Giữa trưa, Hạ Nghị hẹn Đỗ Hiểu Văn. Đúng giờ, xuất hiện ở nhà hàng, cô
đi giày đế bệt, mặc váy dành riêng cho bà bầu, cả người mang vẻ thanh
nhã.
“Cuối cùng anh cũng gặp em.” Hiểu Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Về nước đến giờ, cô đã gọi vài cuộc điện thoại cho anh, nhưng anh vẫn rơi
vào đau thương mất con, vẫn không chịu nhận điện của cô.
Anh im
lặng một lát, vẫn mở miệng: “Hiểu Văn, hẹn em ra ngoài này là hy vọng có thể nói rõ với em, quan hệ bất chính của chúng ta nên chấm dứt, anh hi
vọng em có thể bỏ đứa bé.”
Cô kinh hoàng, ly nước trên bàn vì
cầm không chắc mà nghiêng đổ, nước chảy thành đường, từ trên bàn rơi
xuống váy cô, rơi xuống giày anh.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Hiểu Văn
kinh hoảng ngồi xuống, muốn lau nước trên giày da cho nhanh, nhưng ngồi
xuống rồi, lại không nén nổi nước mắt rơi xuống từng giọt.
“Không, người nên xin lỗi là anh.” Anh rút giày lại, không để cô chạm
vào rồi muốn nâng cô dậy, nhưng vừa mới đỡ xuống ghế, đã lập tức buông
ra.
Anh nói cho bản thân, từ nay về sau, anh và Đỗ Hiểu Văn đã hết rồi.
“Vì sao vậy? Là vì Thụy Thụy, cho nên anh hận em ư?” Hiểu Văn nhịn chua xót xuống, khó chịu truy hỏi.
Là vì Thụy Thụy chết, anh không thể tha thứ cho cô? Có thật không?
Anh lại im lặng một lát, “Không phải, anh không hận em, Thụy Thụy chết là
lỗi của mình anh! Chấm dứt với em, là vì anh muốn bắt đầu với Dư Vấn một lần nữa.” Về sau, ngoài Hạ phu nhân, anh sẽ không gặp người đàn bà
khác.
Anh muốn bắt đầu với Dư Vấn một lần nữa? Mặt Hiểu Văn không còn hạt máu, đôi môi run không ngừng.
“Các người bắt đầu một lần nữa ư? Anh không yêu cô ta, anh ở bên cô ta lần
nữa, chỉ biến thành bất hạnh cho cả ba người chúng ta!”
Anh yên
lặng vài giây, sau đó, từ từ trả lời, “Không, anh yêu cô ấy.” Anh yêu Hạ phu nhân, cho dù là cuộc sống tương lai không thể hạnh phúc, chỉ bị tra tấn, anh cũng sẽ đi chung một con đường cùng Hạ phu nhân.
Anh yêu cô ta? Hiểu Văn đã bị vô vàn con dao vô hình cắm sâu vào.
“Anh yêu cô ta ư? Nào có thể, vậy còn em? Em thì sao? Anh yêu em, chẳng lẽ
cũng là giả sao? Chẳng lẽ anh không còn yêu em chút nào nữa?” Cô không
tin, cô không tin anh đột nhiên lại không thích cô, cô không thể tín!
Nhìn cô thương tâm tột cùng, lặng im trong chốc lát, anh mở miệng: “Anh đã
từng rất yêu em, tình yêu đó bởi không có được, trước sau luôn khắc sâu
trong đầu anh, cho nên, nhiều năm như thế, đã khiến anh xem nhẹ người
bên cạnh kia, xem nhẹ bảy năm cùng bước đi của anh và cô ấy, tình cảm
tích tũy trong hoạn nạn đồng cam cộng khổ, thật ra đã rất lớn rồi. Nó
không ghi lòng tạc dạ, cho nên anh đã hồ đồ, xem thường nó! Em hỏi anh,
bây giờ không yêu em chút nào ư? Nói thật ra, em vẫn ở trong lòng anh,
không thể mất hoàn toàn, nhưng anh sẽ dần quên em, cho đến khi giao cả
trái tim cho Dư Vấn, đó là anh nợ cô ấy, cũng là anh cam nguyện. Vì một
khắc trước cơn sóng thần kia, ở trước mặt cái chết, anh đã tỉnh ngộ sâu
sắc, có lẽ anh còn yêu em, nhưng tình yêu của anh với em chỉ là lắng
đọng lại của năm tháng, đã sớm thành hư vô ẩn hiện. Mà Dư Vấn lại khác,
sự tồn tại của cô ấy rất chân thật trong cuộc sống của anh, bọn anh cãi
nhau, bọn anh gây lộn, anh tức cô ấy, cô ấy giận anh, tình cảm gây dựng
từng chút trong cuộc sống, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng nó đã
thành rắc rối không thể gỡ trong sinh mệnh rồi. Anh bây giờ, đã không là anh lúc trước, anh đã thay đổi, người anh muốn cùng sinh cùng tử, chỉ
có thể là…
Tống Dư Vấn.” Anh kiên định nói ra ba chữ này.
Sắc mặt Đỗ Hiểu Văn càng tái nhợt. Cô nghe không hiểu, không hiểu cái
gì là có lẽ anh còn yêu cô, nhưng tình yêu của anh với cô đã sớm thành
hư vô ẩn hiện? Cô không hiểu đâu! Vì sao tình yêu lại thay đổi, vì sao
anh lại không muốn cùng sinh cùng tử với cô, mà vì sao cô lại thành một
người bị lãng quên kia?
“Em biết, Thụy Thụy chết nên anh áy náy
với Dư Vấn, là chúng ta có lỗi với cô ta, anh có thể gánh trách nhiệm
anh muốn, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là được rồi! Em thề, em sẽ không
làm loạn, em hứa, em và con sẽ không cần danh phận nào cả!” Kéo tay anh, cô đã khóc hết nước mắt, “Đừng bỏ em, đừng bảo em bỏ con, xin anh, đừng mà…”
Hạ Nghị cũng chịu khổ sở, nhưng vẫn đưa tay từ từ tách tay cô ra, “Xin lỗi, xin hãy bỏ đứa bé đi, chúng ta chấm dứt hoàn toàn.” Về sau, anh sẽ chuyên tâm làm người chồng tốt.
Hiểu Văn sụp đổ
trong chớp mắt, “Nó đã được 11 tuần rồi, nó là cốt nhục của anh đấy, nó
sẽ thành hình người rất nhanh, làm sao anh có thể tàn nhẫn như thế?”
Đối mặt với sự lên án của cô, anh chỉ có thể trả lời chua chát một câu,
“Xin lỗi, anh không muốn có nó.” Sinh con ra sẽ dây dưa không rõ, Thụy
Thụy là ví dụ tốt nhất.
Anh biết, anh rất có lỗi với Hiểu Văn, nhưng đây là lựa chọn anh nên làm. Anh đã sai lầm rồi một lần, không thể lại sai lần nữa.
Hiểu Văn không thể tin nhìn anh vững tâm như sắt, “Hạ Nghị, em hận anh!”
Anh khẽ cắn môi, “Em hận đi.” Đáp án của anh sẽ không thay đổi.
Chấm dứt với cô, anh không cần đứa con này.
Có điều.
“Em sẽ không thỏa hiệp, đây là con của em, con của anh và em! Em nhất định
phải bảo vệ nó, em nhất định phải sinh nó ra!” Vừa nói, cô vừa lui về
phía sau.
Anh đứng dậy, đưa tay nhưng không giữ được cô đã xoay người bỏ chạy.
Buổi chiều, Hạ Nghị đến Tống gia.
Cha vợ vừa mở cửa ra, cả giận nói: “Lại là anh?”
Hạ Nghị quỳ xuống: “Ba, xin ba cho con gặp Dư Vấn!” Đời này, anh chỉ quỳ
hai lần, anh không quỳ trời, không quỳ quỷ, lần đầu tiên là anh quỳ
trước di thể con gái, lúc này đây, anh quỳ gối trước mặt cha mẹ cô. “Con biết, con đã sai rất nhiều, nhưng xin ba mẹ cho con một cơ hội nữa!”
Cha vợ chẳng hề cảm động, ngược lại còn cười lạnh, “Anh biết sai rồi ư, họ
Hạ kia, tôi nói cho anh biết, đời người không phải biết sai mà sửa là
tốt đâu! Sai chính là sai, anh chỉ nói một tiếng sai thì có thể đưa Thụy Thụy trở lại không? Anh nói một tiếng sau thì có thể để Dư Vấn khỏe lại không? Nếu sai lầm gì cũng có thể sửa, vậy thì trên thế giới này, cần
đến công lý làm gì?”
Anh bị giáo huấn đến không lời nào để nói.
“Xin cho con một cơ hội chăm sóc Dư Vấn, con xin ba đấy!” Mấy ngày nay, anh
suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, là anh có lỗi với cô, nhìn cô bị đả kích
thành như thế vì cái chết của Thụy Thụy, anh cũng rất đau khổ.
“Cơ hội ư?” Cha vợ không bị cảm động, ngược lại giận đến mỉm cười, giống
như nghe xong thì rất buồn cười. “Tôi hỏi anh, ngày hôm qua, là anh gửi
một bức thư cho Dư Vấn sao?” Cha vợ chất vấn.
Thư của Thụy Thụy đã đến tay cô?
“Là con.” Anh thừa nhận rõ ràng, “Một nhà đoàn viên là nguyện vọng của Thụy Thụy!”
“Nguyện vọng của Thụy Thụy?” Cha vợ cười lạnh, “Tôi thấy đó chỉ là tâm tư của anh thôi!”
Anh nói không nên lời. Đúng! Là tâm tư của anh! Anh hy vọng có thể tiếp tục ở bên Hạ phu nhân, anh hy vọng được chăm sóc Hạ phu nhân, anh hy vọng
cha mẹ cô sẽ không ngăn cản, không được sao?
“Họ Hạ, anh thật
ích kỷ, mãi mãi chỉ biết thứ mình muốn, không biết Dư Vấn không chịu
được, thứ con bé muốn là gì?” Ánh mắt của cha vợ, cực kỳ thống hận.
Anh sửng sốt.
“Anh đi đến bệnh viện với tôi, tôi cho anh trông thấy Dư Vấn bây giờ!”
…
Mẹ, con chọn mẹ!
Bệnh viện, Dư Vấn đang cố gắng ngủ trưa, nhưng nhắm mắt lại thỉ lại tỉnh dậy.
“Có khỏe không con? Đầu còn đau không?” Má Tống vội vàng tiến lên, đưa gối đầu đến bên công, đỡ cô ngồi dậy.
Cô không rên một tiếng, từ từ ngồi xuống. Khi má Tống đưa tay đỡ đầu cô, cô lại lúng túng, muốn tránh đi.
Tay má Tống dừng ở không trung, “Vấn Vấn, ta là mẹ con mà!” Má Tống đau lòng lặp lại.
“Vâng, con nhớ rồi.” Không phải cố ý, chỉ là cô không biết nên biểu đạt thế nào.
Cô dời ánh mắt đi, phát hiện trong phòng còn có hai người khác. Hai người
đàn ông, diện mạo cũng na ná, cũng thuộc dáng vẻ đoan chính, dáng người
khôi ngô, một người hơn sáu mươi tuổi, còn một người… hơn ba mươi.. chỉ
là… Cô nhìn hai người đàn ông trước mắt này, họ cũng mặc rất đơn giản áo trắng sơ vin, chất quần áo khá giống nhau, nhưng cũng có chút.. kém.
Chỉ là, cô sẽ không lịch sự vạch ra tại chỗ đâu, cái đó khác với giáo
dục cô nhận được từ nhỏ.
Nhưng mà, rốt cuộc cô đã được giáo dục cái gì? Cô day trán có chút đau, đầu rối tung căn bản không nghĩ ra.
“Biết ta là ai không?” Người đàn ông lớn tuổi một chút hỏi cô.
“Tôi biết, ông là bác sĩ của tôi, Triệu Tuyết Minh.” Cô mặt không chút thay đổi trả lời.
“Vậy anh ta, anh ta là ai vậy?” Triệu Tuyết Minh chỉ người bên cạnh mình.
Ánh mắt Triệu Sĩ Thành phức tạp nhìn cô.
“Anh ta là Triệu Sĩ Thành, là con trai bác sĩ Triệu, cũng là bạn của tôi.”
Cô trả lời như học thuộc, đôi mắt như suối nước lạnh nhìn anh, không một gợn sóng.
“Còn cô, cô thì sao?”
“Tôi là Tống Dư Vấn, Tống trong Triều tống, Dư trong dành cho, Vấn trong chiếm đoạt giang sơn.” Cô không có hứng thú trả lời.
“Trí nhớ của cô tốt lắm, đều nhớ được.” Triệu Tuyết Minh cười hiền hòa, khen ngợi cô.
“Tống Dư Vấn, lúc cô ngủ vừa rồi có nghe thấy ai nói chuyện không?” Triệu Tuyết Minh hỏi cô như thường lệ.
Vấn đề này, làm cho mày cô nhíu lại, “Có, rất nhiều.”
Có người không ngừng gọi cô là mẹ.
Có người nói thật có lỗi, anh không thể kết hôn với em.
Có người nói anh ấy yêu tôi, anh ấy không yêu cô.
Có người cười nói Hạ phu nhân ra trận, mọi chuyện đều không sợ!
Các âm thanh dâng lên từ chỗ sâu trong đầu, làm cô rất phiền, chẳng thể đi vào giấc ngủ.
Khi Hạ Nghị chạy tới, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
“Dư Vấn…” Anh kinh ngạc gọi tên cô.
Nghe cha vợ nói, cô đã khóc, khóc đến ngất xỉu, nhưng mà, vừa rồi cô nói cho bác sỹ cô còn nghe thấy nhiều việc? Cô chưa hồi phục?
Nghe giọng nói, ánh mắt cô nhìn anh. Hoang mang nổi lên trong mắt. Hạ Nghị nhìn cô không chớp mắt, cô cũng không quay đi.
“Anh là ai?” Cuối cùng cô cũng mất đi kiên nhẫn, mở miệng trước hỏi.
Hạ Nghị hóa đá trong thoáng chốc.