**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 97Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Hả? Có chuyện gì vậy chị?” Trần Hạo căng thắng.Tình cám chị em hai người họ rất sâu nặng. Lúc nãy Trần Hạo nói chị vì mình mà phải thôi học, không tham gia thi tốt nghiệp không phải là bịa ra để lừa Hách Lan Lan.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc đó hai chị em họ đều được nuôi dưỡng trong cánh nghẻo khổ.Chị phải bỏ học cấp ba.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa, chị còn vì anh làm không biết bao nhiêu chuyện, khó có thế quên được.“Đừng nhâc nữa em trai, em bây giờ cũng ít nhiều biết được nhà chúng ta có một số quy định nghiêm khäc đến mức biến thái. Có một điều trong số đó là, không cần biết em kiếm được bao nhiêu tiền, xài bao nhiều tiền, đều phải ghỉ chép lại!” *Cho dù tiêu lât nhắt vài tý, cũng đều phái ghi chép lại trong sổ sách cúa gia tộc. Không được làm trái! Cũng như em vậy, cả thẻ tín dụng của em đang dùng đều được ghi chép lại hết” *Ö, chuyện này em có biết!” Đây là một quy định của nhà họ Trần, bạn có bao nhiêu tiền đều có thể tiêu, thậm chỉ tiền cúa gia tộc cũng có thể tiêu. Nhưng mà tuyệt đối không được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
giấu giểm người đứng đầu gia tộc, chính là cha anh.Lấy danh nghĩa cúa người khác để giấu tiền, vân vân “Vậy chị không có bán ghi chép sao chị hai?” Trần Hạo hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
*Mẹ nó, đúng vậy! Hôm nay chị mới biết, lúc trước chị mới thoát nghèo xong, cầm một trăm triệu mẹ cho đi tiêu quanh. Sau đó một hôm chị uống say, chị muốn ăn một món trong chuỗi thương hiệu, liền bảo trợ lí đi mua một cái!” *Mẹ kiếp, ngốc kinh khủng em hiểu không, bỏ ra sáu mươi triệu tệ mua cái thương hiệu đó luôn. Lúc đó không nổi, bây giờ cửa hàng đó nổi rồi, kiếm về cho chị hơn hai tí. Chị quên mất chuyện này, ai biết tên ngốc đó mua luôn cái một cái cửa hàng” “Sau đó, chị nghĩ hay lén tiêu hết hai tỉ này, mới tiêu hết một nửa, ba chúng ta hình như phát hiện ra, vì chị mua nhiều đồ như vậy nhưng tiền trong nhà không hề hao hụt? Nên giờ chị đang lo vi phạm quy tắc của gia tộc, sẽ bị phạt sống khổ một tháng! Ba chúng ta là một người bảo thú, mẹ có đứng ra xin giúp cũng.vô ích” *Em còn tướng việc gì, không phái chỉ là sống nghèo khổ một tháng sao? Sẽ qua rất nhanh!” Trần Hạo lau mồ hồi trên trán, chị cứ hay việc bé xé ra to như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không, em trai à, đừng nói sống khổ một tháng, một ngày chị còn không chịu nổi. Chị không quan tâm, em phải giúp chị, phải giúp!” Giọng chị trong điện thoại như sắp khóc tới nơi “Được rồi, em giúp thế nào chị nói đi?” “Hì hì, em giúp chị tiêu hết một tỷ trong vòng bảy ngày, tiêu sạch không để lại đồng nào! Em không ở nhà, ba không thể nào kiểm soát hết được đâu!” “Sách” Trần Hạo xém chút nữa là phun ra một ngụm máu.“Tiêu một tỷ trong vòng bảy ngày?” Nói thật, không phải Trần Hạo chưa thấy qua tiền, dù sao bảy giờ ở phố Kim Lăng vẫn còn vài sản nghiệp chị lấy danh nghĩa của anh để đầu tư, mỗi tháng đều có vài tý cháy vào túi anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nên Trần Hạo không thiếu tiền.Chuẩn bị đem số tiền đó đi đầu tư tiếp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà, tiêu một tỷ thì cũng thật hoang phí! Đầu tư còn được, đem tiêu khơi khơi như vậy, rất là lãng phí. Dù sao anh cũng không giống chị, làm như có thủ oán với tiền bạc hay gì, mỏi tháng tiêu vài tỷ “Một tỷ thôi, không lế em tiêu không hết? Hay như vậy đi em trai, em mua một món đồ công nghệ đi, chị giới thiệu cho em một công ty cúa Đức, em đặt mua một chiếc máy bay!” Trần Hạo: “…” “Chị mặc kệ mặc kệ, chị không muốn sống khổ một tháng. Tóm lại trong vòng.bảy ngày em phải tiêu cho hết, tiền chị sẽ lập tức chuyển cho em ngay!” Nồi xong Trần Hiểu cúp máy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Sống khổ một tháng thì sống khổ một tháng, tự nhiên bắt mình lãng phí một tỷ, thật là làm khó mình! Trần Hạo đau khổ vò đầu bút tóc.Mua máy bay thì nhanh hết tiền, nhưng bây giờ đâu có cần đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa, Trần Hạo bây giờ vẫn sống lối sống tiết kiệm, rất xót tiền.Aaaaal Chẳng mấy chốc đã nhận được tin báo cúa thẻ tín dụng, nghĩa là tiền đã về rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chị thật là nhanh gọn.Làm sao mà xài cho hết đây, Haizz! Nếu đem đi đầu tư, gia tộc nhất định sẽ biết. Nếu mua này mua nọ thì ba sẽ không phát giác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một tỷ, mình phải mua bao nhiêu là thứ đây? Rầu chết đi được! Trần Hạo vỏ vỗ đầu, không còn tâm trí đi dạo nên quay về kí túc xa năm.Ba ngày liên tiếp Trần Hạo cũng không nghĩ ra được biện pháp gì hay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong ba ngày này, cũng có liên tiếp ba sự Việc quan trọng xáy ra.Một là việc Hách Lan Lan xin nghỉ bởi vi bị mẹ buộc thôi học.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo rất lo lắng, muốn giúp Hách Lan Lan nhưng cỏ ấy không online, không có cách nào liên hệ được.Anh định trong hai ngày này nghe ngóng thứ, muốn chỉ một số tiền ra giúp cô ấy Một việc khác chính là Hàn Tư Dư hoàn toàn trớ thành nhân vật quan trọng ở trường học, liên tục tham gia các hoạt động của Livestream Đồng Thành, làm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘gương mặt trang bìa cho tạp chí Streamer, có thể nói là rất nổi tiếng.Chuyện thứ ba chính là Lý Chẩn Quốc muốn nâng cấp Livestream Đồng Thành thành phần mềm kết bạn trên toàn quốc. Còn tăng giá trị đầu tư thêm hai tỷ, đánh dấu bước chuyển mình từ giai đoạn trước đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo đã phê chuẩn rồi, nhanh chóng chuyển tiền. Dù sao cũng là dự án.đầu tư đầu tiên của mình, Trần Hạo cũng muốn làm cho đến nơi đến chốn! Hôm nay, Trần Hạo một mình đi ăn sáng ớ cản tin.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe những người bản bên bản tán xôn xao.“Nè, các cậu biết gì chưa? Hôm nay là ngày mở bán biệt thự Vân Đỉnh! Ban đầu biệt thự này được định giá bảy trăm triệu, bây giờ đã tăng lên thành tám trăm triệu rồi!” “Mở bán gì chứ, là ngày mở triển lãm thì đúng hơn, ai bỏ ra tám trắm triệu mua tòa nhà đó chứ, đâu phái là đầu tư khôn ngoan đâu!’ “Nhưng mà giá trị của biệt thự Vân Đỉnh tám trăm triệu cũng đúng thôi, trên mạng lộ ra mấy bức ánh, từ trên chụp xuống trông biệt thự rất hoa lệ, sống ở đó như sống ở trên thiên đường vậy!” “Gọi là biệt thự, nhưng theo tôi là một khu du lịch, bởi vì muốn tham gia triển.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
lãm lần này, vẻ vào cửa là mười mấy nghìn tệ, hơn nữa còn giới hạn số lượng!” “Me ơi! Kinh khủng thật” Nghe những người bàn bên thảo luận không ngừng nghỉ.Trần Hạo mới sực nhớ ra, hôm nay đúng là ngày biệt thự Vân Đỉnh tổ chức triển lãm, anh đã hẹn với Hoàng Vĩnh Hào cùng đi xem sao.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cũng chính lúc này.Điện thoại di động của Trần Hạo reo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng là Hoàng Vĩnh Hào.“Anh, em chuẩn bị đi đón anh đi tham gia triển lãm biệt thự Vân Đỉnh nè, vé em.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
đã mua cho anh rồi! Hoàng Vĩnh Hào cười hì hì nói.‘Ấy, không cần đón tôi đâu, tôi biết địa chỉ biệt thự Vân Đinh, tôi tự đi đến đó, lúc tôi đến cậu đưa vé cho tôi là được!” *Ừ ừ, ghế VỊP thì ghế VIF, tỏi không sao cả, phiền cậu rồi!” “Được, đến xem sao. Nếu thật sự là tốt thì tôi xem xét mua luôn biệt thự Vân Đinh. Ha ha, cứ vậy đi nha, tôi än xong qua liền! Trần Hạo không kiên nhẫn nói chuyện với Hoàng Vĩnh Hào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tên nhóc này vẫn muốn khich anh mua cái biệt thự đó.Đế người ta chờ mãi cũng không hay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vị thế, Trần Hạo gọi điện thoại nhờ Dương Huy xin phép nghỉ học, rồi nhanh chóng ăn cho xong đĩa cơm chiên trứng mới đứng dậy.Lúc này anh mới nhận ra cả cấn tin im phăng phác, tất cả đều đổ đồn ánh mắt về phía anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”