Yên tâm, vợ chồng chúng tôi tình cảm lạnh nhạt, mọi người cứ chơi đi.
Tôi quyết định, từ nay về sau, nam nữ chúng ta bình đẳng, anh ra ngoài một
lần, tôi sẽ vượt tường một lần, anh leo lên mười người phụ nữ, tôi sẽ
đội mười cái nón xanh cho anh!
Dư Vấn nhón mũi chân, khi nhiệt
tình hôn Triệu Sĩ Thành, không biết vì sao, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh một đôi nam nữ đứng như núi. Người phụ nữ, là cô, mà người đàn ông, lại là Hạ Nghị…
Quá mức rung động, quá mức bất ngờ, Triệu Sĩ
Thành đông cứng tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào, giật mình ngây ngốc mặc cô xâm lược. Dư Vấn dán cả người mình vào anh, đầu lưỡi ấm áp
chạm vào môi anh, thậm chí linh hoạt chui vào, cuốn lấy lưỡi anh, làm nụ hôn càng sâu, càng dây dưa.
Hơi thở của Triệu Sĩ Thành trở nên
dồn dập, tay ôm eo cô, vô cùng nóng, môi dán môi, cảm giác tê dại khiến
anh muốn kéo cô lại thật gần, đánh mất lý trí đến rất muốn cuồng nhiệt
cướp đi sự ấm áp mềm mại kia. Leng keng leng keng, nhất thời do không
nắm chắc, mấy nút áo của anh bị giật xuống, cô là cô gái trưởng thành,
trong phòng nhàn rỗi không có việc gì, thỉnh thoảng lại xem vài chương
trình người lớn. Cô nghĩ, biểu hiện của cô đã quá rõ rồi nhỉ? Cô không
ngại diễn biến tiếp theo đâu.
Tiếng nút áo rơi xuống đất khiến
Triệu Sĩ Thành bừng tình, anh vội đẩy cô ra, cả lồng ngực rắn chắc lộ
ra, anh quay lưng, thở khẽ, điều chỉnh hơi thở. Dư Vấn lại muốn đến gần.
Trái tim cô có một loại âm thanh khó hiểu, cổ vũ hành động như phát tiết
điên cuồng này: “Anh ra ngoài một lần, thì tôi cũng vượt tường một lần!
Bên tai có người cố giật dây.
“Chúng ta trước kia chưa từng hôn?” Triệu Sĩ Thành lại vội vàng tránh đi, khiến Dư Vấn rất ngạc nhiên.
Một câu, làm cho Triệu Sĩ Thành đông cứng, anh có thể chắc chắn, trí nhớ của cô chắc chắn đã bị người nào đó thay đổi rồi.
“Tại sao trước kia chúng ta lại chưa từng hôn ư? Trước kia nhiều nhất cũng
chỉ ở mức bạn bè bình thường!” Chắc chắn vị trí của hai người đã an
toàn, anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt phức tạp.
Hành vi vừa rồi của cô rất lớn mật, khiến trái tim anh đến giờ vẫn chẳng đập tự nhiên.
Dư Vấn nhíu nhíu mày, đáp án của anh, làm cho cô rất bất mãn.
“Nếu chúng ta chỉ là bạn bè, vậy Hạ Nghị thì sao? Anh ta là ai vậy?”
“Anh ấy là chồng em.” Không do dự, Triệu Sĩ Thành nói cho cô biết.
Dư Vấn đông cứng cả người, thật lâu sau, cô suy nghĩ lại suy nghĩ, mới khó khăn phun ra: “Nếu anh ta là chồng em, vì sao ba mẹ em lại không cho
anh ta gặp em, lại càng không để cho anh ta chăm sóc em? Vì sao ngược
lại còn để anh trông nom em?”
Vì sao liên tiếp khiến anh căn bản không giải thích nổi.
“Được rồi, em hiểu mà, anh còn chưa định tha thứ cho em, em nguyện ý chờ!” Cô suy nghĩ theo cách của mình rồi kết luận.
“Dư Vấn, vì sao em lại có ảo giác này, cảm thấy giữa chúng ta từng có chuyện gì?” Anh nhếch môi, muốn hỏi lại.
“Em mệt rồi.” Cô vươn vai, không muốn nghe, chỉ vẫy tay với anh.
Cô uể oải, đêm nay cô mệt lắm rồi, hơn nữa, mỗi lần khi lảng tránh vấn đề, phương pháp tốt nhất của cô chính là ngủ.
Triệu Sĩ Thành thở dài, căn bản chẳng có cách nào với cô, chỉ có thể ngồi
xuống, hiến bờ vai rộng của mình. Dư Vấn dựa vào vai anh, như đứa trẻ sơ sinh mệt mỏi, an tâm rúc vào lòng ba mẹ, mới một phút thôi đã đi vào
giấc ngủ.
Đêm càng sâu, thời gian đang trôi qua, hơi thở của cô
điềm tĩnh, ngủ bình yên, mà trước sau Triệu Sĩ Thành vẫn ngồi cạnh cô,
chẳng đi nửa bước. Anh quay đầu đi, ngón tay dài lướt qua gương mặt nhỏ
nhắn của cô, khẽ vuốt:
“Nếu như em khôi phục trí nhớ, trong lòng không oán mà vẫn chọn anh, vậy thì anh sẽ không buông tay em.” Anh thấp giọng trong ban đêm tĩnh lặng.
Anh cũng muốn dang tay ôm cô, cũng muốn đứng cạnh cô mãi mãi, nhưng với tình hình hiện tại, anh không thể.
…
Thật vất vả nhịn đến hừng đông, Hạ Nghị xuất hiện trước cửa phòng khám của
Triệu Sĩ Thành. Bất ngờ, nơi đó đã sớm có tiếng người ồn ào, toàn thể
nhân viên đông đúc làm việc, làm cho anh muốn tìm Triệu Sĩ Thành nói
chuyện cũng khó như lên trời.
Nhưng mà, xuyên qua đám người kia, làm cho Hạ Nghị sửng sốt.
“Sao em lại ở đây?” Anh đi đến quầy tiền, hỏi Dư Vấn đang cầm tờ trăm ngàn, soi thật giả dưới ánh mặt trời.
Hôm nay trên người cô vẫn là áo phông và quần bỏ thoải mái.
“Cô thu ngân ở phòng khám bỗng ngất lúc chiều qua, kiểm tra thì phát hiện
mang thai, Sĩ Thành nói công việc đứng lâu này không tốt cho phụ nữ có
thai, đã để cô ấy về nhà nghỉ ngơi rồi.” Qua ánh sáng nhìn rõ có dấu ấn
trên đầu Mao chủ tịch, cô mới an tâm cho tiền vào hộp, vừa đảo mắt, Dư
Vấn mới phát hiện, người vừa rồi hỏi cô lại là Hạ Nghị.
Cô nhất thời lạnh mặt xuống.
“Cho nên, Triệu Sĩ Thành bảo em đến làm?”
Hạ Nghị ngạc nhiên. Hạ phu nhân làm thu ngân? Chuyện này cũng đồng ý, rốt cuộc còn chuyện gì muốn dọa anh nữa!
Đây có gì không đúng? Đây là phòng khám của vị hôn phu cô, cô tất nhiên sẽ cố gắng làm việc rồi! Dư Vấn mặc kệ anh ta.
“Này, muốn nói chuyện phiếm thì ra bên khác đừng cản đường!” Phía sau có một bà cô rất mạnh mẽ.
Bà đưa cô một tờ trăm ngàn, cô nhận lấy, phân biệt thật giả.
“Này, cô có phải thu ngân không thể? Không thấy phía sau dài lắm hả? Động tác chậm như con rùa!” Bà cô thúc giục, thái độ gây khó dễ.
Hàng
dài phía sau chờ đăng ký hoặc thanh toán, cũng bắt đầu có người than
phiền. Thấy có viện binh, bà kia bắt đầu bới móc, không ngừng quở trách
cô, càng mắng càng khó nghe.
Hạ Nghị nhíu mày, mà Dư Vấn chỉ
lạnh lùng quét họ vài lần, khí thế cường đại, trong nháy mắt làm cho mấy bà già này đều ngậm miệng, vì thế, cô tiếp tục ngẩng đầu, tiếp tục cẩn
thận phân biệt tiền thật giả. Nhất thời, mới im lặng vài giây, giọng ai
oán lại nổi lên bốn phía. Phân biệt xong, Dư Vấn lấy ra 80 đồng từ hộp
tiền đưa cho bà cô, bà ta vội vàng nhận tiền.
Nào biết, tờ tiền trăm ngàn trong tay đang định bỏ vào hộp, lại bị Hạ Nghị giật mất.
“Đợi chút, bà đừng có đi!” Hạ Nghị gọi bà ta lại, anh dùng sức vẫy vẫy tờ
giấy kia, giấy cũng không phát ra tiếng sột soạt, nhất thời, anh lộ ra
nụ cười vô lại “Này, bà cô, muốn khám bệnh miễn phí, thì bỏ lại 80 đồng
đi, thất đức như thế, bà muốn cháu trai của bà từ nay bệnh không dậy nổi à?”
Bà kia hít ngụm khí lạnh, có người phía sau hiểu ý anh, ồ lên.
“Vì cuộc sống trăm tuổi của cháu trai bà, hãy đổi tờ khác đi!” Hạ Nghị lạnh lùng nói.
Bà kia cúi đầu mắng một tiếng rồi không đành rút trong túi một tờ trăm ngàn cũ ra đổi lấy tờ mới kia. Dư Vấn nhăn mày.
…
“Anh hai, không tìm được nhân viên thu ngân mới, để Dư Vấn làm vài ngày,
được không vậy?” Trong phòng, Dung Hoa nghe thấy bên ngoài có rối loạn,
lo lắng hỏi.
Tuy mặt ngoài Dư Vấn trấn định, nhưng Dung Hoa vẫn
đã nhìn ra, nhiều người cãi nhau như vậy, Dư Vấn chẳng hiểu gì chắc chắn sẽ không thích ứng.
“Cô ấy không thể nằm trong nhà xem tivi cả
ngày, sớm hay muộn cũng phải ra ngoài làm việc, để cô ấy thích ứng xã
hội trước một chút.” Triệu Sĩ Thành đưa bút kê đơn thuốc, cũng không
ngẩng đầu lên trả lời, “Yên tâm đi, cô ấy rất có trách nhiệm, chỉ cần
dặn kỹ cô ấy, có mệt cô cũng sẽ hoàn thành.”
Ai nói anh không lo lắng? Nhưng mà, anh không thể việc gì cũng để cô dựa vào anh, cho dù
anh là một con chim mẹ, lớn lên cô cũng sẽ rời khỏi anh, cho nên, anh
phải đẩy chú chim non như cô ra khỏi tổ, ép nó quen với mưa gió đời
người.
Nhưng để Dư Vấn đi thu tiền, sẽ tổn thất rất nhiều tiền
đấy. Những lời này, đảo một vòng trên môi Dung Hoa, cuối cùng vẫn không
lọt ra.
…
“Anh đừng xen vào việc của người khác.” Sau khi cô nhận phải tờ tiền giả, bị Hạ Nghị ngăn lại đúng lúc, Dư Vấn lạnh mặt.
Tuy biểu tình vẫn rất lạnh, nhưng nhìn kỹ, nét mặt cô đã dịu đi rất nhiều. Hạ Nghị cười cười, không bị cô dọa.
“Anh là chồng em mà, đương nhiên là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu rồi!” Da mặt anh rất dầy trả lời.
“Tôi sẽ không theo anh về!” Cô đáp một nẻo.
Có lấy lòng cô cũng vô dụng, cô sẽ không đi theo anh ta, lại đi thì sẽ bị
“cưỡng hiếp” lần nữa cho coi. Hơn nữa, cô sợ nhìn thấy anh, khủng hoảng
không hiểu.
Hạ Nghị chỉ nhún nhún vai. Không sao, anh rất biết cách quấn người!
Hàng càng ngày càng dài, cô còn đang chậm làm việc phân biệt quá, vì thế, Hạ Nghị bước vào đoàn người.
“Tách ra thành hai hàng, có tiền lẻ thì đứng bên kia, cần trả lại thì xếp chỗ tôi!” Dưới sự kinh ngạc của Dư Vấn, anh bắt đầu trực tiếp chỉ huy.
Cô chưa kịp phản đối, hàng thật dài đã chia làm hai. Dòng người bị phân
ra, lượng công việc của cô giảm bớt rất nhiều. Chỉ là… Nhìn nụ cười mê
người kia, nhìn Hạ Nghị đang đóng vai thu ngân, Dư Vấn như bị thứ gì đó
làm xúc động.
Bán hàng, túi da, tiếng hét, nụ cười, tất cả đều
rất quen rất quen, quen đến mức làm lòng cô run lên, đau đầu quá. Mỗi
lần vừa gặp Hạ Nghị, cô lại ước gì có thể nhanh trốn đi, bởi trái tim
rất khó chịu, đau âm ỉ, hành động vô tình của anh luôn nhấc lên sóng to
trong lòng cô, điều đó và ấm áp khi ở cạnh Triệu Sĩ Thành là hoàn toàn
khác biệt.
…
Hạ Nghị làm đến đúng giữa trưa, mắt cá chân bên phải lại đau thấu xương. Anh ngồi xổm xuống, miết chỗ đau liên tục.
“Anh chàng đẹp trai, đến ăn cơm trưa rồi!” Các cô y tá trong phòng bệnh gọi anh.
“Tốt quá.” Da mặt anh rất dày ngẩng mặt, lộ ra ý cười.
Triệu Sĩ Thành lặng im bắt đầu cầm đũa, mà Dư Vấn đang vội vàng kiểm tra tiền mặt.
Hạ Nghị đang muốn đến giúp, di động trong túi anh vang lên, không thấy số đến, anh liền nhận máy:
“Hạ tiên sinh, có tin tức tốt, đã tìm được Đỗ Hiểu Văn.” Câu đầu tiên của công ty điều tra đã làm cả người anh đông lại.
Sắc mặt anh mất tự nhiên, cứng ngắc nhìn về phía Dư Vấn vẫn mặt không chút
thay đổi đang bận rộn, nén giọng: “Tôi đến ngay!” Trong nháy mắt, trái
tim chùng xuống, khóe môi không nhếch nổi nữa.