**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 824: Bị đánh bạiLâm Tử Ngang liền một quyền hướng về phía Trần Hạo mà đập xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu bị trúng đòn này, sợ rằng đầu sẽ nổ tung, và não sẽ văng ra tung tóe.Nhưng mà Trần Hạo sẽ không cho Lâm Tử Ngang cơ hội này, lập tức xẹt qua một bên, nhanh chóng tránh khỏi một quyền nặng nề của Lâm Tử Ngang.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nắm đấm cứng rắn của Lâm Tử Ngang rơi khỏi mắt Trần Hạo, để cho Trần Hạo cảm nhận được một chút lực đấm sắc bén.Lâm Tử Ngang cảnh giới Chí tôn, nhất phẩm Chí tôn tu la hồn, khá mạnh mẽ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng thật đáng tiếc khi hắn đối mặt với Trần Hạo.Dù là cảnh giới Chí tôn cũng không thể đánh bại Trần Hạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy chiêu thứ nhất của mình thất bại, Lâm Tử Ngang cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Trần Hạo lại nhanh như vậy.Tuy nhiên, hắn vẫn không bỏ cuộc, ngay lập tức phản ứng, xoay người đánh thẳng vào mặt Trần Hạo, mỗi chiêu thức của Lâm Tử Ngang đều là đòn sát thủ, hắn muốn trực tiếp giết Trần Hạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo nhanh chóng lùi lại một bước, dễ dàng tẩu thoát.Người trong cuộc có thể biết ngay sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người là lớn như thế nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh mới không thế phá, tốc độ phản ứng của Âm Tử Ngang tuy nhanh nhưng vẫn kém Trần Hạo rất nhiều, đó là lý do tại sao hắn không thể đánh trúng Trần Hạo.Thắng bại kỳ thật đã định.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Lâm Tử Ngang không chỉ chọn cách thừa nhận thất bại mà trong lòng phải đánh bại Trần Hạo và trả thù cho đệ đệ của hắn.“Hừ, ngươi chỉ có trốn tránh thôi sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Ngang hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Trần Hạo.Trần Hạo tránh né đòn đánh của hắn, đây là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn, cho rằng Trần Hạo đang đùa giỡn chính mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng bản thân Lâm Tử Ngang cũng biết rất rõ, hắn biết Trần Hạo nhất định không yếu hơn mình, nếu không đã sớm đánh một chiêu liền trúng Trần Hạo.“Ta sợ ta xuất thủ ngươi trực tiếp nằm bẹp trên mặt đất!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe thấy lời nói của Lâm Tử Ngang, Trần Hạo đáp lại bằng một nụ cười khinh bỉ.Những lời này khiến Lâm Tử Ngang ngứa răng, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội, thật quá khinh thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ngông cuồng!”Lâm Tử Ngang rống lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lần này hắn phát huy tối đa sức mạnh và tấn công Trần Hạo bằng tất cả sức lực.Trần Hạo không vội không chậm, bình tĩnh đứng tại chỗ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì Lâm Tử Ngang muốn tự mình làm, Trần Hạo đương nhiên là muốn cho chút thể diện.“Bùm!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một giây tiếp theo, Trần Hạo vừa động thủ một cước đạp bay Lâm Tử Ngang ra ngoài.Trần Hạo quá nhanh khiến Lâm Tử Ngang không kịp phản ứng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Tử Ngang ngã xuống đất nặng nề, khóe miệng hiện lên một vệt máu.Chân của Trần Hạo không phải thứ mà Lâm Tử Ngang có thể chịu được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Lâm Ngạo ở một bên cũng thay đổi rõ rệt, không ngờ con mình lại thua Trần Hạo.“Ngươi đã thua!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo nhìn chằm chằm Lâm Tử Ngang nhàn nhạt nhắc nhở.Lâm Tử Ngang tuy không phục, nhưng trên thực tế đã thua, cho nên chỉ có thể lựa chọn chấp nhận có chơi có chịu, nếu không truyền ra ngoài bị người ta cười chết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, Lâm Ngạo mang theo Lâm Tử Ngang lên xe, trực tiếp rời đi Chu gia.“Yeah!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy ‘Lâm gia rời đi, Chu Nặc lập tức cổ vũ.“Trần Hạo, ngươi thật lợi hại, ngay cả Lâm Tử Ngang cũng không phải là đối thủ của ngươi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nặc nhìn Trần Hạo hưng phấn mà khen,Chu Vân Sơn và Chu gia ở bên cạnh cũng kinh ngạc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cha, anh ấy chính là Trần Hạo mà con đã nhắc tới!”Sau đó, Chu Nặc nhanh chóng nhìn Chu Vân Sơn phụ thân, giới thiệu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Vân Sơn khẽ gật đầu, ra hiệu với Chu Nặc và Trần Hạo rồi mới trở vào đại sảnh.“Chào ngài Chu gia!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngồi ở trong đại sảnh, Trần Hạo chủ động chào hỏi Chu Vân Sơn.“lão phu từ lâu đã nghe Nặc nói rằng ngươi rất lợi hại, hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai!!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Vân Sơn hài lòng nhìn Trần Hạo.“Gia chủ Chu gia lễ phép, tôi và Chu Nặc là bạn tốt với nhau, cho nên chuyện của cô ấy củng là chuyện của tôi, tôi lần này quá bốc đồng, khiến cô ấy gặp phiền phức !”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo có chút áy náy hướng Chu Vân Sơn xin lỗi.Nếu không phải anh tự mình dạy dỗ Lâm Tử Kiệt thì đã không khiến người của Lâm gia tìm đến Chu gia của ông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trần Hạo, sao có thể trách ngươi được, chuyện không liên quan tới ngươi, có trách là phải trách ta, không nên tìm ngươi làm bia đỡ đạn!”Nghe được Trần Hạo nói , Chu Nặc vội vàng tiến lên phân trần với Trần Hạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được rồi, được rồi, không cần tự trách lẫn nhau nữa. Ta vẫn luôn không thích tiểu tử Lâm gia đó. Ta luôn nghe nói hắn luôn quấy rầy dây dưa Nặc, Trần Hạo ngươi làm rất tốt. Ít nhất Lâm Tử Kiệt biết trên thế giới này cũng không phải là không có người sẽ không sợ hắn, Lâm gia hiện tại,trước mắt Lâm gia hắn không thể gây sóng gió cho Chu gia dược! ”Chu Vân Sơn cũng nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đối với Chu Vân Sơn mà nói, thực ra ông cũng không sợ Lâm gia chút nào, nếu thật sự muốn ồn ào chỉ khiến hai bên cùng tổn hại như nhau, nhưng đối với con gái của ông, Chu Vân Sơn sẽ hết sức bảo vệ cô ấy.“cha, cha có phải là bạn cũ với đại Sư Hòa Thành của công đoàn phù lục không, con có chuyện muốn nhờ cha giúp đỡ!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nặc lúc này mới nhớ tới cái gì đó, liền hướng về Chu Vân Sơn hỏi.“Có chuyện gì vậy? chẳng lẽ con muốn gia nhập Công đoàn Phù lục?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Vân Sơn tò mò hỏi.“Haiz, không phải con học phù chú. Con đây là hỏi cho Trần Hạo … Trần Hạo Anh ấy muốn học cách chế tạo phù chú bí pháp.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nặc lập tức lắc đầu giải thích, vừa nói vừa liếc nhìn Trần Hạo.Chu Vân Sơn chợt hiểu ra, có thể nhìn ra được tâm tư, tình cảm của con gái mình dành cho Trần Hạo, tuy nói là ngoài miệng nói không nhưng thực ra lòng con gái đã say mê Trần Hạo từ lâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“gia chủ Chu gia, tôi quả nhiên có ý này, nếu như ngài Chu gia có thể giúp tôi chuyện này, tôi, Trần Hạo nhất định sẽ vô cùng cảm kích. Nếu như ngài có gì khó xử, tôi nhất định sẽ không ép!”Trần Hạo nhìn Chu Vân Sơn mỉm cười, cung kính mà không có cường điệu khí thế mạnh mẽ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Vân Sơn nhìn Trần Hạo rất có ấn tượng tốt với Trần Hạo, nhưng Trần Hạo tuổi còn nhỏ đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, cùng con gái ông có quan hệ tốt như vậy, đương nhiên sẽ đồng ý.“Không có gì khó xử cả, chỉ là một lời giới thiệu, để ta đích thân liên hệ với Hòa Thành đại sư, để hắn đến Lâm gia, rồi cùng gặp mặt, nếu hắn bằng lòng nhận ngươi làm đồ đệ vậy thì tốt , Nhưng nếu hắn không muốn, ta cũng không thể ép người khác, Trần Hạo, ngươi nghĩ như thế nào? ”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Vân Sơn nhìn Trần Hạo, cho rằng đây là tốt nhất cho cả hai bên do Chu Vân Sơn đề xuất.“Đương nhiên có thể, liền nghe theo sự an bài của gia chủ Chu gia! Vậy thì tôi Trần Hạo ở đây ảm ơn ngài! Thật sự đã làm phiền ngài!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo không nghĩ tới, trực tiếp đồng ý, thật ra Chu Vân Sơn là muốn giúp đỡ chính mình, khiến anh cảm thấy rất kinh ngạc, dù sao anh đối với Chu Vân Sơn không quen, chẳng qua là bởi vì sự tồn tại của Chu Nặc.