Anh lấy một chiếc hộp giấy lớn từ tủ quần áo ra, bên trong có quần áo
Thụy Thụy đã mặc, đồ chơi đã chơi, đều được anh thu dọn gọn gàng, cất
giấu như trân bảo. Ở ngăn kéo thấp nhất ở bàn học, có mấy quyển sách
tranh vẽ, bản tập viết chữ, Thụy Thụy không thích viết chữ, nó cũng
không viết chữ ba, vì nó ghét nhiều nét chấm ngang, nó cũng không viết
tên của mình, vì lý do như trên, nhưng nó lại dùng hết tu tưởng học viết xong chữ “mẹ”. Còn có, Thụy Thụy rất giỏi ghép vần, thỉnh thoảng xem
hết một bộ tiểu thuyết cũng có thể dùng ghép vần chép lại hết, Thụy Thụy của anh thật sự vừa đáng yêu lại rất thông minh.
Mất một thời
gian và sức lực, cuối cùng anh cũng tìm được “di thư” cuối cùng kia của
Thụy Thụy, phong thư kia không đề địa chỉ chỉ viết “gửi cho mẹ”. Lá thư
này, toàn bộ đều là ghép vần đơn giản, trong thư Thụy Thụy dỗ mẹ, trong
tranh có nguyện vọng của Thụy Thụy… Nó hi vọng ba và mẹ sống bên nhau,
sinh ra em trai nhỏ, cả nhà bốn người nhất định phải hạnh phúc!…
Cất trang thư vào túi giấy chuyển phát nhanh, cẩn thận điền địa chỉ của Hạ
phu nhân hiện tại, dán lại, hốc mắt anh đã ửng đỏ. Đừng nói Hạ phu nhân, đến nay anh cũng không thể thừa nhận bi thương đã mất đi Thụy Thụy. Anh sẽ trao lại nguyện vọng của Thụy Thụy cho Hạ phu nhân, nhìn thấy di vật của Thụy Thụy, hy vọng Hạ phu nhân có thể giải phóng cảm xúc, hy vọng
Hạ phu nhân có thể… Lớn tiếng khóc ra.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, anh vội vàng lau nước mắt chỉnh sắc mặt, đi qua phòng khách nhìn màn hình một chút.
Là mẹ anh – Hạ Lan nữ sĩ. Anh sửng sốt một chút, nhưng vẫn mở cửa ra.
Đối mặt với con, nét mặt Hạ Lan vẫn lãnh đạm và ngạo mạn.
“Vào đi.” Anh thản nhiên hỏi, “Muốn uống gì không ạ?”
“Trà!” Hạ Lan tao nhã bước vào.
Chỉ là, khi con trai thật sự vào nhà bếp pha trà cho bà, bà sửng sốt một
chút. Bà luôn đối địch với con trai, bà không muốn gặp anh, anh lại càng không muốn để ý đến bà, nhưng không ngờ, giờ đây anh lại bình tĩnh tiếp đón bà. Xem ra, con trai bà đã khác trước kia, sau màn giáo huấn bằng
máu đó.
“Tìm con có chuyện gì?” Anh ngồi đối diện mẹ nói.
Cái chết của Thụy Thụy khiến anh hiểu được tình thân rất đáng quý, không thể tùy tiện phá hỏng.
“Tôi nghe nói tinh thần Dư Vấn có vấn đề.” Hạ Lan uống một ngụm trà, buông chén xuống, thong thả hỏi.
“Mẹ nghe ai nói?” Cổ anh nghẹn lại.
“Trong một tháng này, Dư Vấn không bước chân ra khỏi nhà, hơn nữa cha mẹ con
bé đưa nó đến khoa tâm lý của bệnh viện, được một người bạn của tôi nhìn thấy đúng lúc, việc này đã truyền ra rồi.” Hạ Lan cau mày.
“Cô ấy cần thời gian, rất nhanh sẽ khỏe thôi!” Anh trả lời.
Anh tin tưởng Hạ phu nhân sẽ rất kiên cường, sống qua một cửa này.
Đối với vấn đề này, Hạ Lan nữ sĩ không tỏ thái độ trước, bà chỉ thản nhiên
nói, “Ngày đưa tang Thụy Thụy, rất nhiều bạn bè thân thích đều chỉ trỏ
sau lưng tôi, người con dâu này thật máu lạnh, con gái chết mà chẳng hề
chảy một giọt nước mắt!”
“Họ thì biết cái gì!” Hạ Nghị biến
sắc, “Chỉ là bên ngoài, không khóc không có nghĩa là cô ấy không đau
lòng!” Anh không cho phép người khác nói xấu cô! Trên thực tế, cô đau
đớn hơn ai hết, những người đó, anh thật muốn xé miệng họ!
Hạ
Lan nữ sĩ có chút bất ngờ, quan sát anh vài lần rồi mới chậm chạp hỏi,
“Tinh thần Dư Vấn bây giờ thất thường, anh tính thế nào?”
Không do dự, Hạ Nghị kiên định, “Con muốn chăm sóc cô ấy cả đời!” Mặc kệ là cô bị bệnh hay điên rồi, anh cũng không rời xa cô!
Đáp án này, hiển nhiên làm cho Hạ Lan rất vừa lòng.
“Tôi tìm bác sỹ lúc trước của Dư Vấn biết được một số chuyện, bệnh của con
bé có tính đột phát, trong thời gian ngắn, khả năng chữa khỏi “bệnh tâm
thần phân liệt” lại thấp. Bác sĩ cho rằng, với tình hình như nó, thời kỳ phát bệnh rất ngắn, là một thời kỳ tinh thần hoảng hốt, rối loạn, nếu
được điều trị và khống chế đúng lúc, sau khi lành bệnh rồi thì phần lớn
bệnh nhân sẽ không tái phát nữa.” Nhưng mà, mấu chốt là bệnh này nhất
định phải chữa khỏi!
“Vâng.” Nghe được mẹ nói như thế, anh cũng thoáng an tâm.
Nhưng mà, anh nên chữa khỏi cho Hạ phu nhân thế nào? Anh căn bản không có nửa điểm đầu mối. Anh muốn ở lại bên cạnh chăm sóc Dư Vấn, nhưng hiển nhiên cha mẹ vợ anh rất cố chấp, sẽ không đồng ý.
“Nhưng mà, tổng kết một câu, bệnh này của con bé nói nặng không nặng nói nhẹ không nhẹ, có
lẽ sẽ khỏi, có lẽ cả đời sẽ cứ như thế, con hiểu rõ rồi, có muốn ly hôn
không?” Hạ Lan nữ sĩ hỏi ra mục đích của mình tối nay.
Chăm sóc
có rất nhiều hàm nghĩa, có thể chỉ là giúp nhân đạo, cũng có thể từ bỏ
tất cả toàn tâm toàn ý, bà muốn hỏi rõ con mình, chăm sóc anh nói rốt
cuộc là thế nào?
“Không, con sẽ không đi.” Anh xiết chặt tay, kiên định lắc đầu.
Anh không ly hôn, trừ phi là chết.
Cuối cùng Hạ Lan cũng lộ ra nụ cười, con thật sự đã trưởng thành, có trách nhiệm.
“Đi đi, có những lời này của con là được rồi, hai ông bà Tống đừng mơ “bắt
nạt” được chúng ta!” Hạ Lan nói rõ, “Tống Dư Vấn là người con dâu ta rất hài lòng, cho dù con bé có điên, cũng là mệnh của Hạ gia chúng ta, nó
vẫn là con dâu của cả đời Hạ Lan ta!” Tính cách bà rất mạnh mẽ, số người đi vào mắt bà cả đời này không đến vài người, bao gồm cả hai cha con
họ, nhưng Tống Dư Vấn bà lại rất thích!
Bây giờ không phải vấn đề anh muốn hay không, mà là nhà mẹ đẻ bên kia của Tống Dư Vấn kiên quyết muốn ly hôn.
“Con yên tâm, chỉ cần con không đồng ý, không thể ly hôn!” Hạ Lan rất tự tin.
Anh nhìn mẹ.
“Mẹ đã hỏi qua luật sư, người đăng ký xin ly hôn có một loại mà ban quản lý hôn nhân sẽ không ban thụ lí, đó là một trong hai bên đương sự bị hạn
chế năng lực hành vi dân sự hoặc là không có năng lực hành vi dân sự.
Bây giờ tinh thần Dư Vấn có vấn đề, đã làm mất năng lực hành vi dân sự,
càng không có khả năng phân biệt và kiềm chế, mình đã chẳng thể quan tâm đến bản thân, quan tòa sẽ cho rằng, ngay cả ly hôn là chuyện gì con bé
cũng không hiểu hoặc bị người xui khiến! Cho nên, quan tòa sẽ chỉ có một phán quyết, đó là “bãi án dài hạn”!” Nếu con muốn ly hôn, vậy mới khó
giải quyết, bây giờ chỉ cần con không bỏ đi, cho dù Tống gia có làm ầm ở tòa án, cũng không thể làm gì!
Nghe vậy, khóe môi Hạ Nghị chậm chạp cong lên. Trong một tháng này, cuối cùng cũng nghe được một tin tốt.
“Chuyện của Thụy Thụy, mọi người cũng rất thương tâm, khổ sở, cho nên con mau
chóng thuyết phục Dư Vấn, nghĩ cách sinh một đứa nữa với Dư Vấn!” Hạ Lan nữ sĩ ra lệnh cho anh.
Đứa cháu gái thông minh như thế lại chế, bà cũng buồn lắm, nhưng khổ sở lại chẳng giải quyết được gì, việc có
thể làm bây giờ là nhanh chóng tìm cách giải quyết!
Sinh một đứa nữa? Anh im lặng, giai đoạn hiện nay, anh không hề nghĩ đến vấn đề này. Hơn nữa, anh nào có thể sinh một đứa nữa với Hạ phu nhân? Bây giờ cô
tránh anh như rắn rết, chẳng lẽ bảo anh phải dùng bạo lực?
“Đúng rồi, Đỗ Hiểu Văn kia con tính xử lý thế nào?” Hạ Lan cau mày hỏi.
Hiểu Văn… Anh nghẹn lại.
“Người đàn bà kia không thể giữ, đúng là đồ sao chổi mà, mỗi lần cô ta xuất
hiện là chẳng có một ngày bình yên! Không có cô ta, Thụy Thụy sẽ chết
sao?” Hạ Lan nói mạnh mẽ, giọng điệu tràn ngập khinh thường, “Đừng nói
bước vào cửa nhà chúng ta, loại đàn bà này có xách giày cho Hạ Lan ta
cũng không xứng, muốn sinh con cho Hạ gia chúng ta à, đúng là nằm mơ!”
Giọng điệu cực lạnh.
“Nghiệt chủng ở bụng cô ta, con tự giác
chút cho ta, lập tức bảo nó xóa đi, đừng có chờ ta ra tay!” Bà mà ra
tay, cũng không phải chỉ làm ầm lên đâu!
Luôn như thế, sắc mặt dũng mãnh của Hạ Lan nữ sĩ làm cho người ta phản cảm hết sức. Nhưng mà, lúc này, anh không thể nói đồng ý.
Hít sâu, anh nhắm mắt, “Con hiểu rồi, con sẽ chia tay với Hiểu Văn.”
Không phải Hạ Lan nữ sĩ bức bách, mà là anh, muốn xuất ra thành ý với Hạ phu nhân.
…
Dư Vấn nhận được một phong thư chuyển phát nhanh. Người ký tên bên trên lại là Thụy Thụy.
Trái tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, Thụy Thụy viết thư cho cô?
Nhưng rõ ràng Thụy Thụy ở bên cạnh cô mà. Thụy Thụy bên cạnh cô kia, lộ
ra nụ cười đáng yêu, như đang cổ vũ cô. Cô xé giấy ngoài, ngoài hai chữ
mẹ con, tất cả còn lại đều là ghép vần:
Mẹ, xin lỗi, Thụy
Thụy lại chọc mẹ tức giận! Mẹ có thể không khóc khi giận Thụy Thụy
không? Đừng khóc, đừng khóc nhé, Thụy Thụy sẽ vẽ tranh cho mẹ xem, có
bức tranh này, mẹ sẽ không khóc, tha thứ Thụy Thụy không ngoan, được
không?
Dưới bức thư hé ra giấy vẽ.
Mặt trên bức họa là người phụ nữ mặc váy cưới, đó là cô, trong tay ôm một bé trai mới
sinh, bên cạnh cô có một người đàn ông mặc âu phục, từ kiểu tóc và nét
mặt đẹp của anh có thể đoán ra là Hạ Nghị, trong tay anh đang nắm tay
Thụy Thụy cười đến rạng rỡ. Phía dưới có ghi thêm một hàng chữ: Thụy
Thụy đảm bảo, khi mẹ có em trai nhỏ rồi, Thụy Thụy sẽ không ăn giấm,
không nghịch ngợm, Thụy Thụy sẽ yêu thương em trai.
Cô che miệng. Đứa con ngốc, vì sao không chịu chấp nhận sự thật chứ, ba và mẹ không thể có em trai nữa?
“Ông nội, ông nội, Thụy Thụy phải có em trai nhỏ!” Mỗi sáng sớm, tiếng
kêu xé giọng của con gái lại vang lên trong phòng cô không ngừng.
Cô có lỗi với con gái, luôn vô tình làm vỡ tan hi vọng của nó. Trái tim nghẽn lại, đau quá.
Cô cẩn thận phát hiện, bức tranh này dày dị thường, cô nhìn kỹ, lại có hai bức họa dùng hồ dán vào nhau. Cô thật cẩn thận tách lớp dán kia ra.
Phía dưới bức họa kia, là mình cô nắm tay Thụy Thụy, mà ba mặc âu phục
lại ở mặt sau cùng.
“Mẹ, con chọn mẹ!” Đây là một câu cuối cùng Thụy Thụy để lại cho cô
Mẹ, con chọn mẹ? Thụy Thụy, Thụy Thụy, Thụy Thụy! Thụy Thụy của cô chọn cô? Chọn cô! Ánh sáng lóe lên, một lần lĩnh ngộ, nhập vào trong đầu cô.
Thụy Thụy của cô chưa từng bỏ cô, nó chỉ hi vọng cả nhà hạnh phúc, nên mới
giả vờ chọn ba! Mà cô, cô đang làm cái gì? Bởi vì thương tâm, cô mặc
Thụy Thụy đi theo ba, hy vọng Thụy Thụy có thể chết tâm. Là cô hại chết
con gái, nếu ngày đó, cô nhường một bước, nhìn nước mắt của con gái, nếu ngày đó cô có thể bỏ đi kiêu ngạo, cướp lại Thụy Thụy, Thụy Thụy của cô sẽ không phải chết!
Thụy Thụy yêu mẹ, Thụy Thụy rõ ràng rất yêu mẹ!
Đau, đau quá, đau quá.
Không thể thở, trái tim như bị móc ra, hối hận làm cho đầu như bị hàng trăm
cây kim châm vào. Từng giọt nước mắt, rơi xuống bức vẽ kia, cô đau đến
ngồi phịch xuống đất khóc không thành tiếng, ôm lấy đầu muốn nứt ra, đau đến xé lòng thét lớn…
Cuối cùng, không chịu nổi đau đớn và tuyệt vọng, cô hôn mê bất tỉnh.
Thụy Thụy vẫn đứng bên cạnh cô đã biến mất.