừng có dư chấn, anh cứ ra ngoài như thế rất nguy
hiểm!” Anh có thể bình tĩnh một tẹo không?
“Anh phải đi!” Nhưng anh hất tay cô, không thể nghi ngờ gì nữa.
“Theo lời nhân viên cứu hộ, Thụy Thụy chắc vẫn an toàn mà!” Cô nóng nảy.
“Là chắc, vì sao nói “chắc, bởi vì đó chỉ là đoán, không phải tuyệt đối!” Anh mất đi tính nhẫn nại, cao giọng lên.
Vì sao cô chợt không hiểu câu anh nói? Không thấy con gái, anh sẽ an tâm
sao đây! Từ khi quen nhau, yêu nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên họ có
tranh chấp. Trước kia, xảy ra chuyện gì anh cũng làm theo cô, cố gắng
thuận theo ý nguyện của cô, nhưng lúc này thì không thể!
“Anh đi chỉ để xác định thôi, lại không quan tâm đến tính mạng của mình ư?” Hiểu Văn lo lắng cho anh.
“Đó không phải con gái của em, là con gái của anh và Tống Dư Vấn, đương
nhiên em không lo lắng rồi!” Hạ Nghị nói ra những lời này.
Sắc
mặt Hiểu Văn tái nhợt vài phần. Anh đã nghĩ như vậy? Làm sao cô có thể
không lo lắng cho Thụy Thụy, chỉ là, cô càng lo lắng cho an nguy của anh mà thôi.
“Anh xảy ra chuyện thì em làm sao?” Cô lại kéo tay anh, gấp đến mức mắt ngập nước.
Bây giờ, cô và con cũng rất cần anh.
Song, anh lại tách từng ngón tay của cô ra, gằn từng tiếng, “Hiểu Văn, xin
lỗi, không ai quan trọng hơn Thụy Thụy cả.” Bao gồm cô trong đó.
Cô được nhân viên ở đây chăm sóc, nhưng còn Thụy Thụy của anh? Thụy Thụy
quan trọng hơn ai khác, trước mặt nguy hiểm, đây là tỉnh ngộ sâu nhất
của anh, tình yêu lại chẳng hề quan trọng như anh nghĩ.
Hiểu Văn không thể tin mở to mắt, bất động nhìn anh. Không ai quan trọng hơn
Thụy Thụy cả. Cô không phải ngốc, dưới ngôn ngữ kiên quyết dứt khoát của anh, cô hiểu ra, cho nên cũng chịu đả kích.
Mà anh chỉ xoay
người, không chút do dự nhảy vào nước biển. Dù có chết anh cũng chết ở
bên cạnh Thụy Thụy mới có thể an tâm, chứ không phải trong lòng tình
yêu!