Hạ Nghị nói cho mình, Tống Dư Vấn chẳng qua là muốn lùi để tiến mà thôi.
Có mặt ở nơi hẹn, ngồi xuống, ôm ngực, anh cười hờ hững, “Tống Dư Vấn, cô
sợ Hiểu Văn uy hiếp đến địa vị của cô à? Mới tìm Hiểu Văn gây rối, lại
lợi dụng Thụy Thụy để gây áp lực với tôi, đúng thời cơ cuối cùng, lại
bắt đầu ra chiêu muốn ly hôn, không phải là muốn làm tôi sợ, ép tôi chia tay với Hiểu Văn à?” Đến sở dĩ chỉ là muốn nhìn xem cô lại đưa ra thủ
đoạn gì.
Thủ đoạn? Anh coi yêu cầu ly hôn của cô là thủ đoạn?
“Đáng tiếc, Hạ phu nhân, tôi sợ lắm hả? Chiêu này của cô với tôi mà nói
hình như không còn linh nữa rồi!” Anh lành lạnh châm chọc.
Không muốn bị anh vạch trần suy nghĩ trong đầu, Tống Dư Vấn cũng không có một tia
kích động, cô bình tĩnh đến thần kỳ, lấy một chồng văn kiện từ trong túi công văn ra: “Đây là đơn ly hôn tôi nhờ luật sư soạn ra, bên trong có
ghi chú rõ ràng điều khoản chúng ta sẽ bàn tối nay, điều khoản này là
việc chia tài sản phía sau chúng ta cần có chung quan điểm, nếu anh đồng ý đưa đơn này đi công chứng cùng tôi, vậy không còn gì tốt hơn nữa!” Cô thu xếp ngắn gọn rõ ràng.
Anh nhún nhún vai, nhận lấy đơn xin ly
hôn, hờ hững lật xem. Nhưng không giống như anh nghĩ, quy cách của cả tờ đơn rất chính thức, nội dung cặn kẽ, điều khoản ước định tuyệt đối tóm
tắt, rất rõ ràng đã qua tay luật sư chuyên nghiệp.
“Hạ phu nhân,
diễn thật sự nghiêm túc nhỉ!” Biết cô làm việc luôn luôn hoàn mỹ, nhưng
mà, ngay cả đóng kịch mà cũng như thật, anh thật muốn tặng Hạ phu nhân
phần thưởng 100%.
Thấy anh đã bắt đầu đọc, Dư Vấn mặc anh có cho là
thật hay không, vẫn nhàn nhạt giảng giải tròn bổn phận: “Doanh thu của
“Vấn Nghị” khi chúng ta kết hôn là tài sản chung của vợ chồng chúng ta,
những tờ báo cáo phía sau là đánh giá tài sản của “Vấn Nghị”, kết hợp
với “cách chung vốn công ty”, “phát luật công ty” và “công ty tư nhân”
của luật sư, đưa ra phương pháp xử lý cách chia tài sản của vợ chồng ta
sau khi ly hôn.”
Đánh giá tài sản của “Vấn Nghị”? Phương pháp xử lý
cách chia tài sản của vợ chồng ta sau khi ly hôn? Cô chơi lớn như thế à? Anh mở tập báo cáo đến mười trang ra, bên trong là doanh thu năm năm
của Vấn Nghị có được trong lúc kinh doanh, cùng với điều khoản bồi
thường, cũng cực kỳ cặn kẽ, rõ ràng không phải nhất thời xúc động mà
viết vội vàng.
“Cô bắt đầu chuẩn bị thứ này từ lúc nào?” Anh giơ cao tờ đơn và các loại báo cáo hơn mười trang trong tay.
“Bắt đầu từ khắc biết Đỗ Hiểu Văn đã có con của anh.” Cô không đổi nét mặt trả lời.
Cái ngày bắt gian, bắt đầu từ khắc anh nói người mình yêu vẫn là Đỗ Hiểu
Văn, cô vừa tỉnh lại ở bệnh viện, đã xin luật sư bắt tay vào chuẩn bị tư liệu này.
Chơi nghiêm túc như thế?
“Tống Dư Vấn, cô bảo tôi tin
thế nào, cho dù ép buộc cũng muốn tôi cưới cô, giờ lại không cần danh
hiệu ba chữ Hạ phu nhân này?” Khóe môi của anh vẫn khẽ nhếch, nói đến
không thỏa đáng.
“Tôi không cần anh tin tưởng, để sự thật chứng minh là được rồi.” Cô lãnh đạm trả lời.
“Nếu không có vấn đề gì với việc chia tài sản, vậy anh ký xuống đây, quan hệ hôn nhân của chúng ta coi như hoàn toàn chấm dứt, về sau mọi người
không phạm đến nhau.” Cô chỉ rõ vào vị trí ký tên của anh, cố ý không đề cập đến quyền giám hộ rất không công bằng trong đơn ly hôn.
“Với
tài sản và cổ phần của công ty, dựa theo định mức đánh giá của công ty
hồi mới thành lập, và bản định giá lại chính thức sau này, bên nữ tự
nguyện để lại số định mức, bên nam ưu tiên được hưởng quyền để lại, tiếp tục quản lý và kinh doanh công ty.” Anh ngoài cười nhưng trong không
cười đọc ra cách chia tài sản.
“Anh có thể mua tất cả cổ phần của
“Vấn Nghị” trong tay tôi.” Tuy Vấn Nghị là tâm huyết của họ, nhưng sau
khi ly hôn cô không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, cho nên cô tự
nguyện buông tha cho “Vấn Nghị”, tính bắt đầu một lần nữa. Đương nhiên
bắt đầu một lần nữa, cô cần một món tiền lớn, cho nên cô quyết định
quyết đoán từ bỏ “Vấn Nghị”.
“Còn nữa, về bất động sản. Nhà chúng ta ở bây giờ, tất cả là của anh, tôi không cần chia. Nhưng sau khi cưới anh
mua cho ba bốn căn nhà, phần lớn số tiền là lấy từ lợi nhuận kinh doanh
của “Vấn Nghị”, tôi hy vọng bằng tốc độ nhanh nhất anh có thể bán bốn
căn nhà này, tôi sẽ tìm người đánh giá chúng, dựa theo 50% giá thị
trường, anh chỉ cần đưa tôi 970 vạn tiền mặt, sẽ thanh toàn trong vòng
mười lăm ngày sau khi ký đơn này, nếu không sẽ tính thêm phần lãi kéo
dài thời gian.” Cô nói, tranh thủ quyền lợi của mình, “Nếu như anh có
thắc mắc với vấn đề chia nhà đất, tôi sẽ bắt đầu thu thập căn cứ chính
xác về tài sản của anh, đến lúc đó chúng ta nhờ tòa án quyết định cũng
được.” Bán nhà đi rồi, phần tiền còn lại làm sao có thể mua nhà, làm sao có thể cân bằng ba anh và Đỗ Hiểu Văn, vậy cô còn muốn nhúng tay vào?
Anh mua cổ phần công ty “Vấn Nghị”, lại còn phải chuyển cho cô 970 vạn tiền mặt, cô tưởng anh mở ngân hàng à? Chẳng qua là đầu anh trống rỗng,
không thể phản bác ra một câu tờ đơn này bất công ở chỗ nào.
Nhưng mà…
“Cô nghi ngờ tôi mua nhà cho ba tôi là muốn chuyển tài sản?” Anh ngạc nhiên.
Trái tim rất khó chịu. Anh đã nghĩ cô tin anh mới chẳng hề hỏi một câu nào.
“Chuyện này không liên quan đến tôi, vấn đề tôi quan tâm bây giờ là, dù cho có giải quyết bằng cách nào, tôi cũng muốn lấy lại phần của mình.”
Cô trả lời lãnh đạm.
“Tống Dư Vấn, tôi không ngừng mua nhà cho ba chỉ để hi vọng mẹ tôi biết, tôi chăm ba rất tốt, không có bà ấy, ba tôi
cũng có thể có cuộc sống rất khá, để bà ấy không coi thường ba tôi!” Anh không muốn giải thích, nhưng con mẹ nó, anh rất khó chịu!! 970 vạn, cô
lại nói con số chết tiệt kia rõ ràng đến thế!
“Đây là chuyện của nhà anh, chẳng quan hệ gì đến tôi cả.” Cô bất động, lạnh lùng trả lời.
Không hiểu sao, vẻ mặt hờ hững kia của cô, lại mạnh mẽ đâm vào anh. Cô luôn
làm rất tốt, rất hoàn mỹ, làm cho anh vẫn nghĩ rằng, ba mẹ anh cũng
chính là ba mẹ cô, thì ra, chẳng bao lâu sau, đây cũng biến thành chuyện nhà của mình anh.
“Tống Dư Vấn, cô đang khó chịu ư?” Anh quăng lại
tờ đơn cho cô, ra vẻ thoải mái, “Hạ phu nhân, chỉ là cô đang buồn bực
thôi, mọi người bình tĩnh một chút, ly hôn không phải là một câu nói
đùa.” Anh dần dần có thể cảm giác được, hình như là cô nghiêm túc.
Nhưng mà, ngoài dự kiến của anh, cô vẫn không hề có một lời yêu cầu nào.
Không nói một chữ về Hiểu Văn, anh lại cho là bị uy hiếp.
“Hạ Nghị, tôi không không hề khó chịu, chỉ là tôi đang hối hận.” Biểu tình lạnh nhạt của cô vẫn thật bình tĩnh như kế hoạch.
Hối hận? Anh quen Tống Dư Vấn hơn mười năm, bất kỳ quyết định gì, cho tới
bây giờ cô chưa từng nhắc đến hai chữ hối hận. Bây giờ, cô nói hối hận
ư? Sau khi hủy diệt cuộc sống của anh và Hiểu Văn rồi, cô dựa vào cái gì mà hối hận?
“Hơn năm năm trước, tôi không nên vì tức giận mà cố tình muốn lấy anh, cho dù vượt mọi chông gai cũng là tôi tự chịu, nhưng Thụy Thụy thì có gì sai? Tôi để con sống trong gia đình ba mẹ bất hòa không
toàn vẹn, để con hi vọng xa vời vào tình cảm của ba mẹ, những điều này,
năm đó tôi đã không nghĩ kỹ, đây là lỗi của tôi! Nếu Thụy Thụy không
biết anh, ngay từ đầu tôi đã rời khỏi anh, con sẽ chỉ có ảo tưởng hoàn
mỹ về ba, cũng không phải thất vọng và khổ sở trong cuộc sống thực tế!”
Ba muốn sinh em trai với người phụ nữ khác, lại vì người đàn bà bên
ngoài, bỏ con bé lại ở phòng họp, đã làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của
Thụy Thụy biết bao.
“Tôi sinh ra con nên sẽ có trách nhiệm với cuộc
đời con, cho nên, tôi rất hối hận vì đã để cho con có một người ba không có phẩm hạnh như anh!” Cô nói rất nặng nề.
Cô khinh thường anh đến thế sao? Giống như bị người cho một cái tát tay, tức giận bỗng bùng nổ trong ngực anh.
Anh bỗng đứng lên, “Tống Dư Vấn, cô thật sự muốn ly hôn ư?” Anh đã không thể thờ ơ như ban đầu được nữa.
“Anh tiếp tục theo đuổi tình yêu đích thực của anh, còn tôi không cần tụ hợp hay phân ly, nhưng tối thiểu, về sau không muốn dây dưa nữa!” Cô ưỡn
ngực, bất khuất trả lời.
“Không muốn dây dưa nữa?” Anh đoạt lại tờ
đơn kia, nhìn đến một dòng chữ cố ý viết ở mặt sau cùng, ở nơi khó thấy
nhất: “Quyền giám hộ con gái Hạ Thụy Thụy thuộc về bên mẹ, không cần phí nuôi dưỡng từ bên ba, mỗi năm người ba được thăm con gái một lần, theo
đúng ngày đôi bên quy định, thời gian là tám tiếng, chín giờ sáng đến
năm giờ chiều, nếu như người ba không có mặt đúng giờ thì đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội này, chờ đến ngày tiếp theo của năm sau.” Một năm chỉ có thể gặp con gái một lần, nếu anh có việc không thể đến, còn phải đợi đến năm thứ hai!
Đối diện với tức giận của anh, Dư Vấn mặt không chút thay đổi.
Không quy định một năm một lần, chẳng lẽ quy định một tuần một lần? Để Thụy
Thụy đến gia đình mới của anh hàng tuần, đi chơi với “em trai” của con
bé một lần? Hơn nữa, cô không tính nói cho anh biết, cô chuẩn bị đưa
Thụy Thụy ra nước ngoài, nếu một năm anh không thể bay qua một lần, vậy
cơ hội lần này cũng miễn đi!
Cô thừa nhận, ham muốn chiếm giữ của cô
rất mạnh, những chuyện khác cô có thể bỏ qua, nhưng cô không thể để Thụy Thụy tham dự vào gia đình mới của anh được!
“Hạ phu nhân, cô muốn
ly hôn cũng được, nhưng xin hãy chỉnh lại điều cuối cùng, quyền nuôi con gái thuộc về tôi!” Anh cố ý nhấn mạnh nói. Anh không bỏ! Anh không thể! Đề nghị ly hôn chẳng phải của anh, vì sao anh phải bỏ?
Cô thong thả đứng lên, mắt híp lại, “Hạ Nghị, anh đừng chọc giận tôi!”
“Chúng ta gặp mặt trên tòa án, xem Thụy Thụy muốn đi theo cô hay là đi theo
tôi!” Nếu cô muốn làm chuyện lớn lên, anh cũng chẳng ngại! Mẹ nó, ly hôn à? Anh khó chịu đủ rồi!