Một tháng sau.
“Mẹ, chơi với con, chơi với con!” Trong sương mù, tiếng cười như chuông bạc của Thụy Thụy vô cùng trong trẻo.
Nhưng dù thế nào cô cũng chẳng đuổi kịp Thụy Thụy của cô. Tiếng cười ngày
càng xa, cô ngày càng lo nghĩ. Cô đuổi đến một nơi vừa quen thuộc lại
vừa xa lạ, vẫn là sa mạc kia, nơi đó vẫn có một thân cây, tán cây lớn đã chết héo, nó cô độc đứng vững vàng, quanh mình là khô hạn chết chóc.
Không hề có sức sống.
Cô tỉnh lại từ giấc mơ, bên cạnh truyền
đến tiếng ngáy rất nhỏ, theo bản năng, cô vội vàng tìm kiếm chăn bông ở
bên, lại chạm vào một bàn tay ấm áp.
Thụy Thụy!
Cô run rẩy trong nháy mắt.
Nhưng khi bật đèn lên, nụ cười hân hoan của cô đông lại. Là mẹ à.
“Vấn Vấn, lại gặp ác mộng hả?” Mẹ thiếu ngủ vội vàng ngồi xuống, vuốt tóc cô.
Cô im lặng.
Từ nhỏ cô đã rất độc lập, độc lập đến mức khiến ba mẹ rất an tâm, nhưng
lúc này cô 30 tuổi, lại “cải lão hoàn đồng” để mẹ coi như trẻ con mà
chăm sóc. Đúng là buồn cười.
“Muốn ăn gì không? Mẹ làm cho con!” Mẹ ngáp liên tục, còn đang chống lại cơn buồn ngủ.
“Không cần đâu, tự con làm được rồi.” Cô xốc chăn lên, đã muốn đứng dậy.
Cô không quen được người khác chăm sóc, hơn nữa, mẹ đã quen phú quý, cũng không giỏi về chăm sóc người.
“Không được!” Mẹ mở to mắt, vội vàng ngăn lại.
Cô lập tức hiểu ra, trong bếp có dao. Trong một tháng này, ba mẹ sợ cô vẫn luẩn quẩn, cửa sổ bốn phía trong nhà đều bị khóa cứng, trong nhà bị
giám sát, toàn bộ dụng cụ cắt gọt bị thu gom, giấu rất kỹ.
“Vấn Vấn, con đừng nghĩ gì cả, để mẹ chăm sóc con là được rồi!” Mẹ đã đứng
dậy, nhưng vừa mới đi được vài bước, cô lại vòng ra phía trước, “Không
được, để mẹ gọi ba đến nói chuyện với con nhé!” Nửa đêm, mẹ liền không
khách sáo đến gõ cửa phòng bên cạnh.
Trong chốc lát, ba cô với nét mặt mất kiên nhẫn, nhưng vẫn đứng dậy mặc quần áo.
Dư Vấn nhìn một màn này. Cô từng nghĩ gia đình mình không hòa thuận, dù
sao, mẹ thích đánh bài hơn là chăm sóc cô, mà ba lại không ngừng dây dưa với những người đàn bà khác, cho nên từ nhỏ cô đã nhìn thấu rất nhiều
chuyện, nhưng chẳng ngờ, ở thời khắc khó khăn nhất, ba mẹ lại không rời
cô một tấc. Cô rất cảm động, nhưng trái tim vẫn chết lặng như cây gỗ
mục.
“Thật ra, thật sự không cần thế đâu.” Cô đến phòng ba, nhẹ giọng nói, “Con rất bình thường, ba mẹ đừng lo lắng nữa.”
Cô đã hiểu rồi, cô sẽ không đi tìm cái chết nữa. Dù là sống vì họ, cô cũng sẽ cắn răng mà sống, cô mất đi Thụy Thụy đã đau đớn biết dường nào,
người bạc đầu như ba mẹ lại tiễn kẻ tóc đen đi nữa thì sẽ đau đớn biết
bao, hơn nữa, còn có thể bị hai đả kích lớn. Cô hiểu rồi, thật sự hiểu
rồi, dù cho cô thật sự rất muốn đi theo Thụy Thụy.
“Tin ba đi,
con tuyệt đối không bình thường.” Ba khốn dốn, mỏi mệt bóp trán, dựa vào lệnh của vợ, ngồi xuống mép giường canh cô.
Bình thường? Bình
thường thực sự, khi con gái chết chỉ đau lòng, mỗi ngày chỉ lo khóc mới
đúng. Nhưng mà, Dư Vấn không như thế. Ngoài một lần tự sát ở Nhật, từ
khi về nước rồi, lại muốn tự sát một lần nữa, thời gian về sau, cô đều
bình tĩnh đến rất đáng sợ.
“Chờ ngày con muốn khóc ra, chúng ta có thể an tâm về Thượng Hải.”
Bởi vì cháu gái chết thảm, công ty Thượng Hải cũng không chăm lo, tổn thất
kinh tế rất lớn. Nhưng hai vợ chồng họ căn bản không thể yên tâm về con
gái hiện giờ.
“Cho nên mới nói, cả đời phụ nữ sợ nhất là lấy nhầm chồng.” Ba Tống thở dài.
Tuy ông cũng là đàn ông, cũng nuôi tình nhân và rượu chè nhiều nơi, nhưng
nếu con rể cũng có thói quen này, làm phụ huynh chắc chắn sẽ khá phản
cảm, đặc biệt, lại làm lớn chuyện đến mức hại chết cháu gái bảo bối,
hành vi này tuyệt đối không thể tha thứ.
“Sớm ly hôn đi, đừng để nó có ảo tưởng hợp lại nữa!” Ba Tống nói chắc nịch.
Cô chẳng nói nửa lời. Khi nhắc đến Hạ Nghị, ánh mắt cô rất lạnh.
“Đầu con đau lắm.” Cô nói khô cứng.
Hiện giờ khi cô nghĩ đến điều phức tạp nào đó, đầu lại rất đau, hơn nữa trí nhớ cũng ngày càng kém.
…
Ban ngày, cô kinh ngạc.ngồi trên ban công.
“Mẹ, con muốn xem tivi!” Thụy Thụy làm nũng tới lắc tay cô.
“Được, mẹ đi với con.” Cô trả lời với không khí.
“Vâng ạ!” Thụy Thụy của cô lộ ra nụ cười rất thỏa mãn.
“Vấn Vấn, con đang xem phim gì thế?” Khi đã làm xong việc ở máy tính, má
Tống thấy cô ngồi trên sopha xem phim đã lâu, vì thế lại gần, ngồi xuống hỏi.
“Không kịp nói yêu em.” Cô thản nhiên trả lời.
Mẹ nghi ngờ, “Con lại có hứng thú với loại phim này ư?” Tuyệt không giống tính cách của con gái.
“Thụy Thụy mới xem đến tập 20, kỹ nữ Tô Anh vừa mới xuất hiện, Thụy Thụy nó muốn xem kết cục…” Cô đờ đẫn nói.
Thật ra cô đã quên mất, ở lúc năm mới, Thụy Thụy đã xem hết kết phim rồi. Cô lại chẳng có chút ấn tượng.
Quả nhiên, má Tống dựng lông tơ toàn thân.
“Hôm nay Thụy Thụy ở đâu” Má Tống nuốt nước bọt, thật cẩn thận hỏi.
“Con bé nằm trên đùi con.” Cô cúi mắt, dịu dàng nhìn con gái đang nằm trên đùi mình vui vẻ hứng thú xem tivi.
Mắt má Tống đỏ lên. Dư Vấn lại xuất hiện ảo giác.
“Được, con tiếp tục xem tivi đi.” Tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên, má Tống thở dài, đứng dậy.
“Alo, ai đấy?” Nhận máy, bên trong lại chẳng có một tiếng động.
Nhưng má Tống không kiêng nể, tức giận mắng, “Hạ Nghị, tôi đã nói bao lần rồi, đừng quấy rầy Dư Vấn nữa!”
Thấy không thể giấu được nữa, Hạ Nghị chua chát đáp. “Mẹ, cô ấy có khỏe
không?” Quả nhiên, từ khi về nước đến bây giờ, mặc dù anh có dùng bao
nhiêu cách, lại không thể gặp được Hạ phu nhân.
“Ai là mẹ anh? Tôi còn chưa chê mạng quá dài, không có phúc phận lớn thế đâu!” Má Tống lạnh giọng.
Dư Vấn đang xem tivi, lãnh đạm nhìn thoáng qua hướng mẹ, không lưu luyến
gì, cô đứng dậy: “Mẹ, con về phòng đây, Thụy Thụy phải ngủ trưa rồi.”
“Ừ.” Má Tống gật đầu cứng ngắc.
Cô cầm lấy không khí, một đường trở về phòng.
Hạ Nghị cũng nghe thấy tiếng nói, cả người giật mình “Mẹ, con muốn gặp cô
ấy!” Thụy Thụy? Vừa rồi cô ấy nhắc tới Thụy Thụy ư? Có, có phải cô ấy bị bệnh không?
“Chờ ngày anh đồng ý ly hôn, đến cửa cục dân chính
tự nhiên có thể gặp con bé!” Má Tống vừa thấy con gái về phòng, vừa hận
hừ lạnh.
Một đứa cháu gái ngoan, không, cả một đứa con gái tài
giỏi nữa, bây giờ lại biến thành như thế, làm sao bà có thể không tức
giận!
“Mẹ không thể ép bọn con ly hôn!” Cho dù biết cha mẹ vợ rất ghét anh, nhưng anh không buông tay, không khuất phục.
“Họ Hạ kia, da mặt anh quá dày rồi!” Má Tống nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
Dư Vấn trở lại trên giường, trở lại chiếc giường mà cô và Thụy Thụy đã từng nằm vô số lần.
“Con ngủ ngoan nhé, ngủ dậy rồi mẹ và con sẽ cùng xem phim.” Cầm lấy
gối, ngửi hơi thở không tồn tại của con gái, cô thấp giọng lẩm bẩm.
Cô không bao giờ ép Thụy Thụy đến trường, đến lớp học thêm nữa, cô sẽ không bao giờ buộc Thụy Thụy phải ưu tú nữa.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên, Thụy Thụy của cô lại lập tức biến mất. Cô kinh hoảng nhìn xung quanh.
“Giám đốc Tống, khi nào cô có thể đi làm?” Là giọng của trợ lý.
“Khụ, là thế này… Vấn Nghị có rất nhiều chuyện chờ cô đến mới có thể quyết
định, giám đốc Tống, không có cô, Vấn Nghị bây giờ năm bè bảy mảng, chỉ
cần cô đến ký tên thôi cũng là động viên lớn nhất với nhân viên chúng
tôi rồi, được không?” Trợ lý vừa ngồi trước mắt anh, vẻ mặt lo âu nhìn
tổng giám đốc Hạ, vừa chột dạ đóng kịch.
Nhưng mà.
“Vấn
Nghị có chuyện liên quan gì tới tôi.” Cô không còn sức đi làm nữa, thà
mỗi ngày cô cứ ở nhà miên man suy nghĩ như thế, chờ đầu cô loạn lên, là
cô có thể nhìn thấy nụ cười của Thụy Thụy.
“Giám đốc Tống, Vấn Nghị là tâm huyết của cô, là con gái của cô mà!” Trợ lý nói.
“Con gái của tôi chết rồi.” Cô lạnh lùng đáp.
Con gái của cô đã chết, cô không còn con nữa? Nghe được câu trả lời này, Hạ Nghị thống khổ nhắm mắt lại. Một tháng, cô vẫn không khá hơn chút nào.
“Giám đốc Tống, cô, không thể mãi như vậy… người chết rồi không thể sống lại, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô phải nén bi thương, mọi người chúng tôi đều chờ cô…” Những lời này là trợ lý không nhịn được nói ra.
Hạ Nghị vội vàng ngăn cản trợ lý.
“Con gái của tôi đã chết rồi!” Cô lặp lại lời như thế, giọng điệu nhấn mạnh hơn.
Thụy Thụy cô lại biến mất.
Hạ Nghị nhận điện thoại, “Dư Vấn, chúng ta gặp mặt nói chuyện được không?” Cha mẹ cô đã cung cấp một số tư liệu về việc ngoại tình của anh, xin ly hôn trước tòa án. Anh muốn nói chuyện với cô, anh muốn nói cho cô biết
anh không bỏ hôn nhân, anh không thể ly hôn! Quan trọng nhất là, không
biết bây giờ cô thế nào, không gặp được cô, anh sắp phát điên rồi.
“Con gái của tôi đã chết!” Cô lặp lại như nước lặng.
Nói chuyện? Có gì để nói nữa? Không đợi anh nói thêm, cô cúp máy, mỗi lần
vừa nghe thấy giọng anh, cô liền cảm thấy lạnh giá. Nhìn quanh bốn phía
một chút, cô không biết tiếp theo Thụy Thụy có thể xuất hiện vào lúc
nào.
Ngoài cửa có tiếng chuông, má Tống bật dậy vội vàng đi mở
cửa. Bà sợ lại là thằng nhóc Hạ Nghị kia, chẳng phải lần đầu tiên cậu ta muốn xông vào cửa.
Nhưng khi mở cửa, tức giận còn lại trên mặt
má Tống lập tức chuyển thành nụ cười khách khí, “Bác sĩ Triệu, là anh à, lại phiền cậu đến tiêm cho Vấn Vấn rồi!”
“Đừng khách sáo ạ.” Triệu Sĩ Thành vào cửa, lo lắng hỏi, “Hôm nay cô ấy có khá hơn chút nào không?”
“Vẫn khi tỉnh, khi thì…” Má Tống nhìn thoáng qua phòng, xác định con gái sẽ
không nghe thấy, “ngẩn ngơ…” Bà có xem đồng hồ, xem tivi với “Thụy Thụy” hai tiếng, thời gian ngẩn ngơ hôm nay dường như dài hơn.
“Cô ấy như vậy không được, một tháng ngắn ngủn, chứng uất ức của cô ấy ngày
càng nghiêm trọng, cháu sợ lại phát triển lên, sẽ…” Tinh thần thất
thường, mấy lời này, làm sao Triệu Sĩ Thành nói nên lời.