Mẹ, Thụy Thụy đau quá.
Đau chỗ nào con?
Cổ họng, họng Thụy Thụy đau lắm.
Rõ ràng con bé kêu đau họng, nhưng từng lớp da ở trán nó lại tách ra, thành một mảng rách lớn, bên ngoài chảy máu đầm đìa.
Đầu đau đến muốn nứt ra, cô dùng sức kéo cổ họng của mình, hoàn toàn không thể thở nổi.
“Cứu, cứu mạng…” Con bé kêu lên, cô cũng yếu ớt kêu cứu theo.
Nước mắt rơi xuống chẳng ngăn được.
“Thụy Thụy, quay về đi, Thụy Thụy, về đi con!” Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia vang vọng bên tai.
Cô đau đến ngồi dậy, như bị người sai khiến, cô đi đến phòng khách, cầm lấy điện thoại ấn một dãy số.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết cách vách, Triệu Sĩ Thành vội vàng khoác thêm áo ngủ, vừa ra cửa phòng, đã nhìn thấy một màn này.
Cô không chỉ rơi lệ, ánh mắt mờ mịt, không ngừng ấn điện thoại, “Bác sĩ
Triệu, cứu Thụy Thụy, cổ họng nó bị đau, cổ họng bị đau…”
Cô ấn rất nhanh một dãy số lặp đi lặp lại. Lòng anh chùng xuống, đến gần thì thấy, là số điện thoại phòng khám.
“Dư Vấn.” Anh khẽ gọi tên cô.
Quả nhiên, cô chẳng có phản ứng, ngón tay vẫn đang điên cuồng, ra sức ấn số điện thoại, cô vừa khóc vừa mím môi gọi: “Bác sĩ Triệu, bác sĩ Triệu…”
Tiếng kêu thảm thiết thế này, anh không khó đoán ra cô đã mơ thấy gì.
Trong mộng, Thụy Thụy của cô nhất định bị bệnh rồi. Kéo cô lại gần, để gương
mặt và nước mắt của cô dựa vào ngực mình. Cô giãy dụa, nhưng hai tay mới vung lên thôi, đã dần dần hạ xuống.
Anh biết cô lại ngủ mất
rồi. Anh bỏ một tay ra ôm hai chân cô lên, ôm cô vào lòng mình. Nhưng
anh không đưa cô về phòng ngay, anh ngồi vào sô pha, không thay đổi tư
thế, rất thuộc động tác nhẹ nhàng dỗ dành vỗ về cô. Khi cô vừa vào ở
thường hay phát bệnh, anh đã thử rồi, khi cô im lặng, nhìn như đang ngủ, nhưng thật ra chỉ nhắm mắt bất động và không nói mà thôi, một khi rời
khỏi cô, cô lại chuyển sang trạng thái cứng như gỗ, tàn nhẫn đến không
thể ngăn chặn.
Sau đó anh đã tìm được cách, chỉ cần vỗ cô như
thế, cứ vỗ cô, cô sẽ im lặng, thỉnh thoảng phải cần vài tiếng, tinh thần cô mới dần thả lỏng. Có điều.
Bác sĩ Triệu? Từ khi mất trí nhớ
đến bây giờ, cô vẫn chưa từng gọi anh như thế, hơn nữa, anh chắc chắn,
sau khi cô mất trí nhớ, cũng không biết số điện thoại phòng khám của
anh. Cho nên, cánh cửa ký ức đã đóng của cô bắt đầu hé mở rồi sao?
Lúc sáng, Dư Vấn bừng tỉnh.
Cháo củ từ. Cô xốc chăn lên, bước đến phòng cách vách, không gõ cửa, cô đã
lẳng lặng đẩy cửa phòng ra. Triệu Sĩ Thành chưa bao giờ khóa cửa phòng,
mà cô bây giờ, đã sớm quên rất nhiều lễ tiết.
Trong phòng, không có một bóng người. Cô cau mày, khó nén thất vọng. Mỗi sáng Triệu Sĩ
Thành đều dậy lúc năm giờ, quả nhiên, anh không nếm cháo củ từ.
Bởi vì anh dặn muốn uống cháo, rạng sáng ngày hôm qua, cô còn cố ý rời
giường hầm cháo, kết quả… Cô cố gắng vô ích rồi! Cô có chút buồn bực.
Chỉ là, khi đi đến phòng bếp, cô lại phát hiện trong bồn rửa có thêm một bộ bát đũa.
Cô thong thả xoay người, chân như có suy nghĩ, đi đến bên cạnh tủ lạnh,
ngẩng đầu, nhìn tờ giấy ghi chép màu vàng dán phía trên: “Giúp rửa bát
nhé, cám ơn.”
Sặc? Anh ấy ăn rồi à? Cô mở nồi ra, quả nhiên cháo đã vơi đi. Nhưng mà, cứ như vậy mà ăn à?
Cô lấy thìa, ném một miếng, rõ ràng chính là vị ngon bất ngờ!
Chẳng thú vị gì cả. Cô ấm ức ném thìa vào nồi, nét mặt đờ đẫn đi về phòng khách, tìm một vị trí làm ổ.
Chỉ là, lúc này, trong đầu cô không nghĩ gì nữa, kết quả lại phát hiện thật ra chỉ toàn là trống rỗng, cô bắt đầu lặp lại suy nghĩ, có phải có
người hoàn toàn chẳng có vị giác, khứu giác không? Rõ là rất ngon, còn
ngon hơn bữa sáng mua ngoài hàng nhiều mà! Được rồi, cô thừa nhận, cô
muốn được khen.
Nếu lần này thất bại, ngày mai cô lại cố gắng.
…
Tại phòng bếp, toàn là mùi khói dầu.
Một tay anh cầm xẻng, một tay cầm đĩa rau xanh, trên vai còn kẹp điện
thoại: “Mẹ, rốt cuộc rau xanh thì sao? Tại sao mỗi lần con xào đều bị
đổi vị? Còn nữa, cách mẹ dạy lần trước, xào thịt bò cũng không ngon!”
Muối, rượu, tỏi, anh đều cho rồi, nhưng mà sao cảm giác xào ra, dù thế
nào tất cả cũng đều không ngon. Lần trước dựa theo cách mẹ nói căn bản
chẳng thể ăn nổi, khiến anh nghi ngờ là mẹ cố tình phá rối.
Nhưng ngoài mẹ ra anh lại chẳng thể hỏi ai cả.
“Mẹ không nói xào rau, mẹ muốn con nói với mẹ, chuyện con và Dư Vấn sao rồi?” Quả nhiên, mẹ lại đang ép hỏi.
Bị mẹ ép hỏi anh chau mày.
Cuối cùng, anh vẫn nhẹ nhàng nói ra đáp án mãi mãi chẳng thay đổi: “Bạn bè.”
“Đàn ông và phụ nữ có thể làm bạn được? Người khác có lẽ còn có thể, con mẹ
chả lẽ mẹ còn không biết sao?” Mẹ trực tiếp cười nhạt, hơn nữa không
khách sáo nói, “Cậu hai ơi, đừng bảo mẹ không cảnh cáo con, tuy nhà
chúng ta không phải danh gia mấy đời gì, nhưng tốt xấu gì thì mấy thế hệ cũng đều trong sạch, Tống Dư Vấn là vợ người ta, những ý đồ xấu kia, có nghĩ con cũng đừng làm!” Trước kia đứa thứ hai làm bà rất yên tâm, bây
giờ ngược lại chẳng bớt lo gì so với đứa lớn cả.
“Con nói rồi,
bọn con chỉ là bạn.” Cô không phải người tự do, chẳng lẽ anh không quan
sát được ư, tất cả tình cảm chỉ biết chôn trong lòng, nhưng mẹ lại bắt
đầu lải nhải về cô rồi.
“Bạn bè, bạn bè, bạn bè! Mẹ chỉ biết
các con là “bạn bè”, mẹ mới mắt mở mắt nhắm, để các con sống chung mà
không hé răng!” Làm hại một vài hàng xóm hỏi bà, bà căn bản cũng chẳng
biết trả lời thế nào, nếu không biết tình hình của Tống Dư Vấn có chút
khác người, bà đã sớm qua làm ầm lên rồi!
Nghe nữa, chắc mẹ lải
nhải không yên mất, anh muốn trực tiếp gác máy, nào ngờ quay người lại,
một đôi mắt màu đồng lại đang nhìn anh. Anh mất tự nhiên ngắt máy.
“Có việc gì?” Anh trầm giọng hỏi.
Vừa rồi, cô nghe được bao nhiêu? Thật may, anh không có thói quen nói qua loa.
Động tác của cô thong thả nhìn thoáng qua rau trên tay anh, cùng với thịt bò để trên bàn: “Để tôi làm!” Trong hai tháng này, mỗi lần đến thời gian
cơm tối, cô lại nghe thấy anh gọi điện cho mẹ, xin dạy chuyện bếp núc,
mới đầu, cô lười cử động, sau lại nghe nhiều, cô dần dần có chút không
chờ nổi.
Anh suy nghĩ một chút, có chút kinh ngạc, hỏi lại, “Cô muốn thử ư?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Lại chờ vài giây, anh lui xuống, “Được, giao phòng bếp cho cô.” Vốn có dầu
sôi, anh sợ nguy hiểm không dám ép cô, nhưng cô lại chủ động yêu cầu,
điều này làm cho anh khá bất ngờ.
Đây chứng minh, cô đã bước đến gần khỏe mạnh một bước. Anh không lập tức rời đi, chỉ lui xuống vừa phải mà thôi.
Đối mặt với đồ ăn để lại trên bàn, đầu tiên cô đứng đó, sửng sốt hồi lâu,
giống y như hôm lần đầu tiên nấu cháo. Sau đó, động tác đầu tiên của cô, lại rất thành thạo, xào tỏi với rau xanh, cắt thịt bò cho thêm lượng
bột vừa phải, lại trộn thêm chút dầu vào. Công tác chuẩn bị này, hoàn
toàn không cần suy nghĩ.
Cô có cảm giác, trước kia mình đã làm
vô số lần. Trong trí nhớ mơ hồ, dường như có người đặc biệt thích ăn
thịt bò, đó là chàng trai luôn thích nhíu mày…
Cô lắc lắc đầu hơi đau, từ chối tra tấn mình.
“Cám ơn.” Nhìn món ăn ngon miệng trước mặt, khiến Triệu Sĩ Thành chỉ biết nói lời cảm ơn.
Bữa tối nay tuy không phong phú, nhưng rất ngon. Dư Vấn không có biểu cảm gì, chỉ nhìn theo anh.
Làm hại anh ăn được mấy miếng, lại không nuốt xuống được, “Làm sao vậy?”
“Ngoài cám ơn, chắc anh nên khen tôi chứ.” Cô cố ý.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới phát hiện, thì ra mình là người phụ nữ rất cô độc. Cô nhất định rất ít khi được người ta khen ngợi rồi. Cho nên, mày
mới muốn biến mình thành xuất sắc! Vì mày lẻ loi mà muốn ưu tú, mày có
thể ưu tú cũng là bởi cô độc. Bên tai lại có tiếng nói.
Anh thấy khó khăn, thật cẩn thận nói “Vậy, cô thích nghe thế nào?” Yêu cầu này
của cô, đã thoát khỏi bài học tâm lý, anh phải đọc thật nhiều sách mới
có thể ra phương án tác chiến chính xác.
Không nên cảm thấy buồn cười, nhưng mà, khóe môi Dư Vấn lại khẽ nhếch, “Coi như tôi chưa nói.”
Nhưng cô quay đầu đi, không nén nổi khóe môi như hoa, rất muốn bật cười.
Đây là lần đầu tiên anh thấy nụ cười thật lòng của cô từ sau tai nạn đó. Mà hiển nhiên, là anh “không ngờ” chọc cười cô. Anh biết mình có chút buồn cười, nhưng mà, cô lại muốn ca ngợi, anh thật sự sẽ không… Cũng nói
không nên lời…
“Cô làm đồ ăn rất ngon, là nói như thế này sao?” Không muốn bị cô nhạo báng, anh cau mày hỏi.
Không được. Cô ôm trán, cuối cùng cũng cười thành tiếng. Cười ra rồi, cô lại
cảm thấy ngực thoải mái hơn, dường như có một tảng đá lớn nặng trịch dần rơi xuống.
“Triệu Sĩ Thành, anh bảo mua mũ cho tôi, mũ đâu rồi?” Cô bỗng đổi đề tài.
Sau khi cười, đột nhiên thấy tâm tình vui hơn.
“Tôi nhờ Dung Hoa đi mua rồi.” Chẳng phải anh không có thành ý, không tự
mình đi chọn, mà là anh sợ ánh mắt của mình không hợp ý cô.
“Tự tôi ra ngoài chọn, được không?”
Cô quyết định, khiến anh rất bất ngờ, “Đi, đương nhiên tốt!” Anh lập tức
đáp ứng. Cô nguyện ý ra ngoài, nguyện ý thử tiếp xúc với mọi người, đây
là tiến bộ rất lớn.
“Cô lựa chọn, tôi trả tiền.” Vẫn là anh đưa cô, tự nhiên sẽ không thay đổi.
“Nếu, anh tặng tôi quà…” Cô cẩn thận liếc anh một cái, “Tôi cũng sẽ tặng quà
cho anh!” Anh giữ cô lại lâu như thế, hình như cô vẫn chưa cảm ơn anh
thì phải.
Cho nên, cô quyết định, phải thay đổi sự giản dị và khô khan của anh!