Giờ Bắc Kinh, ba giờ chiều. Phòng khám nhi khoa của Triệu Sĩ Thành còn hơn mười bệnh nhân nữa.
“Người tiếp theo!” Trong tiếng ồn ào, Dung Hoa lớn giọng hét to.
Mỗi ngày đều phải giữ trật tự đến sớm về trễ, để mọi người yên lặng lại im
lặng, thật đúng là hao mòn thể lực. Triệu Sĩ Thành bận rộn một ngày rất
mệt mỏi, anh xoa trán đau, thấy Dung Hoa đang bận việc thì tự mình đến
phòng nghỉ uống miếng nước.
“Một giờ trước, Nhật Bản xảy ra vụ
động đất cấp 8.9, ngay cả Bắc Kinh cũng có dư chấn!” Bây giờ mạng di
động thật tiện, vài phụ huynh đang chờ khám bàn luận,
Triệu Sĩ Thành cả kinh, dừng bước lại, “Nhật Bản ư?”
Bác sỹ Triệu luôn ít lời, hai tai như không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ
bỗng lên tiếng, phụ huynh hoảng sợ, “Đúng thế, Nhật Bản đó! Bây giờ Nhật Bản có dư chấn ở rất nhiều nơi, hơn nữa có sóng thần rất lớn, rất nhiều người mất tích rồi đấy!”
Anh vội đi lấy danh sách khám, còn lại vài bệnh nhân nhỏ, tất cả đều là loại bệnh thường thấy không phải ho
khan thì là đầy bụng thôi.
“Dung Hoa, em ra khám đi, có thể
tham khảo qua đơn thuốc của anh!” Dung Hoa ở cạnh anh rất nhiều năm, tay nghề khám bệnh của anh Dung Hoa dã sớm quen rồi, anh tin những bệnh
thông thường của trẻ con này không làm khó được cô.
Dặn dò của
anh khiến Dung Hoa hoảng sợ, “Anh hai, em, em không làm được đâu!” Tuy
cô cũng có bằng y khoa, nhưng cô chỉ có thể xem khám thôi, cô thật chẳng có tự tin đó.
“Không, Dung Hoa, em có thể!” Anh ngăn em gái, “Nếu có chỗ nào không chắc thì gọi điện cho anh!”
Dặn dò xong, anh liền xin lỗi các vị phụ huynh: “Các vị, thật xin lỗi, tôi có việc gấp phải ra ngoài trước!”
Dung Hoa và nhóm phụ huynh đều choáng váng, bác sĩ Triệu luôn có trách nhiệm cao, lần đầu tiên thấy anh lại dừng khám đi ra ngoài.
Trong phòng khám rối loạn.
…
“Mẹ, mẹ, cứu con, cứu con!”
Giấc ngủ trưa, cô mơ thấy Thụy Thụy của cô bị nhốt trong một căn phòng tối
đen, mặt đầy máu tươi, vừa khóc vừa cầu cứu cô. Cô bị làm tỉnh lại. Ban
ngày ban mặt, cô lại bị dọa thành một thân mồ hôi lạnh.
Day day
trán, là thời tiết quá oi bức sao? Hôm nay, cả người cô cảm thấy bứt rứt khó hiểu. Mở máy tính laptop ra, mở QQ, cô vào tài khoản của một khách
hàng, về phần một số công việc chưa thể chuyển giao, cô muốn nói chuyện
tiếp.
Nào biết, nói chuyện vài câu với vị khách đó rồi, máy tự
động gửi đến một tin tức: 13giờ 46 phút ngày 11 tháng 3 giờ Bắc Kinh, là 14h 46 phút tại Nhật Bản, khu vực biển Đông Bắc Nhật Bản đã xảy ra động đất 8.9 độ ritte gây nên sóng thần, gây ra mất mát lớn về người và của.
Cô đông cứng.
Khi Triệu Sĩ Thành đến gõ cửa, Tống Dư Vấn bận trước bận sau, đã loạn hết lên. rong phòng khách có một chiếc valy mở lớn.
“Sau khi đọc tin rồi, tôi vẫn gọi cho Hạ Nghị suốt, nhưng tôi không thể liên lạc được với anh ấy!” Dư Vấn vừa dọn hành lý, vẻ mặt nôn nóng.
Cuối cùng họ thế nào tại Nhật Bản? Xảy ra động đất lớn như thế, không biết
Hạ Nghị có bảo vệ Thụy Thụy tốt không! Thụy Thụy có bị thương không? Có
bị sợ không? Nhiều vấn đề liên tục làm cô sắp phát điên rồi!
Cô
nôn nóng đi tới đi lui tự an ủi mình, “Tokyo hay có động đất lớn, tôi đã tra qua nhiều tư liệu rồi, những năm gần đây Nhật Bản rất hay có những
vụ ngoài cấp 7, thương vong lớn nhất cũng chỉ hơn ba mươi người, Thụy
Thụy và Hạ Nghị chắc không sao đâu! Hoặc là có lẽ bây giờ con bé và Hạ
Nghị đang ở suối nước nóng Hokkaido, căn bản không phải Tokyo!”
“Tống Dư Vấn, cô bình tĩnh một chút đi!” Anh chỉ biết nói như vậy, mới có thể lập tức chạy tới.
Người phụ nữ này dù núi có sập trước mắt mặt cũng chẳng đổi sắc, nhưng nếu là chuyện an nguy của Thụy Thụy, cô nhất định sẽ nôn nóng muốn chết.
“Tôi chẳng thể bình tĩnh, tôi quyết định sáu giờ tối nay bay đến Thượng Hải, tôi muốn đến Thượng Hải chờ, hy vọng ngày mai sân bay Tokyo sẽ hoạt
động!” Sau cơn động đất hôm nay toàn bộ sân bay đường dài của Tokyo đều
đóng cửa, nếu không cô hận không thể sải đôi cảnh dài mà bay qua.
“Tống Dư Vấn, cô điên rồi à?” Triệu Sĩ Thành không thể tin.
Bên kia động đất hung dữ, những vị khách bị kẹt lại ở Tokyo đều hận không
thể nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng cô lại chui đầu vào lưới mà bay đến.
“Tôi điên rồi, nghĩ đến Thụy Thụy của tôi sợ hãi đang khóc, tôi cũng
phát điên rồi!” Giấc mơ kia rất chân thật, chân thật đến mức cô kinh
hãi, cảm thấy bất an.
Từ khi đọc tin trên mạng đến giờ, trong
đầu cô không chỉ xuất hiện cảnh trong mơ kia một lần, bây giờ cô không
thể làm Tống Dư Vấn bình tĩnh, cô chỉ là một người mẹ bình thường.
“Tôi có thể tin Hạ Nghị, đúng không? Tuy anh ấy không yêu tôi, nhưng
anh ấy yêu con gái chúng tôi, nhất định anh ấy sẽ bảo vệ tốt cho Thụy
Thụy, đúng không?” Cô hỏi vài câu liên tục.
“Cô bình tĩnh đã, uống miếng nước đi!” Anh lập tức xoay người rót nước cho cô cô, đưa tới bên miệng cô.
Khi cô nhận cốc nước, anh để ý thấy, cái cốc cũng rung lên, cả người Tống
Dư Vấn run rẩy, hơn nữa, tay cô lạnh đến đáng sợ. Bây giờ sao cô chẳng
có chút dáng vẻ của người phụ nữ thành đạt, cô hiện tại chỉ là cố kiên
cường đè nén sợ hãi.
“Thụy Thụy sẽ không sao, con bé sẽ bình an ở Nhật Bản, chờ cô đón nó về.” Anh lên tiếng an ủi.
Cô không chắc chắn ngước mắt, nhìn sâu vào đáy mắt bình tĩnh của Triệu Sĩ
Thành. Giọng nói điềm tĩnh của anh như mang theo một sức mạnh có thể làm cho người ta lắng đọng cảm xúc.
“Bác sĩ Triệu, có thể ôm tôi một lát không?” Cô đột ngột đề nghị.
Cô cảm thấy mình chưa từng bất lực đến thế, cho dù lần đó bị cướp kèm hai
bên, một mình nhịn đau xuống núi, cũng không bằng một phần mười kinh
hoảng hôm nay, cô cần mượn chút bình tĩnh của anh, để mình tỉnh táo trở
lại.
Anh sửng sốt. Tính anh cổ hủ, anh luôn rất để ý, tránh tiếp xúc tay chân với người khác giới, huống chi giờ cô còn là phụ nữ có
chồng.
“Ngại quá, coi như tôi chưa nói!” Vừa rồi cô thật mất tỉnh táo, cười gượng ép, cô lại muốn xoay người tiếp tục dọn đồ.
Chỉ là bất ngờ, anh dang tay kéo cô vào trong lòng. Đó là một cái ôm của tình bạn, không hàm chứa mờ ám gì.
“Đừng nóng vội, Hạ Nghị và Thụy Thụy sẽ bình an.” Anh ôm cô, nhẹ tay vỗ lưng cô, trầm giọng an ủi.
Tại một phút kia, cô dần bình tĩnh lại. May mà lúc này bên cạnh cô còn có
anh, nếu không thật sự không biết cô sẽ sợ hãi và lúng túng đối mặt với
hôm nay thế nào cả.
“Vâng, tôi chỉ muốn đi Nhật Bản, đưa Thụy
Thụy về là tốt rồi!” Cô phải tin tưởng, số mệnh Thụy Thụy của cô tốt
lắm, sẽ không có bất trắc gì đâu!
“Tôi đi Thượng Hải với cô.” Sau một lúc, anh thấp giọng quyết định.
Anh không có visa Nhật Bản, chỉ có thể đưa cô đến đây thôi.
Dư Vấn ngẩn ngơ, bình tĩnh nhìn về phía anh. Quá bất ngờ, quyết định này
đã sớm vượt qua phạm vi bạn bè bình thường. Dư Vấn là người phụ nữ
trưởng thành, hơn nữa sức quan sát của cô rất sắc bén, cho dù Triệu Sĩ
Thành che giấu rất khá, nhưng những điều suy nghĩ trong mắt anh đã sớm
thay đổi từ khi mới quen nhau. Cô kinh hãi, đó là thay đổi cô không cần
cũng chẳng muốn.
“Không cần, tôi có thể đi một mình…” Cô từ chối.
Cô không muốn phiền người khác, hơn nữa loại phiền nhiễu này đã quá giới hạn, dù thật ra bây giờ cô rất cần có người làm bạn.
“Không phải có ý với cô, vừa đúng lúc tôi muốn đi thăm một nhà máy
thuốc ở Thượng Hải thôi.” Anh tìm một lý do, nhẹ giọng giải thích.
Đây…
“Được rồi, cùng đến Thượng Hải đi.” Nếu anh đã nói như vậy, nếu nhất quyết từ chối, ngược lại có vẻ rất không vô tư.
“Ừ.” Anh vẫn có một điềm báo xấu, có lẽ sẽ làm visa Nhật Bản trong lúc ở Thượng Hải, nhưng thời gian làm visa cũng khá lâu.
Anh gọi điện thoại bắt đầu đặt vé máy bay, sau đó gọi điện thoại dặn dò
Dung Hoa. Anh biết, việc này đừng nói người khác thấy kỳ quái, ngay cả
bản thân mình cũng thấy không được tự nhiên, nhưng lo lắng như vậy,
không bằng đừng nghĩ nhiều đến thế, trực tiếp để trái tim điều khiển suy nghĩ là được rồi.
Hành lý của Dư Vấn đã xếp xong, đúng lúc này, điện thoại của cô lại vang lên.
“Alo, chị dâu à? Tôi là Tiểu Hoa, chị có tin của Nghị chưa?” Nhận điện thoại, đối phương vừa vào đã hỏi.
Là bạn anh.
“Tôi chưa, cậu có không?” Cô lập tức hỏi lại.
“Vậy phải sao đây? Fukushima có sóng thần lớn như vậy, anh ta và Thụy Thụy
có xảy ra chuyện gì không chứ?” Tiểu Hoa cũng sốt ruột, dù sao nếu không phải anh cung cấp tin tức, Hạ Nghị sẽ không đến Fukushima.
“Fukushima? Anh ấy và Thụy Thụy không phải đều ở Tokyo sao?” Dư Vấn khiếp sợ.
Dựa theo lộ tuyến du lịch bình thường, bây giờ anh ấy phải ở Tokyo hoặc Hokkaido chứ, tuyệt đối không thể là Fukushima!
“Chị không tìm người theo dõi anh ấy à?” Đối phương cũng giật mình.
Tống Dư Vấn là người phụ nữ rất lợi hại, họ cũng nghĩ đến, chuyến đi Nhật
Bản, hắc chắn cô sẽ phái người âm thầm phá hỏng, mới có thể không cần
biết tin tức của Hạ Nghị.
“Vì sao tôi phải tìm người theo dõi
anh ấy? Hơn nữa họ làm sao có thể ở Fukushima?” Dư Vấn lập tức liền nhận thấy sự khác thường, loại khả năng này đủ để phá hỏng hoàn toàn chút
bình tĩnh vừa khôi phục của cô.
Tiểu Hoa ngập ngừng, “Chị dâu,
chị đừng kích động, anh Nghị đến Nhật Bản, là tìm… Đỗ Hiểu Văn kia đột
nhiên chạy mất, anh ấy liền đuổi đến Nhật Bản, Đỗ Hiểu Văn ở Fukushima,
chắc anh ấy cũng ở đó… Tôi xem tin tức, Fukushima có sóng thần lớn, cả
đám bạn chúng tôi cũng rất lo lắng…” Lời này nói thật khó khăn, nhưng
mạng người quan trọng, không thể giấu giếm được.
Dư Vấn cảm thấy mình sắp đóng băng rồi. Thì ra Hạ Nghị đến Nhật Bản căn bản không phải
vì đưa Thụy Thụy đi chơi, mà là đi tìm Đỗ Hiểu Văn!
Fukushima,
Fukushima, Fukushima! Thì ra, Thụy Thụy ở Fukushima, khu vực động đất
mạnh nhất tại Nhật Bản. Fukushima có sóng thần lớn! Ở Nhật Bản, động đất không đáng sợ, sóng thần mới là đáng sợ nhất!
Dư Vấn muốn xỉu, thật vất vả mới ổn định cơ thể, chưa đến mức ngã xuống, bởi vì, cô không thể gục!
“Khốn nạn!” Cô nghiến răng nghiến lợi, một lòng run rẩy, trái tim lần đầu tiên dâng lên thù hận.
Trước đêm hôn lễ Hạ Nghị đã đơn phương quyết định hủy bỏ lễ cưới, nhiều năm
kết hôn anh luôn cố ý coi thể diện của cô không tồn tại, bây giờ, Hạ
Nghị và Đỗ Hiểu Văn lại không hề che dấu tình cũ, tất cả khổ sở này, tất cả tất cả, chỉ là tức giận, rất tức giận, không giống như lúc đó nữa…
Hận không thể giết người! Nếu Thụy Thụy của cô bị mất một sợi tóc thôi,
cô nhất định sẽ không bỏ qua cho họ!