Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 736




Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********


Anh nợ em một câu yêu thương!

Chương 736: Thật là trùng hợp “Làm sao? Các ngươi cũng muốn động thủ sao?” Trần Hạo cười nhạt.

Được người đàn ông trung niên chống đỡ, ông lão vội vàng đứng dậy, hơi cúi đầu: “Làm sao dám, tiên sinh chính là Ngọa Long lặn lội đến đây, chúng tôi như vậy, sao dám mạo muội!” Ông cụ trông trẻ ra, phong độ ngời ngời.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhưng đối mặt với nam thanh niên này, ông ta lại thấp giọng đến mức khiến nhiều người có mặt cảm thấy khó tin.

Chưa kể đến đứa cháu gái quý giá của ông.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ông nội, ông đang nói cái gì vậy? Tại sao ông lại khách sáo với tên tiểu tử này, vừa rồi cháu không đánh trúng, lần này nhìn cháu xem có đập nát mặt của hắn không!” Cô gái lúc đầu ngạc nhiên, sau đó tức giận.

Liền còn muốn động thủ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Dừng tay! Phiêu Phiêu, không được vô lễ!!” Ông lão vội vàng mắng.

Mà cho dù Thẩm Phiêu Phiêu gặp phải không ít phiền toái, cô hiển nhiên cũng là đối với người trung niên này với ông lão cực kỳ kính nể.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này, cô thực sự ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Sau đó ông già cười với anh: “Tiên sinh vừa rồi hỏi cô cháu gái ta cái này, vì sao chúng ta quỳ phải không?” “Ừ!” Trần Hạo gật đầu.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Là như thế này. Những năm đầu Bàn Long Lĩnh, luôn có một vị Quỷ đại thần cơ diệu toán. Bây giờ Bàn Long Lĩnh, có một Trần đại sư khác, vẽ bùa cứu người, và hơn nữa cùng ngự kiếm phi hành, với thần thông như vậy, ông già đến đây chỉ để xin một lá bùa, lại càng ngông cuồng hơn khân cầu xin đại sư thu nhận đứa cháu gái ngu dốt của ta làm đệ tử! Ông lão nói với Trần Hạo.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hạo, ông lão đã cảm nhận được khí chất phi thường của người trẻ tuổi này, loại khí chất này khiến ông ta sau khi trải qua cảnh này cảm thấy hơi lo lắng.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cho đến khi thanh niên này thể hiện kỹ năng của mình vừa rồi.

Ông nhận ra rằng anh ta hóa ra là một bậc thầy của những bậc thầy, không thẻ nào chọc giận đến được.

Anh nợ em một câu yêu thương!

nên đã làm cho ông già hoảng sợ.

nên mới cung kính như thế.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo đưa mắt nhìn xung quanh, chắc chắn hầu hết những người quỳ đều là người trung niên, cộng thêm một đứa trẻ.

Có lẽ, không phải đến cầu khấn, mà chính là đến để được thu nhận con em bọn họ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Hơn nữa, Bàn Long Lĩnh này hiển nhiên đã bị một cao thủ họ Trần chiếm giữ.

“Vị đại sư này gọi là gì?” Trần Hạo tò mò hỏi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Họ Trần, tên Hạo, gọi Trần Hạo đại sư!” Ông lão kính cẩn nói.

“Hả? đại sư Trần Hạo?” Trần Hạo nghe vậy không khỏi tò mò muốn cười.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Phải chăng vị đại sư có thể bay bằng kiếm này có cùng tên và họ với chính anh.

Trên thế giới này, có rất ít người có thể đạt được sức mạnh kỳ diệu của phi thiên kiếm.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Người này cùng tên và họ với mình, Trần Hạo thật muốn xem thần thông thế nào.

Trần Hạo lúc này mới không để ý tới lão già, xoay người tiếp tục đi lên núi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mà Thẩm Phiêu Phiêu trực tiếp kinh ngạc.

Fuck men, hắn ta hoàn toàn không để ý đến ông nội? ” Ngươi muốn chết!” Thẩm Phiêu Phiêu trực tiếp nhún vai, sau đó bay ra lao thẳng vào lưng Trần Hạo.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Còn những người già và trung niên muốn dừng lại cũng đã muộn.

Hai người đã hiểu được tâm tư với nhau, chính là người này, tuyệt đối không nên đụng vào! Nhưng Phiêu Phiêu cô …

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cái gì? Ông lão kinh ngạc nhìn anh.

Thẩm Phiêu càng không thể tin được.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bởi vì cô chỉ còn cách cơ thể người này vài cm, chân cô đột nhiên dừng lại.

khó mà hướng phía trước tiến lên trước một bước được.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cảm giác này miêu tả như thế nào, giống như là đang ra sức giãy dụa đá lên tảng đá lớn, muốn đá trung nhưng không trúng được, cảm giác không hiểu vì sao lại không trúng, nỗi khiếp sợ này lập tức quét qua thân thể cô gái.

Bùm! Sau một khắc, nhẹ nhàng đẩy ra, cô gái trực tiếp bị văng ra xa. (kinh vãi chưa đụng đế “Phiêu Phiêu!” Ông lão sợ hãi nắm lấy tay cháu gái.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhìn thiếu niên trước mặt, không còn là tôn nghiêm, mà là sợ hãi mãnh liệt.

” Lần sau không thể nào nhẹ như vậy đâu!” Trần Hạo quay đầu lại, nhẹ giọng nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

” Đại sư, ngài muốn thì đi lên đi?” Ông già hỏi.

“ừm!” “Đại sư, ngài thần thông quảng đại, nhưng là cái này Bàn Long Lĩnh cũng có rất nhiều quy củ, nếu như đại sư muốn đi lên, không bằng chờ một lát một lát, lập tức chính là Thẩm gia tôi tới lượt không bằng đại sư cùng chúng tôi tiến vào trong?” Ông già đề nghị.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trần Hạo suy nghĩ một chút, cũng không sao, dù sao anh muốn xem trình độ của Trần Hạo đại sư này, đi theo bọn họ đi vào luôn dễ dàng hơn.

Gật đầu ngay lập tức và đồng ý.

Anh nợ em một câu yêu thương!

” Đại sư ngài thật tốt, tại hạ Thẩm Thiên Cương!” Nói chuyện ngắn gọn dọc theo đường đi, Trần Hạo cùng bốn người cùng nhau tiến vào Bàn Long xem.

Thảo nào nó sống động đến vậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thì ra cách đây không lâu, trong nội bộ ông trùm kinh doanh đột nhiên lưu truyền một đoạn video có thật, đó là đoạn video một ông già đang phi kiếm trong rừng rậm và sông nước.

Ngoài ra, ông già còn tự tay chữa bệnh cho một doanh nhân giàu có.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bởi vậy danh tiếng vang xa.

Về sau thu mấy tên đệ tử nhập thất, để gây dựng cơ đồ. Đó là lý do tại sao có cảnh này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đa số họ đến xin được thu nhận và đồng thời được một người cao tuổi sát hạch trong khâu tuyển dụng.

” Đi xuống đi, ngươi thiên chất có hạn, trí thông minh không cao, không thể làm đồ đệ của ta!” Khi mới bước vào, anh tình cờ thấy một người nào đó bị đuổi ra ngoài.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Vẻ mặt đầy phiền muộn.

Và ngay đại sảnh đạo quán, bây giờ nó đã trở thành một nơi để đánh giá nhân phẩm.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bên trong có nhiều trẻ nhỏ của gia đình đang chờ được đánh giá chọn lựa.

Họ đều tôn trọng.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Phiêu Phiêu, ngươi mới vào! Mau tới bên này!” Vừa bước vào, mấy nam nữ thanh niên chào hỏi Thẩm Phiêu Phiêu này.

Một vài người đến đây một cách tự nhiên.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Xin chào, Thẩm gia!” Bọn họ cũng cúi chào Thẩm Thiên Cương.

“Khó quá, Phiêu Phiêu, ngươi có biết không, cho tới bây giờ không có người nào được bái sư thành công, điều kiện của Trần đại sư cũng quá mức hà khắc!” Vài người đàn ông và phụ nữ không khỏi lo lắng nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Còn Phiêu Phiêu, người này là ai? Là bạn trai của ngươi sao?” Một số cô gái hỏi.

Rõ ràng là họ đều biết nhau.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ngươi đang nói cái gì, đương nhiên không phải, nghĩ hắn là đến để bái sư Trần đại sư!” Thẩm Phiêu xấu hổ nói.

“Ta không phải tới bái sư, ta chỉ là tới xem qua, nhân tiện tới đây tìm một món đồ!” Trần Hạo nhẹ nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!

anh vừa rồi quan sát cái gọi là Trần đại sư này.

Trong cơ thể hắn quả thực có một nguồn năng lượng chân khí dao động.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nhưng hiện tượng mạnh yếu rất kỳ lạ, có chút giống với người của gia tộc bí pháp, hơn là người tu luyện chân chính.

“Và chỉ có hắn ta, hắn ta có thể thực sự có thể bay với thanh kiếm?” Trần Hạo nghi ngờ tính xác thực của chuyện này, lúc này mới nói thầm.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hả? Ồn ào cái gì?” Lúc này, cuộc nói chuyện vừa rồi của Thẩm Phiêu Phiêu khiến trong đại sảnh chuyển động, Trần đại sư lạnh lùng nhìn về phía bên này.

“Trần đại sư xin lỗi, là vị tiên sinh này, hắn nói hoài nghi thực lực của ngài!” Thẩm Phiêu cười đắc thắng chỉ vào Trần Hạo bên người.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Khiến Thẩm Thiên Cương giật mình nhìn.

“Phiêu Phiêu ngươi đang nói cái gì?” Thẩm Thiên Cương tức giận.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nói trắng ra, vừa rồi đánh giá phong độ của Trần Hạo, cảm thấy thực lực còn vượt xa Trần đại sư này.

Tuy nhiên, Phiêu Phiêu quá xem thường.

Anh nợ em một câu yêu thương!

mà Thẩm Phiêu Phiêu thì không quan tâm lắm.

Hừ hừ, ngươi có đủ lợi hại không, nếu ngươi đủ lợi hại liền có thể so tài môt chút, trước mặt Trần đại sư, xem ngươi có bao nhiêu thực lực! Cô ấy thầm nghĩ.

Anh nợ em một câu yêu thương!